Chương 619
Mệnh lệnh này Thành Côn đã nói với Cơ Tuyết Băng từ hôm qua, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, Thành Côn lại không kiềm chế nổi mà nhắc lại lần nữa. Có thể thấy sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã đạt tới mức độ không thể nhẫn nhịn thêm.
Cơ Tuyết Băng không hề phản ứng lại với mệnh lệnh này của Thành Côn, cô ta vẫn ngồi bất động y như pho tượng băng.
Phía này, Ngô Trường Thanh đã lên chiến đài: “Cơ Tuyết Băng Chính Dương Tông, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lên quyết đấu”.
Khi đọc tới tên Diệp Thành, Ngô Trường Thanh ném cho hắn ánh mắt cay độc. Nếu không phải là Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không bị trách phạt, càng không bị giáng thân phận tôn quý. Sau ngày hôm nay ông ta sẽ không còn là thủ toạ của Chấp Pháp Điện nữa.
Đối với ông ta mà nói sẽ chẳng có việc nào mất mặt hơn thế này.
Roẹt!
Ngay sau đó, một cơn gió nhẹ thổi tới, Cơ Tuyết Băng giây phút trước còn ngồi trên ghế thế mà giây phút sau đã đứng trên chiến đài, bộ y phục trắng thanh khiết không gió cũng khẽ tung bay, mái tóc đen mượt như thác nước đổ tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Ở một phía khác, Diệp Thành đã dứng dậy nhưng không lên chiến đài luôn mà khẽ xoay người tĩnh lặng nhìn Sở Huyên.
“Cố gắng là được”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Không ngờ Diệp Thành giây phút trước còn đang im lặng mà giây phút sau đã sải ước, lấy hai tay bưng mặt Sở Huyên sau đó khẽ hôn Sở Huyên.
Ôi…!
Cảnh tượng này khiến tất cả phải tròn mắt kinh ngạc, ai nấy đều phải há hốc miệng, thậm chí còn có người vừa nhấp ngụm trà đã phun ngay ra ngoài.
Và những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, tạo thành một làn sóng.
“Chuyện gì thế này? Tình sư đồ sao?”
“Tên tiểu tử này cái gan cũng chẳng vừa, trước mặt bao nhiêu người thế này mà dám làm trò vô thiên vô pháp như vậy”.
“Hằng Nhạc Tông nhiều nhân tài mà”.
Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành cũng thả Sở Huyên ra, tim hắn đập thình thịch.
“Sư phụ, xin người tha thứ cho sự hỗn xược này của đồ nhi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi quay người bước lên chiến đài.
Phía sau, Sở Huyên vừa bị hôn vẫn còn đứng đó trong trạng thái thẫn thờ. Dù thề nào cô cũng không thể ngờ được đồ đệ của mình lại hỗn xược như vậy, dám hôn mình trước mặt đám đông.
Sở Huyên đỏ bừng mặt, khuôn mặt đỏ lựng đến mê người. Cô là ngọc nữ của Hằng Nhạc, chưa từng bị nam nhân nào hôn khiến một người sống cả gần trăm năm như cô cũng không khỏi cảm thấy hoang mang thất thần.
“Này, muội nên gọi hắn ta là sư điệt hay gọi hắn ta là tỷ phu đây?”, Sở Linh ở bên tặc lưỡi.
“Linh Nhi”, Sở Huyên khi phản ứng lại thì trừng mắt với Sở Linh, khuôn mặt cô nóng bừng lên.
“Sau này không được gọi hắn là sư đệ nữa mà phải gọi là sư thúc rồi”, ở bên, Tư Đồ Nam cũng trịnh trọng nhìn mấy người phía Nam Cung Nguyệt mà nói.
“Cút cho ta”, không biết vì quá xấu hổ hay phẫn nộ mà Sở Huyên lập tức giơ tay lên giáng cho Tư Đồ Nam một bạt ngớ người rồi mới trừng mắt nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
“Xem khi về ta xử ngươi thế nào”, Sở Huyên gằn giọng.