TIÊN Y



Trương Văn Trọng vừa đến tiệm ăn Bạch Vân, đã nhìn thấy Diệp Chân đang mỉm cười đứng ngay bên ngoài cửa kiễng chân tìm kiếm.

Nhìn thấy Trương Văn Trọng nàng lập tức bước tới đón, vừa cười vừa nói: “Rốt cục anh đã tới, tôi còn nghĩ anh đùa tôi nữa đó.”
Trương Văn Trọng không giải thích được nói: “Vì sao phải đùa cô? Tôi vốn cũng muốn gặp mặt bạn học đã mấy năm không gặp, nếu hiện tại có cơ hội, tôi làm sao lại cự tuyệt được.”
“Như vậy tốt lắm.” Diệp Chân vừa cười vừa nói: “Vừa đến tiệm ăn Bạch Vân, tôi chợt nhớ ra, đã quên nói cho anh nghe số phòng, nên đứng ngoài này chờ anh.

Hiện tại mọi người cũng đã đến đủ mặt, chỉ còn thiếu một mình anh thôi.

Đi thôi, chúng ta đi vào.”
“Được, phiền phức cô, thật sự là ngại quá.” Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, đi theo Diệp Chân, đi lên lầu hai của tiệm ăn Bạch Vân.
Diệp Chân dẫn Trương Văn Trọng đi tới một gian phòng tên Thúy Trúc Hiên nằm trên lầu hai.

Ngừng lại ngay trước cửa phòng, nàng đưa tay đẩy cửa phòng ra, cười dài nhìn người bên trong nói: “Mọi người mau nhìn xem còn nhớ ai đây không?”
Bên trong phòng, lúc này đã có khoảng ba mươi người dựa theo quan hệ của chính mình phân ra ngồi bốn bàn, đang ghé vào nhau nói chuyện, nghe được Diệp Chân nói, tất cả mọi người dừng cuộc nói chuyện ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng.
Tuy nói dáng dấp hiện tại của Trương Văn Trọng so với thời kỳ cao trung cũng không biến hóa quá lớn, thế nhưng thời gian đã trôi qua bốn, năm năm hơn nữa ngày trước khi hắn còn học chung lớp, cũng không có gì xuất chúng vì thế đa số người cũng không nhận ra được hắn.
Người bên trong phòng không hẹn mà cùng lâm vào trong trầm mặc.
Mắt thấy không khí có vẻ tẻ ngắt, Trương Văn Trọng tư giới thiệu: “Các vị bạn học, tôi là Trương Văn Trọng.

Đã lâu không gặp, các bạn vẫn khỏe chứ?”
Nhưng hắn cũng không ngờ được chính là sau khi mình báo tên xong, những bạn học thời cao trung vẫn nhìn nhau, thậm chí còn có người thấp giọng nói nhỏ:
“Trương Văn Trọng? Trương Văn Trọng là ai?”
“Tên này rất xa lạ.”
“Thời gian chúng ta học cao trung có bạn học tên Trương Văn Trọng sao?”
Thấy trường hợp như vậy, Trương Văn Trọng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì Trương Văn Trọng trước đây, vốn là một người có tính cách quái gở.

Trong ba năm học cao trung, hắn cũng chỉ có hai người bạn.

Những bạn học khác căn bản không quen hắn.

Hiện tại thời gian đã trôi qua bốn năm năm, những bạn học cao trung ngày trước nếu như vẫn còn có thể nhớ kỹ hắn đó mới gọi là quái sự.

Lại nói, Diệp Chân chỉ liếc nói liền có thể nhận ra hắn, đấy mới thật làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì học tại cao trung ba năm, hắn và Diệp Chân nói chuyện với nhau cũng không hơn trăm câu.
Ngay lúc này, một nam tử vóc người cường tráng đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kích động đi tới trước người hắn, mở to hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn, có chút không thể tin được nói: “Trương Văn Trọng? Cậu...cậu là Trương Văn Trọng? Đến, cho tối tỉ mỉ nhìn xem.

A ha, quả nhiên là cậu.” Hắn nói đến đây, dùng một quyền đánh vào trước ngực Trương Văn Trọng: “Tiểu tử cậu, từ sau khi tốt nghiệp cao trung lại triệt để biến mất.

