TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

“Vương thượng, có cần mượn sức tên tu sĩ kia không? Thêm một người là thêm một phần lực.” một gã yêu tu Địa tộc hỏi vương thượng.

Vương thượng Địa tộc không dừng chân, cũng không quay đầu lại nói: “Không cần, mời người như vậy đến thì có tác dụng gì, khó nói còn hỏng chuyện.”

“Nói cũng đúng.” Yêu tu kia gật đầu, không nhiều lời nữa. Sau đó, đám người liền đi vào phòng, mặc kệ Kim Phi Dao vẫn đứng ở ngoài nhìn theo bọn họ.

“Ộp ộp.” Mập Mạp rất thâm trầm nói một câu.

Kim Phi Dao lé mắt nhìn nó, cười lạnh: “Ta bị người ta khinh bỉ, còn ngươi thì trực tiếp bị bỏ qua.”

“Ta muốn ra ngoài, ngươi muốn đi hay không?” sau đó, nàng chau mày hỏi.

Mập Mạp nghĩ, nếu đi theo nàng ra ngoài thì tám phần là đi tìm hiểu tin tức, không có chút tự do nào lại còn phải chạy khắp nơi, vì thế nó liền lắc đầu: “Ộp.”

“Tùy ngươi, ta đi trước.” Kim Phi Dao nhảy xuống đầu tường, nói một tiếng với Hoa Uyển Ti trong phòng, sau đó liền đi.

Nàng chân trước vừa đi, Mập Mạp cũng chân sau bước ra ngoài, ôm viên Lõa Châu vui vẻ đi ngắm phong cảnh.

Tìm hiểu tin tức tự nhiên là phải đến nơi đông người, nhưng đó cũng chỉ là nghe lén, muốn biết thông tin chính xác thì phải trực tiếp hỏi người. Kim Phi Dao trực tiếp bay tới phố Rong Biển, người nàng thân quen nhất ở đây là Cây, cứ tới tìm nàng là xong.

Đẩy cửa tiểu điếm nhà Lá Cây liền thấy bên trong đang có ba, bốn tu sĩ chọn lựa vật phẩm, xem ra việc buôn bán đã tốt hơn trước vài lần. Mà hàng hóa cũng chọn lọc hơn nhiều, được bày rất có quy luật chứ không như trước kia, loại rác gì cũng có. Canh Rong Biển ở góc đã được chuyển đi, lẽ ra bọn họ phải sớm làm như vậy, trước kia nó làm cho cửa hàng giống như một cửa hàng tạp hóa, giờ mới giống như cửa hàng bán vật phẩm tu luyện.

“Tiền bối muốn mua gì?” người ra tiếp đón không phải là Lá Cây mà là một tiểu yêu tộc Luyện Khí kỳ, mới sau ba tháng mà đã thuê cả tiểu nhị rồi.

“Thảo Đầu, ngươi sang bên kia tiếp đón đi.” Nương Lá Cây nhanh chóng chạy tới, đuổi Thảo Đầu đi chỗ khác, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Sao hôm nay Kim tiền bối lại rảnh rỗi tới đây vậy? Nhờ phúc của tiền bối, việc buôn bán của tiệm giờ tốt lắm.”

“Lá Cây có nhà không?’ Kim Phi Dao không nói nhảm, trực tiếp hỏi.

Nương Lá Cây tươi cười rạng rỡ gật đầu: “Có, đang phân loại hàng hóa ở phía sau, để ta đưa tiền bối đi.”

“Không cần, ta tự đi là được.” Kim Phi Dao khoát tay, bước vào sau cửa hàng. Tuy đây là nhà người khác nhưng nàng lại không để người ta dẫn đường, dù sao cũng đã ở vài ngày, đã biết đường, không cần dẫn.

Nương Lá Cây cũng không ngăn cản, nếu ngăn cản làm người ta tức giận thì phải làm sao, nhà cũng chỉ rộng có thế, cứ kệ nàng là được rồi.

Kim Phi Dao đi vào sau nhà liền thấy Lá Cây đang ngồi dưới đất, chung quanh bày đầy các loại hàng hóa, cái gì cũng có. Thấy nàng đi tới, Lá Cây vội đứng dậy hành lễ: “Kim tiền bối, sao ngươi lại rảnh mà tới đây. Chỗ này quá lộn xộn, ngươi đừng để ý.”

“Không sao, ta có việc tìm ngươi.” Kim Phi Dao khoát tay bảo nàng ngồi xuống, sau đó nàng cũng ngồi bệt xuống đất, tiện tay cầm mấy thứ trên đất lên xem.

“Đây là những thứ ta mua được từ các tu sĩ khác, tiền bối nhìn xem có thích hay không?” Lá Cây cười nói.

“Uh.” Kim Phi Dao tùy tiện đáp, mấy thứ này đa số nàng biết, chỉ xem vì lạ thôi. “Ta có việc tìm ngươi, ngươi có biết một gia hỏa là vương thượng Địa tộc không?”

Lá Cây là dân bản xứ, từ nhỏ đã sinh hoạt ở nơi này, hẳn là biết rất nhiều chuyện, vì thế Kim Phi Dao cảm thấy đi ra ngoài hỏi loạn còn không bằng hỏi nàng.

Quả nhiên, Lá Cây sửng sốt một chút, sau đó nói: “Có phải là đám người chỉ cao bằng một nửa chúng ta, sống trong đại viện có một cái cây đại thụ ở ngoại đảo không?”

“Đúng vậy, chính là bọn họ. Ta đang ở ngay cạnh bọn hắn, ta muốn biết chuyện của hắn.” đúng là không tìm lầm người, Kim Phi Dao cười nói.

“Bọn họ là hoàng tộc đào vong từ Trọng Thổ Linh giới. Hơn ba ngàn năm trước bọn họ đã mang theo hoàng tộc chạy trốn tới nơi này, tuy nhiên nghe nói lão vương năm đó đã chết, người đang ở kia bây giờ là hậu đại của lão vương, tính ra cũng phải là đời thứ ba mươi bảy rồi.” Lá Cây nói.

Hóa ra đúng là hoàng tộc, nhưng lại là đào vong, quá khôi hài, “Đào vong? Trọng Thổ Linh giới bị người đoạt mất, ngay cả địa bàn cũng không có còn tự xưng vương gì nữa?”

Lá Cây lắc đầu nói: “Chuyện này thì ta cũng không biết. Kỳ thực trước kia mọi giao dịch đều dùng linh thạch, nhà của ta còn một đống linh thạch to kia kìa, chỉ vì bọn họ cho nên Long Ngâm đan mới trở thành vật phẩm giao dịch đấy.”

“Trước kia dùng linh thạch? Địa tộc có quyền lực lớn như vậy sao? Lại có thể thay đổi vật giao dịch của mọi người?” Kim Phi Dao có chút khiếp sợ, Địa tộc này quá lợi hại, loại chuyện này không phải ai cũng làm được.

Bất luận thứ gì dùng để làm tiền đều là thứ được mọi người tán thành trong vài nghìn năm, hơn nữa Linh giới lớn như vậy, ngoài cường quyền cực độ ra thì căn bản không có khả năng thay đổi được. Thế nhưng Địa tộc này, ngay cả vương mà tu vi cũng kém như thế, làm sao có thế làm được loại chuyện này?

Lá Cây nghĩ đến số linh thạch trong nhà liền tức tối: “Ai bảo Trọng Thổ Linh giới là nơi sản xuất linh thạch chủ yếu cơ chứ. Nơi đó không có cây không có cỏ, ngay cả cái vỏ sò cũng không có, chỉ có linh thạch. Đi trên đường cũng đá ra được mấy khối linh thạch trung phẩm, ngay cả nhà vệ sinh cũng được xây từ linh thạch. Vốn Vương địa tộc trước kia khống chế được sản lượng cho nên linh thạch vẫn luôn ổn định, nhưng lúc đổi thành tên vương thượng đào vong kia thì hết thảy liền thay đổi.”

Toàn bộ Linh giới là linh thạch? Kim Phi Dao không biết như thế thì sẽ như thế nào, nàng chỉ mới nhìn thấy mỏ linh thạch một lần, lại nghĩ đến Cảnh Thiên huyễn bồn, chẳng lẽ giống như vậy, linh thạch phơi đầy đất?

Lá Cây tiếp tục nói: “Vương thượng mới kế vị đầu óc ngu dốt, cũng không biết làm sao mà lên được ngôi đó, rất yêu thích mua các thứ xa xỉ. Cảm thấy quốc khố không đủ dùng, hắn liền loạn lấy linh thạch, cầm đi khắp nơi mua các thứ. Hắn còn nói để cho mọi người ở Trọng Thổ Linh giới được tùy ý lấy linh thạch, vì vậy nhất thời có vô số người chạy tới Trọng Thổ Linh giới để lấy linh thạch. Linh thạch nhiều quá sẽ trở nên không đáng giá, giá hàng hóa tăng lên vùn vụt, ngay một bát canh rong biển cũng phải mất năm khối linh thạch hạ phẩm mới mua được.”

“Vậy thì quá khoa trương rồi, đồ ngốc mới có thể làm ra loại chuyện đó.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, uống một bát canh rong biển cũng phải năm khối linh thạch hạ phẩm, vậy mua một pháp khí thượng phẩm không phải là mất mấy trăm vạn khối sao?

“Đúng thế, gia gia ta lúc đó vừa mới Trúc Cơ, để mua một pháp khí thượng phẩm mà phải đựng đầy hai túi càn khôn linh thạch. Hơn một trăm vạn khối mới mua được một cái, điều đó làm cho cả Linh giới vô cùng tức giận. Kết cục cuối cùng là không ai chịu thu linh thạch nữa, mọi người bắt đầu đòi linh thảo hoặc linh đan để giao dịch, dần dần hình thành như bây giờ.” Lá Cây bĩu môi bất mãn nói.

Kim Phi Dao nghe vậy, cảm thấy tên vương thượng kia đúng là ngốc tử, “Vậy bọn họ bị ai đuổi đi?”

“Còn có thể là ai, đương nhiên là Địa tộc phổ thông ở Trọng Thổ Linh giới rồi. Trước kia, khi linh thạch còn được dùng làm tiền thì cuộc sống của bọn họ vô cùng thoải mái tiêu dao, hơn nữa ngay cả việc kết thân thì rất nhiều yêu tộc xinh đẹp đều nguyện ý gả tới đó. Sa này, bị vương thượng làm như vậy, linh thạch không có ai muốn nữa, nơi ở của bọn họ lại không thể sản sinh được thứ gì khác, cuộc sống lập tức khó khăn. Tự nhiên là bọn họ nổi trận lôi đình, đổ hết tội lỗi lên vương thượng, rồi tạo phản, lật đổ hoàng thất, bọn người kia liền chạy trốn tới Thanh Lưu Linh giới. Đại viện ở ngoại đảo kia là do bọn họ mua từ lúc linh thạch còn chưa hoàn toàn thành phế thải, nếu không thì bọn họ ngay cả một chỗ ở cũng không có.” Lá Cây vui sướng khi người gặp họa nói.

Tuy nhiên, ngừng một chút, nàng lại ác ý nói: “Tuy nhiên, nghe nói trước đó bọn họ đã dùng linh thạch mua không ít thứ tốt, có lẽ linh thảo cũng rất nhiều. Không biết sau ba ngàn năm có còn lại chút gì không.”

“Trọng Thổ Linh giới bây giờ còn linh thạch không?” Kim Phi Dao rất quan tâm đến vấn đề này. Nếu như còn linh thạch, kể cả không thể dùng làm tiền thì để mình dùng cũng rất tốt. Tinh La Linh giới có rất nhiều thứ tốt cần linh thạch để mua.

Nghĩ vậy, Kim Phi Dao đột nhiên cảm giác bản thân đã phát hiện ra một thương lộ, linh thạch nơi này không đáng giá chủ yếu là do ngoài tu sĩ cần dể tu luyện cộng thêm duy trì pháp trận thì không còn tác dụng nào khác, vì thế nên lượng tiêu hao không lớn. Nếu tất cả người ở các Linh giới đều dùng các thứ của Tinh La Linh giới thì lượng linh thạch cần tiêu hao không phải là số nhỏ.

Tuy nhiên, nghĩ đến đường xá xa xôi giữa hai bên, nàng lập tức bỏ ý nghĩ đó, dù sao thông đạo cũng đã đả thông, một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra thương lộ này. Không biết mười hai Linh giới kia sẽ làm ra chuyện gì, sẽ tấn công Linh giới bên này, chiếm làm sở hữu hay là các tộc đi tìm chủng tộc của mình, liên hợp lại chung sống hòa bình.

Nhưng trong mười hai Linh giới không có yêu tộc…

Với câu hỏi của Kim Phi Dao, Lá Cây cũng không rõ lắm, những chuyện nàng biết cũng là những chuyện mà ai ở đây cũng biết. Còn chuyện Trọng Thổ Linh giới còn linh thạch hay không thì chỉ có người từng đến đó mới biết, “Tiền bối, Trọng Thổ Linh giới kia rất lớn, hiện tại linh thạch không đáng giá tiền, hẳn là sẽ không còn loạn khai thác nữa, chắc là vẫn còn chút ít.”

“Nhưng tiền bối hỏi thăm chuyện Địa tộc làm gì? Bọn họ đã sớm không còn thế lực gì nữa, chẳng lẽ là họ ở bên cạnh trêu chọc ngươi?” Lá Cây tò mò hỏi.

Kim Phi Dao lắc đầu, “Không, còn chưa trêu chọc ta, chỉ là mấy ngày nay trong viện có rất nhều yêu tộc Nguyên Anh kỳ qua lại, người đến người đi ầm ĩ, phiền ta.”

“À, là chuyện này sao?” Lá Cây nở nụ cười, “Tiền bối yên tâm, vài ngày nữa là sẽ không có chuyện gì đâu. Cứ mấy chục đến một trăm năm thì Địa tộc vương thượng sẽ nháo như vậy một lần, xong rồi sẽ thanh tĩnh.”

“Nháo chuyện gì?”

“Bọn họ luôn luôn muốn quay về Trọng Thổ Linh giới trùng kiến, nhưng người Trọng Thổ Linh giới lại không đồng ý cho bọn họ trở về. Vì thế, cứ mấy chục đến trăm năm là Địa tộc vương thượng sẽ không chịu nổi tịch mịch, sẽ chiêu binh bãi mã, mời tu sĩ yêu tộc giúp hắn, nhưng nào có dễ dàng như vậy, hiện tại Trọng Thổ Linh giới đã không phải là thiên hạ của Địa tộc nữa, nắm giữ Trọng Thổ Linh giới là người Ma tộc, còn có Nhân tộc cũng cướp được không ít địa bàn, có trở về cũng không còn hữu dụng nữa.” Lá Cây cười nói.

Kim Phi Dao hiểu ra, nước mất nhà tan, không phải là đoạt lại địa bàn từ bình dân Địa tộc mà là từ tay hai tộc nhân, ma, vậy thì mang theo chút yêu tộc đó có ích gì.

Nếu là trước đây, lúc linh thạch còn đáng giá, khó nói yêu tộc còn có thể liên hợp cả lại để giúp hắn, hiện tại linh thạch chẳng khác gì đá tảng, ai còn muốn đi cướp địa bàn đó chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi