TIÊN VỐN THUẦN LƯƠNG

Điểm tâm và trà bưng lên, Bố Tự Du vừa ăn vừa nói: “Ngươi làm cho nơi này rất tốt, cứ tiếp tục như vậy thì đến lúc ngươi tới Đại Thừa kỳ, địa bàn có khả năng sẽ lớn hơn cả Hiên Viên thị.”

“Nhưng Đại Thừa kỳ lại chỉ có tiền bối Thái Hạo Diễn, hơn nữa hắn lại thường xuyên trở về trong tộc hoặc là đi ra ngoài cả trăm năm mới trở về. Nếu có tiền bối Đại Thừa kỳ khác tới ở thì tốt hơn.” Kim Phi Dao không hề thỏa mãn bởi vì nàng còn phải ra ngoài liệp sát ma thú trợ cấp tu luyện. Tất cả tài sản của nàng đều ở trong Kiến Thiên thành, nàng không muốn để Phục Hy tộc nuốt chửng nơi này, phải có tu sĩ Đại Thừa khác vào ở mới được.

Mặc dù đã đề cập với Bố Dao về chuyện này, rõ ràng là chuyện tốt để kiếm linh thạch mà hắn lại do dự. Nguyên nhân duy nhất là hắn cảm thấy nếu đồng ý sẽ bị quản chế, nếu Kiến Thiên thành có phiền toái thì hắn phải ra mặt. Đối với loại người thích tự do tự tại như Bố Dao thì đương nhiên cảm thấy làm vậy sẽ bó buộc chân tay.

Nhưng biết đi đâu tìm được tu sĩ Đại Thừa có thể tin được, lại nguyện ý ở lại Kiến Thiên thành nho nhỏ này lại là một nan đề.

Bố Tự Du thò đầu ra ngoài nhìn, quay lại hỏi: “Chỗ này của ngươi còn có chỗ nào có thể để một gã Đại Thừa kỳ ở? Ít nhất cũng phải to như chỗ của Thái Hạo Diễn mới được, nếu không thì ai thèm đến? Hơn nữa, Thái Hạo Diễn lại không phải là tu sĩ đơn độc, phía sau hắn còn có Phục Hy tộc, chỉ riêng tu sĩ Đại Thừa kỳ đã không chỉ ba người.”

“Nói như vậy, Bố Dao không chịu đồng ý căn bản không phải vì lo lắng chuyện tự do mà thực ra là sợ Thái Hạo Diễn. Bảo sao Mộng Vân bệ hạ cũng vậy, cũng có ý muốn nhúng tay nhưng không hoàn toàn tham dự. Đám lão nhân này, kẻ nào cũng thật gian trá, không ngờ loại người chân thành như ta lại dễ bị bắt nạt nhất.” Kim Phi Dao gắp một cái bánh bao lên, căm giận ném vào miệng, hung tợn cắn.

“Đây là nhân chi thường tình thôi, ngươi cũng không cần quá tức giận.” Bố Tự Du lấy tẩu thuốc ra hút. Số thuốc hắn mang từ Thần cấp giới lên đã hết từ lâu, hắn mang chút thuốc thừa cho Mập Mạp ăn, thỉnh Mập Mạp hỗ trợ tìm ra thực vật tương tự, nhờ thế mới có thuốc ở Độ Thiên giới.

Loại cỏ kia sinh trưởng trong cái khe, lớn rất chậm, sau khi lớn còn phải hái lá đi phơi. Nếu không phải vì ham thích thứ này đã lâu, giống như việc Kim Phi Dao thích ăn vậy, thì hắn đã muốn cai vì ngại phiền toái.

Kim Phi Dao nhíu mày nhìn hắn một cái: “Bố Dao là cha ngươi, cho nên ngươi giúp ta nói chuyện với hắn đi. Nếu coi ta là bằng hữu thì ngươi lôi hắn ra nói chuyện với Thái Hạo Diễn, làm một địa bàn trong Kiến Thiên thành.”

“Ngươi tha cho ta đi, ngay cả chuyện hắn ở đâu ta cũng không biết, biết đi đâu tìm người cho ngươi? Ngươi vẫn nên tìm người khác đi, chỉ dựa vào tình hình hiện tại thì dù là ai cũng sẽ không đến Kiến Thiên thành, xung đột với Thái Hạo Diễn đâu.” Bố Tự Du khuyên nàng vẫn nên giữ hiện trạng như bây giờ là tốt nhất.

“Đúng vậy, quá hòa bình sẽ không có người xuống tay. Vương Dạ kia sau khi bỏ đi tám trăm năm trước thì không có chút động tĩnh nào, hẳn là không thích gây chuyện thị phi. Bình tĩnh nhiều năm như vậy làm gì chứ, mau mau nháo sự đi chứ!” Kim Phi Dao hung hăng uống trà.

Bố Tự Du khinh bỉ nhìn nàng: “Ngươi mang tâm tình gì vậy, muốn phát động chiến tranh sao?”

“Có cái gì không được? Nơi có người là còn có tranh chấp, bình tĩnh nghìn năm là được rồi.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý nói, không hề cảm thấy ý nghĩ của mình có gì không tốt.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Bố Tự Du mới nói phát hiện một chỗ gần Thụ tộc có không ít linh thảo, hẹn nàng cùng đi hái. Kim Phi Dao đồng ý, nàng hiện tại hễ không có việc gì thì ra ngoài săn ma thú, hai Hợp Thể kỳ ra ngoài sẽ an toàn hơn chút.

Bố Tự Du quả thực không trả linh thạch, ăn uống xong liền bỏ đi, ghi nợ cho Kim Phi Dao. Mấy thứ này phí tổn rất thấp cho nên Kim Phi Dao ngày ngày vẫn đến ăn không trả tiền, căn bản không đáng để nhớ. Nàng ngồi trên lầu nhìn Bố Tự Du đi vào trong một tiểu điếm, đó là nơi hắn và hai gã Hợp Thể kỳ khác cùng nhau thuê, các thứ làm ra đều giao cho con rối trong đó bán, phi thường tiện lợi.

“Ta cũng đi kiểm tra hàng hóa xem sao, không biết khối Kim Đồng thần thiết kia đã bán được chưa.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ rồi quyết định tới Bách Vật lâu nhìn một cái, thỉnh thoảng nàng cũng mang vài thứ tốt ra bán lấy linh thạch hoặc đổi đan dược, lần trước đã bỏ ra một khối Kim Đồng thần thiết.

Mới đi đến gần cửa Bách Vật lâu nàng đã nghe thấy tiếng con rối truyền ra: “Mời các hạ xem, Kim Đồng thần thiết này là vật khó có được, xuống tay chậm sẽ không còn đâu.”

Bên trong không có người đáp lời, lập tức liền nghe thấy con rối dùng giọng điệu của Kim Phi Dao nói tiếp: “Các hạ đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phả là dấu răng đâu, là thiên nhiên hình thành đấy. Cam đoan không có nước miếng bên trên, kể cả có thì chúng ta cũng đã rửa sạch sẽ rồi.”

Nhưng tu sĩ kia vẫn không hé răng. Kim Phi Dao nghĩ, không phải là kẻ câm điếc chứ? Sao có thể để mất khách, nàng quyết định tự thân xuất mã một phen. Lúc sắp bước vào, nàng liền thấy một tu sĩ tóc đen đang đứng trước quầy hàng, mà con rối của nàng đang rất nề nếp cầm miếng Kim Đồng thần thiết lên giới thiệu, người nọ thì căn bản bất vi sở động.

Vừa thấy cảnh đó, thân mình Kim Phi Dao liền quay ngoắt lại, oạch một cái chạy ra khỏi cửa. Chạy ra ngoài nàng mới phản ứng lại, nàng phải chạy đi đâu? Nghĩ nghĩ, nàng đành phải kiên trì tiến vào, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nam nhân bên trong, nói: “Lang đại nhân, sao ngươi lại tới đây? Nếu ngươi muốn tới thì hẳn nên báo cho ta biết trước để ta tới cửa nghênh đón nha!”

