TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Nghe xong kế hoạch của nàng, Văn vương không nói gì nhìn nàng, cuối cùng hỏi một vấn đề quan trọng nhất: “Vậy chúng ta phải đánh thế nào?”

“Không biết, kế hoạch không phải đều do ngươi định sao?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.

“Không có khả năng! Hai trăm người căn bản không thể chiếm được Lục Dã Thần giới, chỉ riêng Thảo thành đã có hơn năm vạn tu sĩ, ngươi rốt cục có nghe vào tai không hả?” Văn vương dắt cổ họng hét lên, loại chuyện thiếu thực tế này tùy tiện nghĩ đã biết không có khả năng.

Quả nhiên vẫn là không có biện pháp, Ngân Hổ vương không thể cấp thêm nhiều người hơn sao? Chỉ có hai trăm người, còn chưa đủ cho tu sĩ ở Thảo thành nhét kẽ răng. Nàng đành phải thất vọng nói: “Được rồi, cứ theo kế hoạch của các ngươi trước đi, để ta nghĩ lại xem.”

“Thật là, ngươi vẫn nên đi làm bánh bao đi, loại việc cần dùng đến đầu óc này không cần phiền tới ngươi.” Văn vương lại thận trọng dặn dò nàng vài câu, bảo nàng ngàn vạn lần không được tự ý làm việc.

Sau khi Văn vương rời đi, Kim Phi Dao lập tức lấy Điểm Sự phù ra, trực tiếp yêu cầu Thế Đạo Kinh tới Đầu Phố thành tìm một cửa hàng tên Nguyệt Trạch, nói cho chủ tiệm một tiếng, nàng cần tìm hắn, hiện tại đang định đi Lục Dã Thần giới, nếu không có việc gì thì thỉnh hắn tìm đến nàng một chuyến, có việc tốt thương lượng.

Kim Phi Dao chưa từng quên Ân Nguyệt có mười vạn cương thi binh, trừ bỏ từ Kết Đan kỳ trở xuống, riêng Nguyên Anh kỳ cũng có rất nhiều. Hơn nữa, chỉ cần có thi thể là hắn có thể luyện ra yêu thi, hoàn toàn không lo không có nhân thủ. Chỉ không biết muốn hắn ra tay giúp đỡ sẽ cần phải có thù lao thế nào.

Nếu hắn đồng ý hỗ trợ, Yêu tộc hẳn là sẽ đưa ra giá thật cao mới đúng, hiện tại bọn họ đang vô cùng thiếu nhân thủ, đối với loại gúp đỡ vô cùng lợi hại này, Kim Phi Dao cảm thấy Yêu tộc hẳn sẽ không cự tuyệt.

Để Thế Đạo Kinh truyền lời giúp mình xong, Kim Phi Dao và đám người Văn vương mang theo hai trăm Yêu tộc đi tới Lục Dã Thần giới.

Lục Dã Thần giới rất nhiều cây cối, cả địa bàn lớn như vậy không thể nào dùng cấm chế che lại toàn bộ giống như Cô Thụ Thần giới. Ngay cả Hà Thạch Thần giới, bé hơn nó năm mươi hai lần, cũng không có cách nào làm cấm chế ngăn trở hết được.

Nhân tộc vẫn bố trí người đi tuần tra chung quanh nhưng đối với hai trăm người nhóm Kim Phi Dao mà nói thì trốn tránh vẫn thoải mái. Lục Dã Thần giới có rất nhiều phân điểm các môn phái, đối tượng xuống tay đầu tiên của Yêu tộc chính là một môn phái nhỏ gần đó, người tuần tra cũng là người của bọn hắn.

Môn phái này không đông người lắm, cũng là một môn phái bám vào Nhật Nguyệt môn, cuộc sống coi như không tệ, nhưng nay ngay trong một đêm, toàn môn phái đã im hơi lặng tiếng bị diệt.

Văn vương một đường tiến công nhưng tốc độ cũng không quá nhanh, nguyên nhân chính là vì Kim Phi Dao dọc đường đi phải bổ sung nguyên liệu nấu ăn, lại có rất nhiều loại nguyên liệu chưa từng dùng bao giờ cho nên phải nếm thử một lượt, bởi vậy tốc độ bị chậm lại. Cũng may nhân số không nhiều lắm, hành tung vẫn không bị phát hiện.

Tuy nhiên, dần dần cũng có người phát hiện không ít môn phái bị hủy diệt, tin tức có Yêu tộc xâm nhập đã lan truyền trong Lục Dã Thần giới. Không ngờ Yêu tộc cũng dám chủ động xâm phạm, Nhân tộc ở Lục Dã Thần giới sau khi khiếp sợ lập tức cảm thấy tức giận.

Đến khi điều tra ra người tới chỉ có hai trăm thì Nhân tộc cảm thấy thật nhục nhã. Nếu ngươi tới hai mươi tên Luyện Hư kỳ thì có lẽ ta còn có thể sợ ngươi, hiện tại chỉ là một đám Hóa Thần kỳ đầu lĩnh đám ô hợp, vậy mà cũng dám xâm nhập địch hậu. Còn nói có bệ hạ Yêu tộc tự mình tiến đến, Yêu tộc quả thực đúng là đang đùa mà, chỉ là một cái bánh bao Hóa Thần kỳ được phong làm bệ hạ thôi, hoàn toàn chính là chán sống.

Kim Phi Dao hiện tại đang ở trong thời điểm liều mạng, một đội một ngàn nhân mã tạo thành từ mười hai môn phái đang bao vây bọn họ trong một rừng cây. Yêu tộc khi tiến vào Lục Dã Thần giới đã xác định không còn sống trở về, không thành công thì phải xả thân, trước khi chết mà không giết được thêm vài người thì thực cảm thấy có lỗi với Yêu tộc.

Văn vương điều khiển Yêu tộc tập trung lại, toàn lực công kích một chỗ, chỉ cần có thể phá một bên thủ vệ là có thể đột phá ra ngoài. Phía trước có một tòa trấn nhỏ tên Nam Nhạc, chỉ cần vào được trong trấn là có thể chiếm được cấm chế trong trấn, chống cự lại công kích của Nhân tộc.

Hai tay Kim Phi Dao mang quyền sáo Thú Bạo, máu tươi từ quyền sáo chảy thẳng xuống dưới. Như nàng mong muốn, Nhân tộc đã bắt đầu biết tới thanh danh của nàng, lúc này có bốn gã tu sĩ Hóa Thần kỳ đang vây quanh nàng, phương pháp giết người đầy huyết tinh và nắm tay bạo lực của nàng làm cho bọn họ luôn không dám tới gần nàng. Hơn nữa, cái làm cho bọn họ chú ý còn có pháp bảo cổ quái luôn phiêu miểu hắc khí mà nàng đeo bên người.

Ngay trong pháp bảo đó có một đám bánh bao, Nhân tộc đã sớm biết bên trong Yêu tộc có một đôi Bánh Bao Song Sát. Bánh Bao Song Sát của Yêu tộc mang theo một đứa con, một hàng ba người xuyên qua các nơi giết hại Nhân tộc. Mặc kệ là lúc nào, vừa ăn bánh bao vừa giết người chính là đặc thù lớn nhất của bọn hắn, chỉ cần lên chiến trường nhìn thấy bọn họ thì nhất định phải giết chết.

Đối với danh hiệu Bánh Bao Song Sát này, Kim Phi Dao biết được thì vui vẻ một hồi, còn Văn vương thì lại thống khổ muốn chết. Hắn mới vượt qua lôi kiếp Hóa Thần thành công, bước trên con đường vương giả chưa được bao lâu, vậy mà đã nhận một bi kịch như vậy. Bánh Bao Song Sát mang theo con đi giết Nhân tộc, kẻ truyền ra loại lời này có phải mắt có vấn đề không vậy? Tên kia rõ ràng là Yêu tộc Thần Thú trung kỳ, vậy mà nói là con ta!

Hơn nữa, với người như Kim bệ hạ, phải là người có dung lực lớn thế nào mới có thể nhận nàng? Văn vương lắc đầu, loại chuyện này căn bản không phải là chuyện hắn quan tâm, hắn hiện tại đau đầu là cái danh vọng Bánh Bao Song Sát này khi nào mới rửa sạch được, hắn cũng không muốn sau này bị đồng tộc chê cười.

Kim Phi Dao hung hăng đấm bay một gã tu sĩ, một cái phi kiếm liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tay bay tới từ phía sau, bị Quạ Đen sáng lên hắc quang ngăn trở. Nàng xoay tay chộp phi kiếm, dùng lực một chút, thanh kiếm pháp bảo trung phẩm liền rắc một tiếng gãy thành hai đoạn.

Quạ Đen có lực phòng ngự rất mạnh nhưng không có nghĩa là sẽ không bị thương, ngoại thương thì khó nhưng nội thương thì không tránh được. Pháp bảo của các tu sĩ mỗi kiện đều dài mấy trượng hoặc mấy chục trượng, bay trong không trung đều vĩ đại vô cùng, tùy tiện một đòn đều lan ra rất rộng, phiến rừng cây Yêu tộc ẩn thân đã sớm bị hủy thành bột phấn.

Mặt đất bị kiếm chém ra những cái khe sâu mấy trượng, pháp thuật hỏa hệ thì đốt mặt đất từng cái hố to, pháp thuật thủy hệ lại ngâm đất thành bùn nhão.

Nếu tu vi không kém một bậc, cùng là Hóa Thần kỳ thì trong tình huống cả hai bên đều đã có chuẩn bị sẽ rất khó trực tiếp giết chết đối phương.

Kim Phi Dao cúi đầu, lấy cánh tay tay vết máu bên miệng, không tiếng động nhìn tu sĩ Nhân tộc phía xa. Đối phương đã biết nàng chuyên công kích gần người cho nên cử một tu sĩ dùng pháp bảo tử mẫu ngăn trở nàng, lại để tu sĩ khác tiến hành công kích nàng từ xa.

Phòng ngự quá mạnh, Kim Phi Dao không thể tiến hành cận thân công kích, chỉ có thể gần người thì thân thể tu sĩ Nhân tộc không thể chịu nổi nắm tay của nàng. Lúc trước nàng luyện chế quyền sáo ngoài việc sức lực bản thân lớn, rất thích hợp với thứ này ra thì còn có một nguyên nhân nữa là nàng cảm thấy nếu ở gần người, sẽ có rất nhiều pháp thuật không thể sử dụng được.

Lúc này, Văn vương nhích lại gần, “Thế nào?”

“Hoàn hảo, hẳn là có thể trụ được. Bọn họ muốn ngăn cản chúng ta tới Nam Nhạc trấn,

“Bánh bao thế nào?” Văn vương hỏi đến vấn đề quan trọng, nếu không có bánh bao thì không có cách nào bổ sung linh lực và yêu lực. Muốn áp đảo đối phương dưới công kích thế này còn phải dựa vào công kích mãnh liệt hơn, việc này cần bánh bao.

Kim Phi Dao không cần xem đã biết tình hình Thập Phục Địa Ngục, không vui nói: “Còn chưa chín.”

“…” Văn vương dừng một chút, nói: “Ngươi vẫn nên khống chế lượng bánh ăn vào, đừng tùy tiện ăn sạch như thế. Tổng cộng chỉ có một trăm năm mươi cái bánh bao, thủ hạ thì đông, bánh bao sẽ không chín kịp, không bằng ngươi lui ra phía sau chuyên môn làm bánh bao đi, đợi bánh chín thì ngươi chia cho mọi người.”

Kim Phi Dao không hé răng, vì tiết kiệm yêu lực, huyết tinh nhân của Văn vương đã đổi thành huyết thú nhân. Bánh bao quả thật có thể tạm thời làm người ta không cần lo lắng xem yêu khí có bao nhiêu mà tận tình sử dụng pháp thuật, nhưng số lượng bánh có hạn, bùng nổ trong thời gian ngắn thì có thể nhưng nếu chiến sự kéo dài quá, bánh bao sẽ không cung cấp kịp, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chiến sự.

“Quả nhiên vẫn là Bổ Linh đan và Bổ Yêu đan dùng tốt a.” nàng thở dài, mắt nhìn chằm chằm Nhân tộc đối diện đang ăn Bổ Linh đan giống như ăn đường kia, Kim Phi Dao cảm thấy vừa đánh vừa ăn bánh bao đúng là quá hạ giá.

Văn vương thấy cảm xúc nàng không đúng, vội nói: “Sao ngươi lại tâm đắc chí khí người khác, diệt uy phong của bản thân? Đả khởi tinh thần đi, ngươi phải nghĩ là tài liệu để làm bánh bao có thể tùy tiện kiếm, phí tổn rẻ hơn Bổ Linh đan rất nhiều, không phải là kẻ có tiền thì ai dám ăn như ngươi vậy?”

“Ít nói đi, hiện tại ngươi còn có thời gian để cảm thán loại chuyện này sao!” bánh bao đã không có, đối phương lại còn nhiều người như vậy mà còn ở đó nói nhảm, Văn vương đành phải tức giận mắng.

“Tốc chiến tốc thắng đi!” ít nhất cũng phải vào được Nam Nhạc trấn cái đã, nếu không thì hai trăm Yêu tộc này ít nhất cũng chết mất chín thành. Vì thế, thân hình Kim Phi Dao nhoáng lên một cái liền hóa thân thành Thao Thiết cao vài chục trượng, Thú Bạo trên tay cũng biến lớn, tản mát ra từng trận yêu khí màu đen ở chân trước của Thao Thiết. Lợi trảo lộ ngoài quyền sáo lóng lánh hàn quang, ở giữa còn kèm theo hai cây răng thú thật dài.

Lúc này Mập Mạp mới hiểu vì sao nàng lại luyện quyền sáo làm pháp bảo bản mạng, thứ này bình thường uy lực đã không nhỏ rồi, hiện tại hoàn toàn hóa thành Thao Thiết thì cặp quyền sáo kia đúng là có đại sát khí, hóa ra nàng vốn định để nhân, thú cùng dùng.

Quả nhiên, Kim Phi Dao vọt vào đám người, giơ móng vuốt lên huy gạt, quyền sáo Thú Bạo vốn chỉ gần người mới có uy lực lớn giờ liền vút vút bay ra năm đường hắc nhận, trực tiếp công về phía tu sĩ Nhân tộc, đi theo sau hắc nhận, không biết từ đâu bay ra một vật thể trong suốt, chỉ dài hai chưởng, lúc thì hóa thành chủy thủ, lúc lại thành mũi tên, lúc có lúc không đánh lén địch nhân.

Làm nửa ngày, không ngờ nàng còn ẩn dấu nhiều chiêu thức như vậy, lại còn ra vẻ không còn cách ứng phó nữa. Văn vương nhìn bộ dáng uy mãnh của nàng, trong lòng rất không tư vị. Trong số người đã Hóa Thần kỳ ở Ma tộc, thực lực Kim bệ hạ chắc chắn xếp trong mười hạng đầu tiên, tuy nhiên so về độ vô sỉ thì e rằng nàng phải xếp hạng nhất.

Hiện tại kể cả đã hóa thân thành Thao Thiết, nàng vẫn đeo Thập Phục Địa Ngục trên người như trước, không muốn lãng phí thời gian hấp bánh bao, điều này khiến cho người khác thật không biết nên nói nàng thế là tốt hay không nữa.

Lúc này, trong tràng lâu cao nhất ở Nam Nhạc trấn, một nam nhân cầm ô trắng đang nhìn một màn này ở rừng cây xa xa, ôn nhu lẩm bẩm: “Bệ hạ, có thể đàm phán được bao nhiêu ưu việt với Yêu tộc đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi