Chương 547
“Quả thực không phải chân hoả”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười, ý tứ sâu xa trong lời nói.
“Hằng Nhạc Tông Đoàn Ngự, Chính Dương Tông Hàn Tuấn lên quyết đấu”, khi cả ba còn đang mải trò truyện thì chiến đài bên dưới lại lần nữa vang lên giọng nói của Ngô Trường Thanh.
Nghe vậy, Phục Nhai liếc nhìn về phía Đoàn Ngự đã đứng dậy bên phía Hằng Nhạc Tông, vuốt râu nói: “Tên tiểu tử Đoàn Ngự kia có lẽ là hậu bối của Huyền Thiên Đạo Nhân”.
“Ngươi nói đúng đấy”, Đông Hoàng Thái Tâm ngưng tụ ra một vân đoan toạ kỳ ngồi vào đó, sau đó còn không quên vươn vai: “Ta nhớ uy lực lục mạch thần thông của Huyền Thiên không hề yếu, chỉ là không biết cửu thế huyền tôn của ông ta có thể có được mấy phần chân truyền của bí pháp kia”.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Đoàn Ngự đã sải bước lên chiến đài.
Phía đối diện, Chính Dương Tông cũng có bóng hình nhảy lên chiến đài, không cần nói cũng biết đó chính là Hàn Tuấn, người xếp thứ ba của Chính Dương Tông.
Giống như Bạch Dực, nếu không phải có sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng thì hắn ta cũng xếp thứ hai ở Chính Dương Tông, ở một ý nghĩa nhất định thì hắn có thể so sánh ngang bằng với Nhiếp Phong của Hằng Nhạc Tông.
“Tuấn Nhi ra tay sao có thể không thắng được chứ?”, Thành Côn ngồi trên vị trí tối cao trầm tĩnh vuốt râu, nói rồi ông ta còn không quên nhìn về phía Hằng Nhạc Tông với ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.
“Hàn sư huynh tất thắng”, tứ phía bên dưới chiến đài, tiếng hò reo của các đệ tử ở Chính Dương Tông đã tạo thành làn sóng. Còn chưa khai chiến mà bầu không khí sục sôi này đã được đẩy lên cao trào.
Nghe tiếng reo hò bên dưới, Hàn Tuấn chắp hay tay ra sau, hất cằm cao ngạo, hắn nhếch miệng cười, nói: “Đoàn Ngự, trận chiến này của chúng ta có cần thiết phải tiếp tục không?”
“Hiếm khi có cơ hội được cùng sư huynh lên chiến đài, giao lưu vài chiêu cũng không sao”, Đoàn Ngự mỉm cười.
“Là ngươi tự chọn đấy”, Hàn Tuấn cười lạnh lùng, trong đôi mắt u quang xuất hiện, sau đó hắn lập tức ra tay, cơ thể như bóng ma quỷ sát phạt tới phía trước Đoàn Ngự.
Đoàn Ngự phản ứng cũng không vừa, hắn né người dứt khoát tránh được một chưởng của Hàn Tuấn rồi nhanh chóng lùi về sau, còn sau đó mới lại kết ấn với tốc độ nhanh chóng. Tiếng gầm của rồng đột nhiên vang lên, từng đạo long ảnh hư ảo gầm gừ về phía Hàn Tuấn.
Phá!
Hàn Tuấn giơ tay tung chưởng khiến long ảnh hư ảo kia tan nát, tiếp sau đó, phần trán có điện mang xẹt qua, một cây giáo bằng vàng lao vút ra.
Đoàn Ngự không thay đổi sắc mặt, hắn nhanh chóng lùi về sau mười mấy trượng, giữa trán cũng có linh quang sáng loáng, một bảo ấn bay ra chặn ngay phía trước cây giáo đang bay tới. Trong giây phút ngắn ngủi, hắn ta cũng bị một chưởng của Hàn Tuấn đả thương bả vai.
Thiên tuyền ấn!
Một chưởng của Đoàn Ngự được tung ra.
Liệt dương chưởng!
Hàn Tuấn không lùi mà tiến, đại thủ ấn được tận dụng triệt để.
Bịch! Rầm!
Trận đại chiến trong chốc lát được đẩy lên cao trào, cả hai liên tiếp sử dụng các loại bí thuật.
Có điều, Đoàn Ngự ngay từ đầu đều bị các thế tấn công của Hàn Tuấn chèn ép tới mức không có cơ hội phản kháng. Chưa tới ba mươi chiêu toàn thân hắn đã đẫm máu.
Rầm!
Lại là một bí pháp đối kháng mới, Đoàn Ngự bị đẩy lùi về sau và phun ra máu.