Lang đại nhân quay đầu, nhìn gia hỏa quen mắt này, nghìn năm không gặp vẫn bộ dáng ấy, “Không chạy?”

“Không nha, ta đâu muốn chạy nha! Ta chỉ là thấy ngươi tới liền đi sang phòng bên cạnh bảo người mang lên trà bánh mời ngươi thôi. Tuy nhiên, nhất định là Lang đại nhân rất bận, không có thời gian đi, ta hẳn nên hỏi trước ngươi một tiếng, thật sự là thất lễ.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.

Mà lúc này, con rối đứng bên cạnh thật không biết nhìn tình hình mà mở miệng, dù sao nó cũng không biết nhìn, chỉ biết dựa theo thói quen làm việc. Nó mở miệng, lưu loát nói: “Lão đại, tháng này bán được bảy gia cụ, năm tài liệu, linh thạch kiếm được là…”

“Câm miệng!” Kim Phi Dao không hòa nhã quát một tiếng, con rối lập tức im miệng. Nàng chà xát hai tay lại, dường như không có việc gì cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy Lang đại nhân đều khiến người ta kinh hỉ, đã Đại Thừa kỳ rồi, không hổ là đệ nhất thiên tài của Ma tộc, tiến giai chính là việc dễ dàng.”

Lang đại nhân híp mắt, dư quang quét qua Bách Vật lâu, mở miệng nói: “Ta còn có việc, không uống trà.”

“Hả?” Kim Phi Dao quả thực vui vẻ muốn chết, Độ Thiên giới đúng là một nơi đáng yêu, gặp Lang đại nhân mà chỉ nói hai câu đã muốn đi! Nàng cười, không dám nói câu mời ngươi ở lại uống ngụm trà, sợ hắn không đi nàng còn nhanh nhẹn chạy ở phía trước dẫn đường, “Lang đại nhân, từ từ đã, ta đưa ngươi ra ngoài. Ngươi bận việc thì ta sẽ không giữ ngươi, ngươi cứ đi thong thả, sau này có thời gian rỗi lại đến chơi, không rảnh thì thôi, làm chính sự vẫn quan trọng hơn.”

Lang đại nhân không nói gì, chỉ ngẩng đầu quan sát Kiến Thiên thành, sau đó sảng khoái rời đi.

Đứng ở bên cạnh Kiến Thiên thành, nhìn Lang đại nhân bay đi mất dạng, Kim Phi Dao thực hoài nghi mình vừa rồi nhìn thấy ảo giác. Lang đại nhân lại bỏ đi dễ dàng như thế? Vậy hắn tới đây làm gì? Vào Kiến Thiên thành chỉ là để bán hàng? Nhưng không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ đều có trấn nhỏ của riêng mình sao?

Chẳng lẽ là việc làm ăn quá kém, quá nhiều hàng tồn đọng cho nên hắn mới phải chạy tới chỗ này để xử lý? Nghĩ nghĩ cũng đúng, làm gì có ở đâu đông người bằng chỗ nàng, lúc Nguyệt Dương thì cơ hồ có tới ba, bốn trăm tu sĩ, náo nhiệt vô cùng.

Tuy nghĩ như vậy nhưng Kim Phi Dao vẫn dùng sức véo đùi một cái. Cảm nhận rất sâu sắc, hẳn không phải là ảo giác, tuy nhiên cũng có khả năng đây là ảo giác có cảm giác cho nên mới đau. Đứng ở bên thành đợi nửa ngày cũng không phát hiện có gì khác thường nàng mới xác định vừa rồi đúng là gặp Lang đại nhân, sau đó chỉ nói mấy câu hắn đã lập tức rời đi.

Thở ra một hơi, Kim Phi Dao cuối cùng cũng thoải mái, xem ra Lang đại nhân là người bận rộn, không rảnh trêu ghẹo bản thân. Nhưng Bố Tự Du cũng chưa đề cập tới việc gặp bác, hiện tại phải đi nói với hắn, tức chết hắn!

Có một loại việc gọi là vui quá hóa buồn, còn có một loại việc tên là về nhà thu thập hành lý.

Một tháng sau, Kim Phi Dao vẻ mặt cứng ngắc đứng trong sân nhà mình, nhìn Lang đại nhân bên cạnh Hoa Uyển Ti đã mở cấm chế đi vào, nàng không biết phải ứng phó thế nào.

“Phi Dao, Lang đại nhân quyết định chuyển đến ở trong Kiến Thiên thành. Không phải chúng ta đang tìm kiếm tu sĩ Đại Thừa kỳ để kiềm chế Thái Hạo Diễn sao? Ta đã nói chuyện này với Lang đại nhân, hắn nể giao tình trước kia của chúng ta nên đã đồng ý. Chỉ có điều hiện tại tạm thời không có chỗ nào tốt, ta thấy nơi này của ngươi khá rộng, trước hết phải để ngươi thiệt thòi một chút, để Lang đại nhân ở đây. Đợi đến khi bổ ra địa bàn lớn hơn thì sẽ làm động phủ cho Lang đại nhân sau.” Hoa Uyển Ti lạnh nhạt nhìn Kim Phi Dao, không hề để ý đến vẻ mặt cứng ngắc của nàng.

Lang đại nhân nhìn nơi này, nhỏ đến đáng thương, nhỏ hơn chỗ của hắn lúc trước mấy chục lần, cảm giác không đủ để duỗi tay chân.

Hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt Kim Phi Dao, Hoa Uyển Ti cười nói: “Lang đại nhân, có chuyện gì thì ngươi cứ ra lệnh, chỗ chúng ta có cả con rối lẫn nhân thủ, nếu ngươi muốn đặt gia cụ gì thì chúng ta có thể giúp. Không bằng trước tiên chuyển đồ đạc trong phòng ra đã, nhường chỗ cho ngươi.”

“A, còn có người hầu hạ!” Lang đại nhân chậm rãi đi một vòng, ngồi xuống chiếc sạp quý phi đặt dưới gốc đại thụ đầy hoa, thuận miệng nói: “Bày tiểu lâu này ra giúp ta, lại dọn dẹp bên trong một lần, không cho dùng con rối.”

Trong lúc nói, một vật liền dừng lại trên tay Hoa Uyển Ti. Kim Phi Dao nhìn thấy đó là một Linh Lung lâu rất xinh xảo, lớn hơn cái của nàng năm lần, tầng lầu rất cao, hình thức càng thêm hoa lệ. Trong lòng nàng căng thẳng, để thứ này ra thì năm mẫu còn có chỗ nào trống được nữa!

Hoa Uyển Ti nhìn lướt qua Linh Lung lâu trong tay, nói: “Lang đại nhân, ta mang sân viện này ra ngoài năm mẫu này, bên cạnh vừa vặn có chỗ chưa cho thuê.”

“Uhm.” Lang đại nhân nhàn nhạt lên tiếng.

Hoa Uyển Ti nhét Linh Lung lâu vào tay Kim Phi Dao, “Ta tới Bách Vị lâu mang trà bánh cho Lang đại nhân, ngươi mau mau thu viện tử đi, hai khối bên cạnh cũng nhập vào nơi này, phải mười một mẫu mới đủ đặt lâu này.”

Kim Phi Dao ôm Linh Lung lâu, luôn mặt không biểu cảm nhìn Hoa Uyển Ti. Thấy nàng không có phản ứng, Hoa Uyển Ti liền đẩy nàng một cái, thúc giục: “Ngươi mau lên, ta sẽ bảo Mập Mạp tới giúp đỡ.” Nói xong nàng liền chạy mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi