Chương 514
“Kỳ lạ”, Thành Côn vuốt râu, ánh mắt loé lên tia sáng: “Vùng đan điền bị phế bỏ mà có thể khôi phục lại nguyên trạng quả là điều khác thường, lẽ nào Gia Cát Vũ giúp hắn hôi phục đan điền?”
“Chưởng giáo, hay là chúng ta kiểm tra xem?”, Ngô Trường Thanh nhìn Thành Côn bằng ánh mắt thăm dò.
“Không cần”, Thành Côn xua tay, nói: “Để sau đã, đệ phái người tới Vọng Nguyệt Các tìm Diệp Thành sau đó nói với hắn hắn có thể quay lại Chính Dương Tông rồi”.
“Chưởng giáo, hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, chúng ta hà tất phải để hắn quay lại?”, Ngô Trường Thanh cảm thấy khó hiểu.
“Đệ cho rằng ta coi trọng hắn thật sao?”, Thành Côn nhếch miệng cười, giọng nói ý tứ: “Cái mà ta coi trọng chính là mối quan hệ của hắn với Gia Cát Vũ, có thể cùng Gia Cát Vũ tới đây chứng tỏ mối quan hệ của cả hai người bọn họ không hề bình thường, thông qua hắn, chúng ta có lẽ có thể lôi kéo được Gia Cát Vũ đứng về phía Chính Dương Tông”.
“Vẫn là chưởng giáo sư huynh nhìn xa trông rộng”.
…….
Dưới chân núi của một linh sơn, Triệu Khang phất quạt xếp đi trước, Diệp Thành im lặng đi sau.
Trong lúc này, Triệu Khang chốc chốc lại quay đầu sang bên liếc nhìn Diệp Thành ở phía sau, miệng hắn còn nhếch lên cười tôi độc.
“Diệp Thành huynh có thể tu luyện lại, sư đệ thật cảm thấy mừng cho huynh”, cuối cùng, Triệu Khang lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im ắng.
“Hy vọng có thể như ngươi nói”, Diệp Thành vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, hắn nhiều lần muốn ra tay dạy dỗ Triệu Khang nhưng hiện giờ hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, nơi này là Chính Dương Tông, hắn buộc phải kiềm chế lại.
Phía này, Triệu Khang liếc nhìn Diệp Thành khẽ cười khẩy.
Không biết mất bao lâu, Triệu Khang mới đứng lại dưới chân một ngọn núi xinh đẹp, sau đó nhìn Diệp Thành, chỉ về phía ngọn núi kia mà nói: “Diệp Thành huynh có biết kia là đỉnh núi mà ai tu luyện không?”
Nghe Triệu Khang nói vậy, Diệp Thành không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ở bên.
Không thể phủ nhận ngọn núi này cao chót vót, xung quanh còn có mây màu bao quanh, về cơ bản đều cao hơn các ngọn núi khác ở Chính Dương Tông. Ngọn núi nơi này giống như biểu tượng của Chính Dương Tông vậy.
Vả lại khi nhìn ngọn núi này, Diệp Thành còn cảm thấy luồng khí tức lớn mạnh khác thường bên trong nó, luồng khí tức này không hề kém cạnh so với Sở Huyên.
Thấy vậy, Triệu Khang khẽ phất quạt xếp, cười nói: “Ngọn núi này tên là Huyền Linh Phong, chính là đỉnh núi tu luyện của Huyền Linh Chi Thể”.
Không cần Triệu Khang nói, Diệp Thành cũng đã đoán ra được. Đây rõ ràng là ngọn núi tu luyện của người vô cùng tôn quý, hắn có thể nghĩ tới Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, nghĩ tới người mà hắn từng thương nhớ – Cơ Tuyết Băng.
Diệp Thành còn có thể nhìn thấy bóng hình Cơ Tuyết Băng đứng giữa núi non thông qua lớp mây mù bao phủ, thân là Huyền Linh Chi Thể cao quý vô cùng, thần sắc lạnh lùng đó giống như đang thương hại chúng sinh vậy.
“Diệp Thành huynh không định nói gì sao?”, nhìn Diệp Thành, Triệu Sinh nhếch miệng cười: “Cứ ngẩng đầu nhìn người xưa như vậy, cảm giác này có lẽ trước nay chưa từng có nhỉ?”
Diệp Thành lặng im không nói gì, thu lại ánh mắt. Triệu Khang ở bên liếc sang Diệp Thành, hắn khẽ phất quạt: “Đi thôi Diệp sư huynh, thân phận hiện giờ của huynh như vậy mà còn đòi đũa mốc chòi mâm son sao? Đúng là nực cười”.