Thay đổi số điện thoại di động không nói, còn chưa bao giờ chịu liên lạc chúng ta.

Tôi còn cho rằng cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Không nói nhiều, cậu nhất định phải tự phạt ba ly!”
“Không thành vấn đề, trưởng lớp muốn uống thế nào, tôi sẽ uống với cậu như thế.” Trương Văn Trọng cười gật đầu.
Nam tử vóc người cường tráng này, chính là trưởng lớp cũ thời kỳ cao trung của Trương Văn Trọng, tên Bồ Kiến, cũng là một trong hai người bạn duy nhất của hắn.

Đây là một người mà vô luận đối xử với ai đều phi thường nhiệt tình.

Sở dĩ Trương Văn Trọng chịu đến tham gia buổi họp mặt bạn học này, chính là vì có hắn.

Bởi vì hắn ngày xưa từng giúp đỡ Trương Văn Trọng xưa kia một lần, cho nên lần này Trương Văn Trọng tới chính là vì muốn tìm cơ hội báo ân.
Nhận được một giọt nước ân tình của người, tự nhiên phải dùng một dòng sông tương báo, đây là nguyên tắc hơn ngàn năm của Trương Văn Trọng.

Tuy rằng đã qua bốn năm năm thế nhưng tính cách nhiệt tình của Bồ Kiến cũng không hề thay đổi.

Hắn cười ha hả lôi kéo Trương Văn Trọng ngồi xuống bàn của hắn, đồng thời cũng ngồi xuống bên cạnh.

Làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, Diệp Chân cũng ngồi bên cạnh Trương Văn Trọng.

Điều này làm cho rất nhiều nam sĩ độc thân tại đây, nhất thời liền thấy đố kỵ Trương Văn Trọng.
Nếu mọi người đã đến đông đủ, Bồ Kiến liền cho người phục vụ bưng thức ăn lên.

Theo từng chén rượu đổ đầy, bên trong phòng nhất thời liền trở trên náo nhiệt.

Rất nhiều người đều nhấc chén rượu, từng người một kính rượu.

Kỳ thực, họp mặt bạn học vừa ôn lại năm tháng thanh xuân đã mất đi, vừa có thể liên lạc cảm tình lẫn nhau.

Dù sao những bạn học ngày xưa, có rất nhiều người đều lưu lại huyện Ẩn Ngạc hoặc những huyện xung quanh để công tác, không chắc sau này cũng rất có thể có việc tìm đối phương hỗ trợ.

Cho nên ở trong buổi họp mặt này, mấy người hiện nay có phát triển tốt, tự nhiên trở thành đối tượng được mọi người truy phủng.
Trương Văn Trọng cũng không đi kính rượu cho những người này, hắn vẫn cùng Bồ Kiến uống rượu nói chuyện phiếm, muốn nhìn xem bản thân mình có thể từ chỗ nào hồi báo lại ân tình của người bạn từng giúp đỡ mình năm xưa.

Diệp Chân cũng không đi mời rượu, vẫn ngồi yên bên cạnh hắn, nghiêng tai lắng nghe hắn cùng Bồ Kiến trò chuyện, cũng không hề xen miệng chỉ thường thường lo gắp thức ăn cho Trương Văn Trọng bỏ vào trong chén cho hắn.
Một màn này, tự nhiên bị rất nhiều người nhìn thấy trong mắt, đồng thời nhịn không được khe khẽ nói nhỏ những chuyện bát quái.
“Diệp chân cùng Trương Văn Trọng này, đến tột cùng có quan hệ gì?”
“Ai biết được? Nhưng nhìn biểu tình nhu tình như nước của Diệp Chân, hay là bọn họ có quan hệ tình lữ?”
“Tình lữ? Hẳn là không thể nào? Không phải nói Diệp Chân vẫn còn đang độc thân sao? Hơn nữa vừa rồi các anh không nghe thấy sao? Trương Văn Trọng này suốt năm năm nay đều rời khỏi đây, ngày hôm qua mới trở về huyện Ẩn Ngạc.

Lúc này chỉ mới một hai ngày, thế nào khả năng trở thành tình lữ chứ?”
“Không phải có câu nói nhất kiến chung tình hay sao?”
“Vô nghĩa! Chuyện lừa dối người mà anh cũng tin.

Theo tôi thấy, tám phần mười tự Diệp Chân đơn phương yêu mến Trương Văn Trọng.”
“Không có khả năng? Diệp Chân đẹp như vậy, đơn phương yêu mến ai không tốt, thế nào khả năng đơn phương yêu mến tên tiểu tử có gương mặt không có gì sâu sắc này chứ?”
Nghe những người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt Triệu Uyên có chút âm trầm xấu xí, hắn cũng là một trong những người theo đuổi Diệp Chân, vốn tưởng rằng dựa vào thân phận bạn học thời cao trung có thế gần quan được ban lộc.

Nhưng không có nghĩ đến, Diệp Chân ngay từ đầu đã cự tuyệt sự truy cầu của hắn, nhưng hắn cũng vẫn không buông tha, một mực chờ đợi cơ hội, hi vọng lần thứ hai lại tiếp tục truy cầu Diệp Chân.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới chính là Diệp Chân lại biểu hiện vô cùng thân thiết đến như vậy với Trương Văn Trọng.
Nhìn ánh mắt Diệp chân khi nhìn Trương Văn Trọng lại tràn đầy vẻ nhu tình như nước, lại nhìn Trương Văn Trọng vẫn thản nhiên chưa phát giác ra, chỉ lo nói chuyện uống rượu với Bồ Kiến hắn cảm giác rất phẫn nộ, thầm nghĩ: “Một người bình thường như vậy, thế nào có thể xứng đôi với Diệp Chân? Người xứng đôi với Diệp Chân chỉ có thể là ta.”
Bưng một chén rượu, Triệu Uyên đứng dậy, đi nhanh về hướng Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Trương đồng học, nào, tôi kính cậu một chén.”
“Cậu là...Triệu Uyên? Tôi không có nhớ lắm tên của cậu a?” Trương Văn Trọng cũng không biết trong lòng Triệu Uyên đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng mỉm cười đứng lên bưng chén rượu trong tay, nhẹ nhàng cụng chén Triệu Uyên một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Không nghĩ tới Trương đồng học còn nhớ rõ tôi, ai, được rồi, tôi còn nhớ ngày trước hình như cậu học trong một viện chuyên khoa y học phải không? Tính ra hẳn đã tốt nghiệp được hai năm phải không? Thế nào, tìm được công tác chưa? Có muốn tôi giúp cậu đi kéo chút quan hệ? Vừa lúc tôi cùng viện trưởng của bệnh viện nhân dân huyện Ẩn Ngạc có chút quan hệ, tôi đi tìm hắn nói một chút, hắn là có thể giúp cậu vào trong đó làm việc.” Câu nói của Triệu Uyên nói ra có vẻ rất tốt, nhìn qua giống như đang giúp Trương Văn Trọng, phảng phất như là một người bạn học cũ thật nhiệt tâm.

Nhưng trên thực tế, câu nói của hắn, cũng lộ ra hai ý tứ: Một, Trương Văn Trọng ngươi bất quá chỉ tốt nghiệp trong một trường dạy nghề mà thôi, có thể tìm được công tác hay không còn chưa chắc.

Hai, Triệu Uyên ta ở tại huyện Ẩn Ngạc, có nhân mạch rộng rãi, so với người càng có tiền đồ hơn.
Năm ngoái Triệu Uyên tốt nghiệp chuyên nghiệp tài chính, trở về huyện Ẩn Ngạc gầy dựng sự nghiệp.

Bởi vì có cha mẹ hắn, đều đã công tác nhiều năm trong bộ phận then chốt của chính phủ, có quan hệ nhân mạch rộng lớn, hơn nữa hắn đích thật có chút năng lực, cho nên con đường gây dựng sự nghiệp của hắn cũng cực kỳ thuận lợi.

Hiện tại hắn đã được giới báo chí của huyện Ẩn Ngạc bầu chọn thành một trong mười thanh niên kiệt xuất của huyện, cũng được xem như thanh niên trẻ tuổi thành công.

Nữ nhân vây quanh bên người hắn tự nhiên là không ít.


Nhưng hắn chỉ chơi đùa mà thôi, hắn chân chính thích, cũng chỉ có người bạn nữ học cao trung Diệp Chân.

Chỉ tiếc, Diệp Chân đối với hắn lại không hề có cảm giác.

Mà sách lược dùng tiền tài quyền thế của hắn lần nào cũng chiến thắng, nhưng ở chỗ Diệp Chân lại không hề có chút tác dụng.
Diệp Chân cùng Bồ Kiến nghe được ý tứ ẩn chứa trong câu nói của Triệu Uyên, sắc mặt đều khẽ biến.

Nếu không nghĩ tới mọi người đều là bạn học cũ, hơn nữa còn đang ở trong buổi họp mặt bạn học, không muốn phá hủy bầu không khí, chỉ sợ bọn họ đã thay thế Trương Văn Trọng chất vấn Triệu Uyên.

Nhưng Trương Văn Trọng thân là đương sự, đối với việc này cũng không có chút lưu ý, mỉm cười hồi đáp: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi đã tìm được công tác, cũng không cần làm phiền cậu nữa.”
Nhìn vào mắt Triệu Uyên, lại dùng khóe mắt nhìn Diệp chân đứng bên cạnh, Trương Văn Trọng cũng đoán được nguyên nhân Triệu Uyên căm thù hắn hơn phân nữa có liên quan tới Diệp Chân.

Điều này làm cho hắn nhịn không được muốn lắc đầu cười khổ.

Vốn Trương Văn Trọng đang muốn giải thích một chút, quan hệ giữa mình và Diệp Chân cũng chỉ là bạn học cũ bình thường mà thôi, nhưng lời đến bên miệng hắn đành nuốt ngược trở lại.
Bởi vì hắn chợt nhớ tới một màn vừa rồi Diệp Chân gắp thức ăn cho hắn, lúc đó hắn chỉ lo nói chuyện uống rượu với Bồ Kiến, cũng không hề lưu ý.

Hiện tại ngẫm lại, một màn kia thật sự rất khiến cho người ta dễ hiểu lầm.
“Cô ấy...không thật sự có ý tứ đối với ta đi?” Sau khi dùng khóe mắt nhìn Diệp Chân, trong đầu Trương Văn Trọng cũng không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc.
Triệu Uyên cũng không dự định buông tha cho Trương Văn Trọng như vậy, lại hỏi: “A? Cậu đã tìm được công tác? Vậy là tốt rồi.

Ai, không biết cậu đang làm việc trong bệnh viện lớn nào vậy?”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Bằng cấp chuyên khoa giống như tôi, thế nào có khả năng làm việc trong bệnh viện lớn? Tôi làm việc bên trong phòng y tế đại học Ung Thành.”
“Ác, cậu là một giáo y.” Triệu Uyên nói.

Tuy giọng nói của hắn rất bình thản, thế nhưng mọi người đều có thể nghe ra được lời châm chọc của hắn bên trong câu nói này.
“Không sai, tôi là một giáo y.” Trương Văn Trọng mỉm cười đáp, trong giọng nói cũng không có bất luận điều gì bất mãn.
“Tiền lương của giáo y hẳn là rất thấp phải không? Nhất là ở trong một thành phố lớn như Ung Thành, tiền lương mỗi tháng của cậu sợ rằng cũng chỉ đủ sống dù tiền để dành chắc cũng không có đi?” Triệu Uyên tỏ ra dáng dấp như suy nghĩ cho Trương Văn Trọng nói: “Nếu không tôi giúp cậu gởi gắm quan hệ, cho cậu vào làm việc trong bệnh viện nhân dân huyện Ẩn Ngạc.

Tuy răng huyện Ẩn Ngạc chúng ta nhỏ hơn Ung Thành không ít, thế nhưng đãi ngộ bên trong bệnh viện tuyệt đối tốt hơn trong một phòng y tế.”
Trương Văn Trọng uyển chuyển cự tuyệt: “Không cần đâu tôi rất thỏa mãn công tác hiện tại, tạm thời còn chưa có ý nghĩ thay đổi công tác.”
Triệu Uyên còn muốn nói tiếp, thế nhưng cửa phòng đột nhiên mở ra, một nữ nhân khoảng hai mươi tuổi, gương mặt khá đẹp xuất hiện ngay cửa phòng, nhìn vào bên trong.

Bồ Kiến vội vã đứng lên, nhìn nàng ngoắc tay nói: “Cầm Cầm, anh ở chỗ này.”
“Chị dâu, sao bây giờ chị mới đến? Nên tự phạt ba chén nha!” Bên trong phòng nhất thời có người ồn ào.
Bồ Kiến vội vã nói: “Cầm Cầm nhà tôi chiều nay còn phải tiếp tục đi làm, mọi người cấp mặt mũi, cũng đừng làm khó cô ấy nữa.

Ba chén rượu, tôi sẽ uống thay cô ấy!” Nói xong hắn giơ cao chén rượu trong tay, vừa rót vừa uống cạn, uống một mạch hết ba chén.
Diệp chân vội vàng dời một chiếc ghế đặt bên người Bồ Kiến vừa cười vừa nói: “Chị dâu mau ngồi xuống ăn đi, tôi biết chị khẳng định tranh thủ thời gian chạy ra, lập tức phải về làm, đúng không?”
Nữ nhân cười đáp: “Không Sai, trưa hôm nay lẽ ra đến ca trực của tôi, tôi nhờ đồng sự thay thế dùm chốc lát, chạy tới đấy.

Một chút nữa tôi phải quay về bệnh viện.”
“Trưởng lớp, cậu cũng không giới thiệu một chút với tôi a?” Lúc này Trương Văn Trọng cũng không để ý tới Triệu Uyên cười hỏi Bồ Kiến.
“À, là tôi sơ sẩy.” Bồ Kiến cười giới thiệu Trương Văn Trọng với nữ nhân kia một chút.

Nguyên lai, nữ nhân này chính là bạn gái của Bồ Kiến tên Ung Cầm, làm việc tại bệnh viện nhân dân khoa nhi tại huyện Ẩn Ngạc.
“Trương Văn Trọng?” Sau khi nghe thấy Bồ Kiến giới thiệu trên mặt Ung Cầm hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó nàng quan sát Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới, làm Trương Văn Trọng cảm thấy thật kỳ lạ.
“Cầm Cầm, em làm gì vậy?” Bồ Kiến cũng hiện vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ung Cầm không trả lời câu hỏi của Bồ Kiến mà lại hỏi: “Anh là Trương Văn Trọng? Trương Văn Trọng trong đại học Ung Thành?”
“Đúng vậy, hắn chính là giáo y của phòng y tế đại học Ung Thành, thế nào, chị dâu nhận thức hắn?” Triệu Uyên mở miệng, vẫn không quên châm chọc Trương Văn Trọng.

“Thật là anh sao? Thần tượng a!” Ung Cầm hưng phấn nói: “Tôi có xem qua đoạn băng ghi hình khi anh giảng bài, giảng thật sự quá tốt! Thật không hổ danh là danh dự giáo thụ của đại học Ung Thành.”
“Giáo thụ?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng.

Thấy thế nào cũng không nghĩ người tuổi trẻ gương mặt bình thường này lại là một giáo thụ.
Triệu Uyên càng kinh ngạc há to miệng nói: “Chị dám chị không lầm chứ? Hắn chỉ là một giáo y mà thôi, thế nào lại là giáo thụ?”
“Không có lầm, hắn đích thật là giáo y, nhưng đồng thời cũng là danh dự giáo thụ của viện y học trường đại học Ung Thành!” Ung Cầm hưng phấn nói.
Triệu Uyên cũng không chịu tin tưởng nói: “Điều...điều này sao có thể? Đại học Ung Thành bài danh một trong mười trường đại học trọng điểm nổi danh toàn quốc, y học viện của bọn họ cũng nổi danh trong quốc nội.

Thế nhưng Trương Văn Trọng cũng chỉ là một chuyên khoa sinh tốt nghiệp trong một chuyên khoa y học viện, thế nào khả năng trở thành danh dự giáo thụ của y học viện trường đại học Ung Thành?”
“Anh không tin tôi thì thôi.” Ung Cầm trợn mắt, không hề để ý đến hắn, chỉ hưng phấn hướng Trương Văn Trọng hỏi một ít vấn đề về y học làm nàng bị phức tạp lâu ngày.

Mà Trương Văn Trọng thấy nàng là bạn gái của Bồ Kiến nên nàng hỏi gì cũng đáp.

Nhưng đúng như lời của Ung Cầm, nàng cũng chỉ tranh thủ chạy ra họp mặt một chút để ăn bữa trưa, cho nên sau khi ngồi được mười phút, liền mang theo vẻ mặt tiếc nuối rời đi.
Chờ bạn gái đã đi, Bồ Kiến lập tức bắt đầu thẩm phán Trương Văn Trọng: “Hảo tiểu tử, thực sự không ngờ, cậu lại trở thành danh dự giáo thụ của viện y học đại học Ung Thành! Không ngờ cậu còn dám nói mình chỉ là một giáo y, đây không phải cậu đang muốn trên đùa chúng ta sao?”
Trương Văn Trọng vội vã giải thích: “Tôi cũng không lừa mọi người, công tác của tôi vốn là một giáo y.

Danh dự giáo thụ, chỉ là một hư danh mà thôi, cũng không phải là công việc của tôi.”
“Mặc kệ cậu nói như thế nào, đều phải tự phạt ba chén!” Bồ Kiến không cho phân trần, cầm bình rượu rót ra ba chén đưa cho Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng cũng không từ chối, uống cạn toàn bộ ba chén rượu.
Ngay khi Bồ Kiến và Trương Văn Trọng đang nói chuyện, Triệu Uyên mang theo vẻ mặt phẫn nộ quay về chỗ ngồi của mình.

Gương mặt hắn âm trầm, làm cho vài người ngồi chung quanh đang có ý định muốn tiếp cận hắn cũng không tự chủ đành bỏ qua ý định này.

Nhưng Trần Nhàn thì ngoại lệ, nàng đi tới bên cạnh, ý bảo người ngồi bên nhường chỗ, chính nàng lại ngồi xuống.
“Thế nào, kinh ngạc sao?” Trần Nhàn cười hỏi, cũng không hề sợ mình làm tức giận Bồ Kiến.
“Lời của cô không phải vô ích sao?” Triệu Uyên hừ nói.
Trần Nhàn có chút không giải thích được, đồng thời cũng có chút hiếu kỳ nói: “Tôi nói, nha đầu Diệp Chân kia, đến tột cùng có chỗ nào tốt? Làm cho anh si mê cô ấy như thế? Luận gương mặt, theo tôi được biết, trong số những bạn gái trước đây của anh, cũng có vài người còn đẹp hơn cô ấy phải không?”
“Thích là thích, nào có lý do vì sao?” Triệu Uyên lạnh lùng hồi đáp.
“Nói chuyện cũng không cần cau có như vậy đi.

Tôi chỉ là muốn nói cho anh, Trương Văn Trọng dù sao cũng công tác tại Ung Thành.

Ung Thành lại cách huyện Ẩn Ngạc chúng ta tới ngàn dặm...” Trần Nhàn cũng không nói hết lời, liền đứng dậy đi qua bàn khác.

Nàng biết Triệu Uyên rất thông minh, nói chuyện với người thông minh, cũng không cần nói ra quá rõ ràng.
Con mắt Triệu Uyên nhất thời sáng lên, thầm nghĩ: “Không sai, Trương Văn Trọng ở tại Ung Thành, Diệp Chân ở tại huyện Ẩn Ngạc, hai người cách xa nhau tới ngàn dặm, một năm chỉ sợ cũng không có vài lần cơ hội gặp mặt, mà ta thì khác, ta và Diệp Chân ở chung trong huyện Ẩn Ngạc, hầu như mỗi ngày đều có thể gặp mặt.

Tục ngữ nói, gần quan được ban lộc.

Vừa có địa lợi lại có ưu thế, ta còn cần nghĩ cách giành được lòng hảo cảm của nàng thôi, như thế nào lại không khả năng ôm mỹ nhân về?”
Ngẩng đầu nhìn Diệp Chân cùng Trương Văn Trọng trong lòng Triệu Uyên lại thầm nghĩ: “Nếu hiện tại Diệp Chân rất có hảo cảm đối với Trương Văn Trọng.

Như vậy ta cũng không thể biểu hiện quá xấu đối với hắn, bởi vì làm như vậy, chỉ để lại cho nàng ấn tượng xấu xa.

Ngược lại, nếu như ta có thể đối xử tử tế đối với Trương Văn Trọng, dù không thể chiếm được hảo cảm của nàng, cũng có thể lưu lại ấn tượng lòng dạ rộng rãi trong lòng nàng.

Việc này đối với ta mà nói, chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.

Dù sau Trương Văn Trọng này, thêm hai ba ngày nữa sẽ rời khỏi huyện Ẩn Ngạc, trở về Ung Thành.

Cho đến lúc đó, chỉ có Triệu Uyên ta có thể nhân cơ hội tốt lấy lòng mỹ nhân!”
Triệu Uyên càng nghĩ càng đắc ý, thậm chí nhịn không được còn ậm ừ một ca khúc: Chỉ cần có một cây cuốc tốt, nào có góc tường nào không đào được...
Hắn cười nhỏ, đồng thời cũng không quên nhìn về phía Trần Nhàn vừa nhắc nhở hắn, đưa ánh mắt đại biểu cho một ý tứ: “Tôi thiếu cô một nhân tình.”
Trần Nhàn tiếp nhận ánh mắt của hắn, chỉ thản nhiên cười.

Sau đó ánh mắt nàng rơi xuống trên người Trương Văn Trọng khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ: “Trương Văn Trọng này, thật không đơn giản.

Trước đây khi học cao trung thế nào lại không hề nhìn ra.”
Trương Văn Trọng cũng không biết việc này, hắn cũng không có hứng thú biết.


Vào lúc này hắn đang nhìn Bồ Kiến dò hỏi: “Trưởng lớp, cậu và chị dâu dự định chừng nào chính thức kết hôn?”
Bồ Kiến nói: “Chị dâu của cậu rất tốt, đối với tôi cũng không có yêu cầu gì đặc thù, chỉ là mẹ của nàng yêu cầu chúng tôi phải mua một căn nhà, sau đó mới kết hôn.

Hoàn hảo giá nhà ở huyện Ẩn Ngạc của chúng ta cũng không đắt lắm, bằng không chỉ bằng chút tiền lương trong cơ quan của tôi, còn không biết phải phấn đấu tới khi nào.

Hiện tại, trải qua một năm cố gắng của tôi và cô ấy, đã dành dụm được một chút tiền, tôi đang chuẩn bị ngày gần đầy mượn thêm chút tiền của cha mẹ, gom lại mua căn nhà, trước tiên chứng thực cho xong chuyện mua nhà trước đã.”
“Nhà ở sao.” Vùng lông mày Trương Văn Trọng chợt nhướng lên, hắn nghĩ mình có thể ra tay vào phương diện này, báo đáp ân tình năm xưa của Bồ Kiến.

Dù sao, đối với hắn hiện tại mà nói, trong ngân hàng còn có mấy trăm vạn, muốn ở huyện Ẩn Ngạc mua một căn nhà, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nghĩ ra được phương thức báo đáp, Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Trưởng lớp, vào lúc cậu kết hôn nhất định phải mời tôi đó.

Đến lúc đó tôi tặng cho cậu và chị dâu một phần đại lễ!”
“Đó là đương nhiên!” Bồ Kiến vừa cười vừa nói: “Đến lúc đó trái bom thiệp hồng nhất định sẽ đến chỗ của cậu.

Tiểu tử cậu có thể không đến, thế nhưng phải có tiền lì xì thay thế, ha ha ha ha.”
Bữa họp mặt hôm nay, bắt đầu từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều, kỳ thực những người đến đây cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ ghé vào nhau nói chuyện phiếm thỉnh thoảng lại bưng chén rượu chạm cốc rồi cạn.

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm Triệu Uyên đứng lên vỗ vỗ tay, nói: “Vốn là dựa theo ý tứ của trưởng lớp, buổi họp mặt bạn học hôm nay, hẳn do mọi người góp tiền lại trang trải.

Thế nhưng tôi mong muốn mọi người có thể cho Triệu Uyên tôi một chút mặt mũi, để cho tôi trả tiền bữa ăn này.

Bởi vì đã nhiều năm không hợp mặt, tôi cũng chưa từng mời mọi người dùng bữa cơm, cảm thấy thẹn trong lòng! Cho nên còn mời mọi người có thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của tôi, để cho tôi trả tiền, được không?”
“Được!” Mọi người cùng kêu lên đáp, có người giúp trả tiền, đấy chính là một chuyện tốt, không ai ngu ngốc cự tuyệt.
Triệu Uyên ý bảo mọi người yên tĩnh lại, còn nói thêm: “Nếu mọi người đều là bạn học cũ, sau này nếu ai gặp phiền phức, cần hỗ trợ, cứ gọi điện thoại cho tôi.

Chỉ cần tôi đủ khả năng, khẳng định sẽ cố gắng giúp đỡ! Lời nói sợ rặng sẽ bị mọi người cho là huyền diệu, Triệu Uyên tôi ở tại huyện Ẩn Ngạc, cũng có chút năng lực đó.”
Triệu Uyên nói cũng là lời nói thật, trải qua hai năm phấn đấu, lại thêm cha mẹ cùng thân thích giúp đỡ, hắn xây dựng một công ty, ở trong huyện Ẩn Ngạc đích thật cũng có chút danh tiếng.

Mà bản thân hắn cũng đích thật có chút năng lực nhất định bên trong huyệt Ẩn Ngạc.
Triệu Uyên còn nói thêm: “Mặt khác ở nơi này, tôi còn muốn hướng Trương Văn Trọng đồng học xin lỗi.

Vừa rồi tôi chỉ thật tình muốn giúp đỡ cậu, thế nhưng trong cách nói của tôi có chút vấn đề, cho nên dẫn khiến một ít hiểu lầm.

Ở nơi đây, tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu, còn mong muốn cậu đừng nên trách tôi.” Khi nói ra lời này, ánh mặt hắn tuy rằng nhìn Trương Văn Trọng thế nhưng khóe mắt lại nhìn Diệp Chân.

Nhìn thấy trên mặt nàng hiện lên nụ cười như tán dương, trong lòng nhất thời hứng khởi: “Một chiêu này, quả nhiên là hữu hiệu.”
“Triệu tổng không hổ là người làm sự nghiệp lớn, lòng dạ rộng rãi.”
“Tôi đã biết, thái độ làm người của Triệu đồng học rất phúc hậu.

Bằng không hắn làm sao có được sự thành tựu ngày hôm nay.”
Trong tiếng vỗ mông ngựa của mọi người, Triệu Uyên vẫy tay gọi người phục vụ đến nói: “Tính tiền.”
“Thỉnh chờ.” Người phục vụ nói, sau đó dùng bộ đàm gọi: “Thúy Trúc Hiên gọi tính tiền, cái gì? Đã trả rồi?”
“Đã trả tiền rồi? Điều này sao có thể? Là ai trả vậy?” Triệu Uyên vừa cầm thẻ tín dụng ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi.
Người phục vụ hồi đáp: “Là một nữ sĩ trả tiền, cô ấy nói, cô ấy là bạn của Trương Văn Trọng Trương tiên sinh.”
Ánh mắt mọi người đều rơi lên người Trương Văn Trọng, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không hiểu ra sao: “Bạn của tôi? Tên gọi là gì?”
Ngay lúc này có tiếng gõ cửa, Triệu Uyên không chút nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Mời vào.”
Của phòng rất nhanh mở ra, một nữ nhân khí chất cao quý, dung mạo tú lệ, vóc người thướt tha xuất hiện ngay cửa.

Ánh mắt của nàng đảo qua trên mặt mọi người, khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng nhất thời lộ ra một tia mỉm cười.
“Di, Vưu Giai, sao là cô? Cô đến huyện Ẩn Ngạc hồi nào?” Trương Văn Trọng kinh ngạc hỏi.
“Vưu...Vưu tổng?” Nhìn thấy người đứng ở cửa, Triệu Uyên vội vã đứng lên, thái độ cung kính khách khí.

Hắn nhận thức Vưu Giai, là bởi vì hôm qua Vưu Giai đại biểu cho tập đoàn Vưu thị đến hiệp đàm với chính phủ huyện Ẩn Ngạc về chuyện đầu tư, công ty hắn là xí nghiệp tiềm lực tại địa phương đã đáp ứng lời mời tiếp khách.

Hắn biết rõ, với chút của cải của mình, so sánh với tập đoàn Vưu thị nổi danh toàn quốc, căn bản chỉ như con kiến nhỏ.

Không nói gì hơn, chỉ cần đôi phương thả chút sinh ý qua kẽ tay, đã đủ cho công ty của hắn có được lợi nhuận nhiều năm.
Trương Văn Trọng này, thế nào lại quen biết Vưu Giai? Hắn và Vưu Giai đến tột cùng lại có quan hệ gì?
Giờ này khắc này, suy đoán về quan hệ giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai, không chỉ có Triệu Uyên mọi người đang có mặt cũng đều đang suy đoán.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi