TIÊN VÕ TRUYỀN KỲ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mẹ kiếp!  
Diệp Thành vội tiến lên trước, chặn ngay thanh niên kia lại, một tên trông nát rượu thế này thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hôm đó chẳng phải Hùng Nhị cũng định nói với Hoàng Thạch Chân Nhân để kiểm chứng hắn sao?                Hắn phải ngăn tên này lại, nếu lỡ cái miệng tên kia không giữ được thì việc hắn có chân hoả chắc chắn sẽ bị bại lộ.

“Xem kìa, xem kìa, thừa nhận rồi chứ gì?”  
“Ta có, có việc gì?”   
“Vậy ngươi có biết luyện đan không?”, gã thanh niên kia có vẻ tỉnh táo hơn vài phần, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành nhướng mày: “Chỉ biết chút thôi”.

“Có thể luyện chế linh đan hai vân không?”  
“Việc này thì ngươi tìm Từ Phúc đi, ta làm không được”, Diệp Thành vội lắc đầu, “ta chỉ là một tên đệ tử bình thường thôi”.


“Không sao, ta có đan phương, ta chuẩn bị đủ linh thảo cho ngươi, ngươi luyện cho ta là được”, gã thanh niên kéo tay Diệp Thành một cách dứt khoát khiến Diệp Thành đang trong trạng thái thất thần chợt tỉnh lại.

“Ngươi có đan phương?”, nghe tới đan phương, Diệp Thành chợt sáng mắt.

Hắn ta là luyện đan sư, đan phương đối với hắn mà nói là bảo bối kỳ diệu, thế nhưng dù là vậy thì hắn vẫn nhìn gã thanh niên kia với vẻ mặt khó tin.

Một tên nát rượu thế này dù nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin.

“Nào nào, ta cho ngươi xem xem”, nói rồi, gã thanh niên từ từ mở túi đựng đồ ra, chỉ sợ người khác nhìn thấy.

Diệp Thành cúi đầu, chớp mắt nhìn vào bên trong, quả thực là có một tấm da thú, bên trên đều là những văn tự dày đặc, hắn có thể trông thấy ba chữ viết hoa “Linh Nguyên Đan”.


“Tên này có đan phương thật”.

“Đây là đan dược bổ dưỡng linh hồn”.

Cả hai tên chúi đầu vào nhau, ngươi một câu, ta một câu, nói chuyện rất hợp ý nhưng trong mắt người ngoài thì dáng vẻ lén lút đó chắc chắn là làm chuyện gì không tử tế rồi.

Trên vân đoan, Bàng Đại Hải của Vạn Bảo Các huých huých Chung Lão Đạo đang ngủ rất ngon, tỏ ý bảo ông ta nhìn xuống dưới: “Lão Đạo, đệ tử Tạ Vân của ông đang hí húi gì với Diệp Thành kia?”  
“Có trời mới biết”, Chung Lão Đạo khoát tay, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

“Đúng là đứa trẻ đen đủi”, lại nhìn sang Sở Huyên, cô cũng chỉ biết cúi đầu, day day trán.

Bên dưới, Diệp Thành và gã thanh niên kia lúc này mới trợn tròn mắt nhìn đối phương.

Đây nghĩa là gì, nằm không nhàn rỗi cũng trúng thương sao?  
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi