TIÊN Y



Tô Hiểu Hồng mở to đôi mắt khả ái, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng nói: “Không phải chứ, Trương lão sư, chuyện lớn như vậy mà thầy không biết?”
“Mấy ngày nay tôi xin nghỉ đi về nhà.” Trương Văn Trọng nói.
Tô Hiểu Hồng cũng không thỏa mãn đối với lời giải thích này, nói: “Thế nhưng chuyện này ngay từ một tháng trước cũng đã truyền khắp trên online trường học chúng ta nha.”
Trương Văn Trọng cười khổ đáp: “Tôi hầu như không có lên mạng sao khả năng biết chuyện trên online của trường? Nói đi, trường học rốt cục xảy ra chuyện gì?”
“Sinh viên trường đại học Kansas nước Mỹ trong vài ngày nay đến viếng thăm đại học Ung Thành chúng ta, đồng thời vào mười giờ sáng hôm nay bên trong sân vận động cùng đội bóng rổ đại học Ung Thành có một cuộc thi đấu hữu nghị.” Lúc Tô Hiểu Hồng nói đến chuyện này, thần tình có chút kích động: “Đội bóng rổ của đại học Kansas, là đội mạnh truyền thống trong giới sinh viên nhiều năm của nước Mỹ, những sinh viên của họ khi tốt nghiệp ra trường nổi danh về bóng rổ nhiều không kê xiết.

Trong đó lợi hại nhất, chính là Chamberlain,, đáng tiếc sinh hoạt cá nhân của hắn quá hỗn loạn, cho nên em không thích hắn.

Những sinh viên chơi bóng trong đại học Kansas, em càng thích...”
“Dừng!Dừng!” Mắt thấy Tô Hiểu Hồng càng nói càng lạc đề, liên tục tuôn ra những lời bình luận về đội bóng rổ đại học Kansas, Trương Văn Trọng đối với bóng rổ không có chút hứng thú, thậm chí ngay cả quy tắc chơi bóng rổ hắn cũng không hiểu, chỉ đành vội vã kêu dừng lại.

Bằng không Tô Hiểu Hồng rất có khả năng một hơi thở sẽ bình luận cả một buổi sáng.
Tô Hiểu Hồng cũng không vì việc Trương Văn Trọng cắt đứt lời bình của mình mà tức giận, mà dùng giọng nói tiếc nuối: “Đáng tiếc sáng nay em phải làm việc trong phòng y tế, không có biện pháp qua trợ uy cho Vương Hiểu bọn họ nỗ lực lên.”
Trương Văn Trọng hỏi: “Cô không phải thích đội bóng của đại học Kansas sao? Sao lại chạy đi trợ uy cho đội bóng của Vương Hiểu bọn họ?”
“Ngay cả đại học Kansas ở đâu em còn không biết, vì sao lại thích họ?” Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Em chỉ bội phục bọn họ bồi dưỡng ra rất nhiều cầu thủ nổi tiếng, nhưng nếu đội bóng rổ của họ thi đấu với đội bóng của đại học Ung Thành chúng ta, em khẳng định phải trợ uy cho đội bóng nhà mình phải nỗ lực.


Nghe nói đội bóng của đại học Kansas lần này toàn là cầu thủ dự bị, nói không chừng chúng ta còn có thể nhân cơ hội này đánh thắng bọn họ! Nếu như thực sự thắng vậy là quá mặt mũi.

Em khẳng định trước tiên sẽ ghi “Chúc mừng đội bóng rổ đại học Ung Thành chiến thắng đội quán quân của đại học nước Mỹ.” Ha ha, chỉ nghĩ đến việc này, cũng đã làm cho em rất hưng phấn.”
“Chỉ hi vọng mấy tên hỗn đản của đội bóng Vương Hiểu có thể trổ tài, ngàn vạn lần đừng làm cho em thất vọng.”
“Cô đó.” Nhìn Tô Hiểu Hồng lâm vào trạng thái huyễn tưởng, Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười khổ, nói: “Nếu không như vậy đi, tôi cho cô nghỉ buổi sáng, khi trận đấu bắt đầu, cô tới sân bóng rổ, nỗ lực trợ uy cho Vương Hiểu bọn họ.”
“Vậy...” Tô Hiểu Hồng do dự chốc lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Bỏ đi, em không đi nữa.”
Câu trả lời của Tô Hiểu Hồng làm cho Trương Văn Trọng có chút ngoài ý muốn, hắn vừa cười vừa nói: “Thực sự không đi? Tới giờ thi đấu, cũng đừng hối hận.”
Tô Hiểu Hồng lần này cũng không do dự, hồi đáp: “Không đi, Trương lão sư mới về, em phải ở bên cạnh thầy, lắng nghe lời dạy dỗ.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, Lâm Tử Mạn cũng đã đến làm.

Có thể bởi vì suốt một tuần không gặp mặt, làm cho tâm tình nàng cũng bình tĩnh trở lại, khi nàng nhìn thấy Trương Văn Trọng cũng không còn hiểu hiện e thẹn sợ hãi như trước đó, trái lại rất tự nhiên chào hỏi Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng, lại mỉm cười hỏi: “Văn Trọng anh về nhà một chuyến, có mang theo đặc sản về cho chúng tôi không?”
Trương Văn Trọng đầu tiên thoáng sững sốt, sau đó cười khổ lắc đầu, nói: “Tôi thực sự quên mất chuyện mua đặc sản làm quà.” Hắn đột nhiên nhớ tới chuyện tối nay đến chỗ Uông bá thử món ăn, linh cơ khẽ động quyết định mời Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng cùng đi.

Nói không chừng hai người họ còn có thể cung cấp ra kiến nghị có giá trị.
Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng chợt nói: “Nếu không như vậy đi, tối nay tôi mời hai cô đi ăn, bảo chứng là món hai cô chưa từng ăn qua.”
Lâm Tử Mạn suy đoán: “Món ăn chưa từng ăn qua? Văn Trọng không phải anh muốn mời chúng tôi đi ăn sâu đó chứ?”
Tô Hiểu Hồng vừa nghe, nhất thời thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay nói: “Cái gì? Sâu? Em không ăn đâu.”

Nhìn biểu tình sợ hãi của Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, nói: “Yên tâm đi, tôi bảo chứng không mời hai cô ăn sâu, cũng tuyệt đối không phải là loại thức ăn cổ quái gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tử Mạn và Tô Hiểu Hồng đồng thời thở ra một hơi, sau đó liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu nói: “Tốt lắm, cứ định như vậy, tối hôm nay hai chúng tôi sẽ đến ăn.

Trước tiên nói cho rõ, nếu như thức ăn không thể ăn, đừng trách chúng tôi sẽ trở mặt đó.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Ngay khi ba người còn đang nói chuyện, những bác sĩ và hộ sĩ của phòng y tế đều đã lục tục đi làm.

Thẳng đến chín giờ rưỡi, viện trưởng Hồ Cường mới chậm rãi đến.
Vừa đi vào phòng y tế, Hồ Cường đã lập tức triệu tập toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ đến phòng hội nghị.

Tô Hiểu Hồng bởi vì chỉ là bác sĩ thực tập, cho nên cũng không đến phòng họp, mà lưu lại trong phòng Trương Văn Trọng.
Bên trong phòng hội nghi, Hồ Cường nhìn mọi người nói: “Trong trường học hạ một chỉ thị, muốn phòng y tế chúng ta phái mấy bác sĩ và hộ sĩ đến sân bóng rổ, chỗ đó lát nữa sẽ có trận thi đấu, trong đây có ai nguyện ý đến đó?”
Nếu như trong sân bóng rổ thi đấu là những đội nổi tiếng chỉ sợ những bác sĩ và hộ sĩ bên trong phòng y tế đều giành giật muốn đi.

Thế nhưng hiện tại chỉ là cuộc so tài của hai đội bóng hai trường đại học, vì vậy bọn họ cũng chẳng có gì hứng thú.


Tuy rằng đội bóng rổ của trường đại học Kansas thuộc về đội mạnh, thế nhưng đối với những người như bọn họ mà nói, cũng không có lực hấp dẫn.

Cùng với việc chạy đến sân bóng rổ chịu tội, còn không bằng ở lại bên trong phòng y tế.

Buổi sáng hôm nay phỏng chừng có rất nhiều học sinh nghỉ học chạy đến xem trận thi đấu, nói cách khác, buổi làm việc sáng nay sẽ rất thanh nhàn.
Ở lại trong phòng y tế, vừa có thể nói chuyện phiếm, vừa có thể lên mạng còn có thể xem tạp chí, ngày như vậy thích thú bao nhiêu? Vì sao phải đến sân bóng rổ chịu tội?
Bác sĩ và hộ sĩ đều cúi đầu, không chịu tỏ thái độ.
Hồ Cường thấy không ai chủ động nhận nhiệm vụ này, nhưng cũng không tức giận.

Bởi vì phản ứng của mọi người cũng đã sớm nằm trong sự dự liệu của hắn.

Sau khi quét mắt nhìn mọi người, hắn nói: “Thế nào? Không ai nguyện ý đi sao? Như vậy do tôi chỉ định người đi thôi.”
Ngay khi Hồ Cường chuẩn bị điểm danh, Trương Văn Trọng đột nhiên giơ tay, nói: “Tôi đi.”
Lời nói của mình đột ngột bị cắt đứt, Hồ Cường vốn đang muốn nổi giận, thế nhưng khi hắn nhìn thấy người nói là Trương Văn Trọng nhất thời đem lời mắng nuốt ngược trở vào, vẻ mặt tươi cười nói: “Yêu, chuyện này đâu cần Trương giáo thụ tự mình xuất mã chứ.

Anh là trấn viện chi bảo của phòng y tế chúng ta, tôi tùy tiện phái hai người đảm nhiệm là được rồi.” Từ sau khi Trương Văn Trọng trở thành danh dự giáo thụ của viện y học đại học Ung Thành, thái độ của Hồ Cường đối với hắn đã thay đổi một trăm tám mươi độ, lời nói cử chỉ thậm chí còn mang theo vẻ lấy lòng.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không cần phái người khác đi, để tôi mang theo Tô Hiểu Hồng đi thôi, vừa lúc tôi cũng muốn xem trận so đấu bóng rổ hôm nay.” Kỳ thực hắn cũng không muốn đi xem trận thi đấu này, chỉ là nhớ tới biểu tình vẻ mặt tiếc nuối vừa rồi của Tô Hiểu Hồng cho nên mới nhận nhiệm vụ này, để cho Tô Hiểu Hồng không bị tiếc nuối.
Hồ Cường cũng không biết những việc này, hắn còn tưởng rằng Trương Văn Trọng thực sự thích xem bóng rổ, cho nên hắn lập tức gật đầu nói: “Đã như vậy, vậy được rồi, do Trương giáo thụ tự mình xuất mã thôi.”

Từ trong phòng họp đi ra, Trương Văn Trọng về tới phòng mình, nhìn Tô Hiểu Hồng đang cầm một quyển “Tiểu nhi thôi nã bí chỉ” đang xem, hắn nói: “Cô đi lấy một ít cồn, băng gạc và Vân Nam bạch dược, sau đó theo tôi đến sân bóng rổ.”
Tô Hiểu Hồng buông quyển “Tiểu nhi thôi nã bí chỉ” trong tay xuống khó hiểu hỏi: “Cầm mấy thứ đó đến sân bóng rổ làm gì?”
“Hôm nay không phải sân bóng có so đấu sao? Bọn họ cần nhân viên y tế túc trực, để ứng đối tình huống đột phát, tôi tiếp nhận nhiệm vụ này.

Thế nào? Cô không muốn đi sao? Vậy được rồi, cô ở lại đây đọc sách, tôi đi một mình.” Trương Văn Trọng cố ý trêu đùa nàng.
“Đi! Em đương nhiên nguyện ý đi.” Tô Hiểu Hồng đầu tiên sửng sốt, sau đó vung tay hoan hô: “Ha ha, thật tốt quá, có thể đến sân bóng trợ uy cho đội bóng trường mình rồi!”
Nhìn Tô Hiểu Hồng hân hoan nhảy nhót, Trương Văn Trọng cũng cảm thấy sự tuyển chọn của mình là chính xác.

Hắn vừa cười vừa nói: “Nếu như nguyện ý đi, như vậy động tác của cô cũng nhanh hơn một chút, nhanh lấy những thứ cần dùng, đi theo tôi.”
“Tốt, tốt, tốt, em đi chuẩn bị!” Tô Hiểu Hồng vội vã gật đầu đáp, bước ra khỏi phòng chạy đi chuẩn bị.
Mười lăm phút sau, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng xuất hiện trước cửa lớn sân bóng rổ.
Giờ này khắc này, bốn phía sân bóng đã tụ tập rất nhiều người, bọn họ giống như nước thủy triều tràn vào trong sân bóng.

Tuy rằng còn chưa tới thời gian thi đấu, thế nhưng tình tự của bọn họ đã sớm rất kích động.

Không ít người quơ những mảnh băng rôn ghi bốn chữ đại học Ung Thành, cao giọng nỗ lực hô khẩu hiệu, đồng thời thổi lớn chiếc còi đang ngậm trong miệng mình.
Cuộc so tài còn chưa bắt đầu, thế nhưng bầu không khí đã nóng cháy lên.
Bầu không khí như vậy, quả thực không thua gì bầu không khí của một trận đấu chuyên nghiệp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi