TIÊN VÕ TRUYỀN KỲ



Đêm khuya, trong Linh Đan Các.

Chậu gỗ rung lên, linh dịch bên trong cũng bị Diệp Thành hấp thu sạch sẽ, chỉ còn lại một chậu nước trong.

Diệp Thành từ từ mở mắt, hắn hả ra một hơi mang theo tàn khí sau đó thở dài, đôi mắt đen láy càng sâu sắc hơn trước nhiều, có điều lúc này khuôn mặt hắn đã lấy lại sắc hồng, không còn tái nhợt như trước nữa.

“Đây là đâu?”, Diệp Thành quay đầu nhìn và phát hiện mình đang trong một cái chậu gỗ.

Có điều, hắn còn chưa có hành động gì tiếp theo thì một bàn tay thon dài đã lấy y phục phía sau lưng hắn lên.

Rồi sau đó, rồi sau đó hắn bị người ta quẳng lên mặt đất, nằm sõng soài ra đất.

Người lôi hắn lên đương nhiên là Sở Huyên, cảm nhận được Diệp Thành đã tỉnh, cô lập tức xuất hiện ở đây.

Trên mặt đất, Diệp Thành lồm cồm bò dậy mặt mày bám bụi, có điều hắn vừa quay người thì bắt gặp Sở Huyên đang tươi cười với mình.

Hừ!  
Hi hi hi!  
Diệp Thành giây phút trước còn chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ thì sau khi thấy Sở Huyên hắn lập tước mỉm cười, không muốn bị đánh nên ngoan ngoãn hơn hẳn.

“Ngươi tỉnh rồi à?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực, khoé miệng nở nụ cười mê người rồi lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hào hứng.

“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành xoa xoa mũi cười xoà, khi thấy nụ cười trên khuôn mặt Sở Huyên, hắn có một dự cảm chẳng lành, nói không chừng giây phút sau đó sẽ bị đánh cũng nên.


“Lần này ngươi toả sáng lắm”.

“Cũng…cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành ho hắng, nghĩ tới trận chiến cuối cùng trong cuộc so tài ở ngoại môn, hắn quả thực có phần cứng đầu vì bị đánh gần như tàn tạ tấm thân, suýt chút nữa thì đến cái mạng cũng chẳng còn.

“Lần tới còn dám làm bừa cẩn thận ta xử ngươi đó”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành mà nói.

Diệp Thành vội gật đầu.

Đừng thấy Sở Huyên nở nụ cười, ăn nói dễ nghe, xinh đẹp như tiên nữ mà tưởng là hiền, thực ra cô ấy rất dứt khoát và mạnh tay, hắn tin tưởng tuyệt đối rằng hắn rất có khả năng sẽ bị lôi ra ngoài ăn tẩn bất cứ lúc nào.

“Tiểu tử, có thể nói cho ta biết ngươi học được mật pháp luyện thể ở đâu không?’, Từ Phúc tay cầm phất trần sải bước từ nội đường đi ra, đợi tới khi dừng lại ông mới nhìn sang Diệp Thành bằng ánh mắt dò xét.

“Sao ạ, trưởng lão có hứng thú sao ạ?”, Diệp Thành chớp mắt.

“Nói thừa”, Từ Phúc thổi thổi râu, đến Sở Huyên bên cạnh cũng nhìn bằng ánh mắt hiếu kỳ.

Cả hai đều biết Diệp Thành dựa vào mật pháp luyện thể bá đạo nên mới ngăn lại được Bạo Cốt Đan, một thuật pháp bá đạo như vậy, đến cả những người tu đạo hàng trăm năm như bọn họ cũng không khỏi tò mò.

Khụ khụ!  
Hai người nhìn Diệp Thành chăm chú, Diệp Thành lúc này mới ho hắng: “Cái đó, nếu muốn xem cũng không phải không được, có điều không thể xem không như thế ạ.

Ai cũng biết đối với một tu sĩ mà nói, một bộ mật pháp không thể tuỳ tiện đưa cho người khác xem được mà”.

Nói rồi, Diệp Thành lắc đầu, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao.


Phía này, khuôn mặt của Từ Phúc đã tối sầm cả lại còn Sở Huyên lại đang xắn áo, bộ dạng như muốn lao vào xử lý Diệp Thành một trận vậy.

Tên tiểu tử này biết nhiều thật đấy, ngươi cho sư phụ xem mật thuật mà cũng đòi công lao à?  
Cuối cùng, Từ Phúc vẫn kéo Sở Huyên định nổi cơn tam bành lại.

Nghĩ thì cũng đúng, mật thuật đâu thể tuỳ tiện đưa cho người khác được.

“Cầm lấy đi”, khuôn mặt Từ Phúc càng lúc càng tối sầm lại, thế nhưng cuối cùng ông ta cũng rút ra một viên đan dược màu tím đưa cho Diệp Thành.

Viên đan dược này vừa được lấy ra, mùi hương thoang thoảng dậy lên mũi, bên trên còn có vân khí màu xanh, quan trọng hơn cả là viên đan dược này có hai đường vân rất rõ ràng, không cần nói cũng biết đó chính là linh đan hai vân.

Phía này, Diệp Thành nhận lấy linh đan, hắn đặt đan dược phía trước mũi ngửi ngửi, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, có một cảm giác dễ chịu từ tận linh hồn.

“Viên linh đan này được lắm”, vừa cười khúc khích, Diệp Thành vừa hít lấy hít để mùi hương trên viên linh đan vân xanh.

“Tiểu tử, có thể lấy ra được chưa?”, Từ Phúc liếc hắn với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu.

“Nếu để ta biết ngươi lừa chúng ta thì ngươi cứ đợi đấy”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành đe doạ nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười hết sức điềm tĩnh.

Liếc nhìn khuôn mặt tối sầm của Từ Phúc và khuôn mặt tươi cười của Sở Huyên, Diệp Thành hoang mang cất đan dược đi rồi rút ra một bộ cổ quyển, nếu không thì có trời mới biết hai vị trưởng lão này sẽ bắt hắn đương đầu với chuyện gì.

“Mau lên”.


“Lề mề”.

“Đây, chính là nó”, Diệp Thành đưa bộ cổ quyển ra, giây phút Từ Phúc nhận lấy cổ quyển, Diệp Thành đã nhanh tay lấy luôn lệnh bài treo trên hông Từ Phúc mà chuồn thẳng.

“Từ trưởng lão, người cứ từ từ xem nhé”, cầm lệnh bài của Từ Phúc, Diệp Thành chuồn ra khỏi đại đường, chỉ sợ Từ Phúc lôi hắn lại.

“Tiểu tử ranh mãnh”, Từ Phúc mắng chửi nhưng vẫn vội liếc ngay xuống bộ cổ quyển trong tay mình, đến cả Sở Huyên cũng không buồn để ý tới Diệp Thành làm gì, cô hiếu kỳ tiến lên trước.

Cổ quyển được mở ra, từng dòng chữ ngay ngắn hiện lên trước mắt hai người, đây là bản sao chép mà Diệp Thành viết ra sao?  
“Đây…đây là mật pháp dành cho người tu luyện sao? Đây là mật thuật tự giết người mới phải”, ngay sau đó, Từ Phúc trợn mắt lên, đồng tử co vào, đôi mắt mang theo cái nhìn không sao tin nổi.

“Là tên điên nào viết ra thuật luyện thể biến thái này cơ chứ?”, sau khi đọc Man Hoang Luyện Thể, Sở Huyên cũng kinh ngạc, bàn tay vô thức bụm miệng.

Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt.

Mười sáu chữ mặc dù ngắn nhưng đủ để miêu tả chân thực nhất về Man Hoang Luyện Thể.

Sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể và cơn đau đớn mà người luyện phải chịu đựng khiến hai trưởng lão tu luyện cả trăm năm như Từ Phúc và Sở Huyên cũng phải kinh ngạc.

“Tên tiểu tử này tu được mật thuật luyện thể này sao?”, Từ Phúc ngỡ ngàng nhìn theo hướng Diệp Thành đã rời đi mà khuôn mắt rõ vẻ không sao tin nổi.

Sở Huyên cũng nghiêng đầu nhìn theo hướng mà Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt mang theo cái nhìn khác thường.

Luyện cốt đề tuý, rèn gân kiến mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn da dũa thịt, một mật thuật luyện thể bá đạo như vậy một khi vận chuyển thì cơn đau đớn thậm chí còn khốc liệt hơn cả lăng trì tùng xẻo, một tên còn trẻ như vậy với tu vi như vậy mà đã có tâm trí kiên định nhường này, những người ngang tuổi với hắn chắc chắn không ai có thể so bì.

“Khi ngăn lại Bạo Cốt Đan phá huỷ cơ thể, hắn cũng đồng thời phải chịu cơn đau đớn kiệt quệ thân xác, tên tiểu tử này quả là một tên cứng đầu”, ở bên, Từ Phúc xuýt xoa.


“Muội về nội môn trước đây”, Sở Huyên nói rồi cất bước rời đi.

“Sư muội đừng đi”, Từ Phúc sau khi phản ứng lại thì vội tiến lên trước kéo tay Sở Huyên lại.

“Sư huynh có việc gì sao?”, Sở Huyên dừng chân quay đầu nhìn Từ Phúc.

“Thực ra cũng không phải việc gì to tát”, Từ Phúc cười xoà sau đó cho hai tay vào túi áo, lúc này mới ho hắng, nói: “Không biết sư muội thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”  
Nghe vậy, Sở Huyên hơi bất ngờ.

“Sư muội nghĩ rằng nếu đẩy Nguyệt Nhi và Diệp Thành lại cùng với nhau thì thế nào?”, Từ Phúc ghé sát lại nói nhỏ và cười nụ cười thần bí.

“Đẩy…đẩy lại cùng với nhau? Là ý gì?”  
“Cái đó, nói thẳng ra thì chính là cho hai đứa lên cùng một giường ấy mà”.

“Hắn dám”, Sở Huyên xoa xoa tay, vẻ mặt nghiêm lại.

“Sư huynh, việc này cứ quyết định vậy đi, hắn dám nói một chữ không thì xem muội xử hắn đấy”, nói rồi, Sở Huyên sải bước ra khỏi Linh Đan Các, sau đó còn vang lại điệu cười khúc khích: “Năm nay động phòng, năm sau bế một đứa trẻ tròn tròn, năm sau nữa lại sinh tiếp một đứa, ba năm sau lại một đứa, mỗi năm một đứa, những đứa trẻ múp míp hi hi hi”.

Nghe tiếng lẩm bẩm của Sở Huyên, Từ Phúc còn đang trong nội đường mà tặc lưỡi.

Bảo muội tác hợp đồ đệ với Nguyệt Nhi chứ ai bảo chuyện sinh con đâu chứ.

Không biết từ lúc nào, Tề Nguyệt nghe được tiếng nhủ của Sở Huyên mà vẻ mặt chợt ngây dại.

Không biết khi Diệp Thành và Tề Nguyệt biết được sư phụ của mình đang đứng ra mai mối cho cả hai thì sẽ có phản ứng thế nào.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi