TIÊN Y



Tốc độ của Thanh Trúc Xà nhỏ xíu này tuy rằng rất nhanh, thế nhưng tốc độ phản ứng của Trương Văn Trọng còn nhanh hơn so với nó.

Ngay khi nó vừa bị Vưu Thiên Hải khạc ra, núp kín trong ngụm máu màu đen, lộ ra răng nhọn phóng tới Trương Văn Trọng, tay phải Trương Văn Trọng liền giương lên một cây ngân châm hắn giấu kín trong lòng bàn tay bắn ra, lập tức liền bắn thủng đầu Thanh Trúc Xà Chung trực tiếp ghim cứng nó dính lên vách tường trắng toát trong phòng bệnh.
Một màn này, hoàn thành trong một màn tích tắc thiểm điện, thế cho nên hai chị em Vưu Giai Vưu Tình vốn không nhìn thấy rõ Trương Văn Trọng làm sao làm được.

Vưu Giai còn hoàn hảo, nàng rất thân với Đàm Thanh, từ chỗ Đàm Thanh biết được Trương Văn Trọng là một cao thủ võ thuật tu vi không thấp, cho nên nhìn thấy một màn này, cũng không quá ngạc nhiên.

Thế nhưng Vưu Tình lại trợn tròn con ngươi, khiếp sợ mở to hai mắt, há to miệng vẫn không tin được một màn đã tận mắt chứng kiến.
Qua một hồi lâu, Vưu Tình phục hồi lại tinh thần mới khiếp sợ nói: “Đây là chân thực sao? Tôi không phải đang xem phim võ hiệp đó chứ? Trời ạ, chị Giai, bác sĩ này đến tột cùng có thân phận gì? Sao em có cảm giác hắn giống như hiệp khách bên trong phim điện ảnh võ hiệp?”
“Anh ấy là bạn của chị.” Vưu Giai có chút kiêu ngạo nói.
Ngay khi dùng một ngân châm bắn chết Thanh Trúc Xà, tay trái Trương Văn Trọng đặt lên trong ngực Vưu Thiên Hải, phóng xuất ra một đạo chân nguyên thuần tuý ồ ạt dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Vưu Thiên Hải, giúp hắn kiểm tra khắp toàn thân.

Chân nguyên di chuyển trong cơ thể Vưu Thiên Hải tuần hoàn một vòng, Trương văn Trọng cuối cùng cũng tìm được tung tích của chung độc ẩn núp trong cơ thể Vưu Thiên Hải.
Sáu con Thanh Trúc Xà Chung kích cỡ như ngón út, lúc này đang chiếm giữa khắp quanh trái tim Vưu Thiên Hải, hàm răng bén nhọn đang cắn chặt vào trong trái tim hắn.

Chúng nó vừa nuốt chửng máu của Vưu Thiên Hải, vừa truyền nọc độc cuồn cuộn không ngừng rót vào trong trái tim Vưu Thiên Hải.
Ngoài ra, bên cạnh sáu con Thanh Trúc Xà Chung còn có trứng rắn còn chưa ấp trứng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hơn mười trứng rắn được máu của Vưu Thiên Hải nuôi dưỡng chỉ trong hai ngày nữa sẽ được ấp trứng đi ra.

Một khi chúng nó ấp trứng nở, tính mạng của Vưu Thiên Hải xem như đã xong.
Việc cấp bách là phải nghĩ biện pháp giết chết Thanh Trúc Xà Chung trước.

Nhưng bởi vì hàm răng của chúng đang cắn chặt trong trái tim Vưu Thiên Hải, nếu như lúc giết sáu con Thanh Trúc Xà Chung nhất thời không kịp làm chúng chết ngay, hoặc khiến cho chúng cảnh giác, sẽ dẫn đến tình trạng bọn chúng liều lĩnh căn xé trái tim Vưu Thiên Hải.


Nói vậy dù cho có giết chết toàn bộ sáu con Thanh Trúc Xà Chung, Vưu Thiên Hải cũng sẽ vì vậy bị đau đớn mà chết.
Kết cục như vậy, hiển nhiên Trương Văn Trọng không muốn nhìn thấy.
Sau một thoáng trầm ngâm, Trương Văn Trọng nghĩ ra một biện pháp đối phó sáu con Thanh Trúc Xà Chung.

Hắn thu hồi tay trái đặt trên ngực Vưu Thiên Hải, xoay người lấy hộp cửu châm trong ngăn tủ giường bệnh, lấy ra một cây kim châm cứu.

Kim châm cứu chính là một trong cửu châm truyền thống, thân châm rất mỏng, mũi châm cực kỳ bén nhọn.

Thường có công hiệu trị liệu kinh lạc trong đau nhức hoặc sưng phù chân tay.

Thế nhưng hiện tại Trương Văn Trọng cũng cần nó để có thể đâm xuyên qua da thịt cơ thể, giết chết sáu con Thanh Trúc Xà Chung cắn chặt trong trái tim Vưu Thiên Hải.
Ngay lúc Trương Văn Trọng lấy ra kim châm cứu, Vưu Giai tuy rằng trong lòng tràn đầy sầu lo khẩn trương, vẫn đang đứng bên cạnh hắn, cũng không kiềm chế được nữa, vội vã nhân cơ hội này mở miệng dò hỏi: “Thế nào, Trọng ca, tình huống của ông nội tôi ra sao?”
Những lời này của Vưu Giai có thể nói đang hỏi ra chuyện quan tâm nhất trong lòng mọi người.
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Tương đối vướng tay chân, tôi chỉ làm hết sức.

Nhưng tôi mong muốn các vị có thể phối hợp tôi.

Từ giờ trở đi, vô luận các người nhìn thấy gì, đều mong nên im lặng ngàn vạn lần không nên phát sinh ra bất luận thanh âm gì.”
Vưu Giai vội vã gật đầu nói: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định phối hợp anh, vô luận nhìn thấy được gì, cũng sẽ không phát ra âm thanh.” Những người trong Vưu gia còn lại cũng đều đồng thời gật đầu, biểu thị mình nhất định sẽ phối hợp Trương Văn Trọng, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn.
Trương Văn Trọng vốn muốn để những người này rời khỏi phòng bệnh, sau lại suy nghĩ một chút, bọn họ đều là người thân của Vưu Thiên Hải, muốn ở lại chỗ này nhìn hắn trị liệu cho Vưu Thiên Hải, cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng để phòng ngừa bọn họ gây thêm phiền hà cho mình, trước khi Trương Văn Trọng tiến hành trị liệu cho Vưu Thiên Hải, cũng phải nhắc nhở bọn họ một câu.
Xoay người, đối mặt Vưu Thiên Hải đang nằm trên giường bệnh, tay trái Trương Văn Trọng nhẹ nhàng đặt lên trên ngực hắn tay phải cầm kim châm cứu, dừng lơ lững trên hư không.


Tay trái phóng xuất chân nguyên, vị trí cùng hình thái của sáu con Thanh Trúc Xà Chung rõ ràng hiện lên trước mắt hắn, thật giống như dùng mắt thường trực tiếp nhìn thấy được chúng nó.
Sáu con Thanh Trúc Xà Chung nằm theo hình dạng ngôi sao sáu cánh, đều tự chiếm một góc trên trái tim của Vưu Thiên Hải, đầu đuôi còn tương liên nối kết nhau.

Một khi có một con bị thương tổn năm con còn lại lập tức biết được tin tức, sẽ áp dụng phản ứng cực đoan ngọc đá cùng nát.
Hiện tại Trương Văn Trọng muốn làm, chính là ở tình huống không kinh động những con Thanh Trúc Xà Chung khác, dùng kim châm cứu trong tay phải, toàn bộ đâm chết sáu con Thanh Trúc Xà.
Không hề nghi ngờ, hệ số về độ khó khi làm như vậy, chính là cực cao.
Sau khi dùng chân nguyên quan sát một phen, Trương Văn Trọng quyết định chọn dùng theo thứ tự thuận theo chiều kim đông hồ, lần lượt đâm chết sáu con Thanh Trúc Xà Chung.
Sau khi hít sâu một hơi, kim châm cứu nằm trong tay phải Trương Văn Trọng nhanh như thiểm điện đâm vào bộ vị trái tim Vưu Thiên Hải, dễ dàng xuyên thấu qua lớp da và cơ thịt, đâm vào ngay óc con Thanh Trúc Xà nằm trên cùng trái tim Vưu Thiên Hải.
Sau đó hắn cũng không hề dừng lại chút nào, lại rút kim châm cứu ra khỏi thân thể Vưu Thiên Hải.
Con Thanh Trúc Xà Chung mất mạng tại chỗ.
Bởi vì tốc độ xuất châm của Trương Văn Trọng thật sự là quá nhanh, không chỉ nhanh tới mức làm cho mọi người trong phòng bệnh không nhìn thấy rõ, thậm chí con Thanh Trúc Xà bị hắn đâm chết cũng không kịp phản ứng.

Cho nên nó vẫn còn duy trì tư thái như khi còn sống, năm con Thanh Trúc Xà Chung còn lại cũng không hề nhận thấy được dị dạng của nó, càng không thể biết được nó đã chết.
Chấm đầu tiên còn hơi ngại tay, Trương Văn Trọng cũng không điều chỉnh, lại nhanh như thiểm điện đâm vào kéo ra.
Nương theo châm nhập vào kéo ra, lại thêm một con Thanh Trúc Xà Chung lại lặng yên không một tiếng động chết đi.
Loại phương pháp đâm chết Thanh Trúc Xà này, nhìn như giản đơn, trên thực tế hệ số độ khó cực cao.

Đầu tiên kim châm cứu đâm vào lẫn thu hồi đều dùng tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức phải làm Thanh Trúc Xà Chung không kịp phản ứng.

Một khi tốc độ hơi chậm kết quả tạo thành chính là kinh động những con còn lại, sẽ gây trí mạng cho Vưu Thiên Hải.
Ngay trong vài phút ngắn ngủi, bốn con Thanh Xà Chung đã bị giết chết.
Tuy rằng mọi người bên trong phòng bệnh đều không hiểu Trương Văn Trọng cầm một cây kim châm cứu không ngừng đâm liên tục vào ngực Vưu Thiên Hải rồi lại liên tục rút ra đến tột cùng là đang làm gì.


Thế nhưng vì y thuật hơn người của Trương Văn Trọng, cùng với sự cường điệu cố ý trước đó của hắn, cho nên tuy rằng trong lòng mọi người tràn đầy sự kinh ngạc và chần chờ, nhưng đều ngậm chặt miệng không dám mở miệng đặt câu hỏi.
Ngay khi Trương Văn Trọng chuẩn bị đối phó hai con Thanh Trúc Xà Chung cuối cùng, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, Vưu Lương cầm theo một chiếc túi đựng lá thư đi nhanh vào, đồng thời mở miệng nói: “Thư anh đã mang tới, còn có gì cần anh làm nữa không?”
Tuy rằng âm của hắn cũng không lớn lắm, nhưng trong căn phòng bệnh đang hoàn toàn im ắng lại có vẻ phi thường vang dội.

Người trong Vưu gia vội vàng xoay người hướng hắn làm ra thủ thế đừng lên tiếng, tuy rằng không hiểu đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng đem lời định nói nuốt trở vào, bước nhanh đến bên người hai chị em Vưu Giai, vừa lúc nhìn thấy Trương Văn Trọng dùng kim châm cứu rất nhanh đâm vào trong ngực Vưu Thiên Hải rồi lại rút ra.
“Đang làm gì vậy?” Vưu Lương vừa đi ra ngoài, cũng không biết lời căn dặn của Trương Văn Trọng cho nên hắn mở miệng dò hỏi.
Hai chị em Vưu Giai Vưu Tình lại càng hoảng sợ, vừa nhìn hắn ra thủ thế đừng lên tiếng, vừa khẩn trương muốn đưa tay bịt miệng hắn.
“Không sao mọi người có thể nói chuyện rồi, nhưng đừng nói quá lớn tiếng.” Trương Văn Trọng nói xong bỏ ngân châm vào trong hộp.

May mắn hắn đã sớm rèn đúc tới mức thái sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc, bằng không chỉ cần câu nói đầu tiên của Vưu Lương thì số phận của Vưu Thiên Hải sẽ hoàn toàn khác hẳn so với hiện tại.

Đồng thời cũng may thanh âm Vưu Lương nói cũng không lớn, không kinh động hai con Thanh Trúc Xà Chung cuối cùng ký sinh bên trong tim Vưu Thiên Hải, bằng không dù Trương Văn Trọng không bị giật mình, số phận Vưu Thiên Hải cũng đã có khả năng bị thay đổi.
Nghe được Trương Văn Trọng nói hiện tại đã có thể mở miệng nói chuyện, Vưu Giai cũng không còn kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng dò hỏi: “Trọng ca, động tác vừa rồi của anh, là đang làm gì vậy?”
Vưu Tình cũng nhịn không được hỏi: “Đúng nha, đúng nha, vừa rồi anh cầm một cây châm liên tục đâm vào ngực ông nội, là đang làm gì? Châm viêm sao? Nhìn không quá giống.”
“Mọi người lập tức sẽ biết.” Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hai nàng, mà dìu Vưu Thiên Hải đang hôn mê bất tỉnh ngồi dậy, lại bảo Vưu Giai cầm bình nước tiểu dưới gầm giường bệnh đem ra.
Trương Văn Trọng đỡ Vưu Thiên Hải đang hôn mê bất tĩnh, vỗ nhẹ sau lưng hắn từng đạo chân nguyên đi qua sự vỗ nhẹ của hắn, truyền vào bên trong thân thể Vưu Thiên Hải, làm hắn đột nhiên kịch liệt ho lên.
Nhìn thấy một màn này, ngoại trừ Vưu Giai còn đang bưng bình nước tiểu tất cả mọi người đều liên tục lui về phía sau.

Bởi vì bọn họ từng gặp qua Vưu Thiên Hải khạc những cục máu đều ẩn núp Thanh Trúc Xà Chung đả thương người, thanh niên người Anh tên Alan lúc này còn đang nhận sự cứu trị của Nhạc Tử Mẫn, bọn họ cũng không hi vọng mình bị giống như Alan.
Nhưng lần này trong miệng Vưu Thiên Hải tuy rằng phun ra từng cục máu tanh tưởi, đồng thời trong cục máu còn hỗn loạn sáu con Thanh Trúc Xà Chung màu xanh biếc, nhưng làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là sáu con Thanh Trúc Xà tựa hồ không có ý niệm đả thương bọn họ, chúng nằm trong những cục máu đen thui, cũng không hề nhúc nhích.
Thực quản của Vưu Thiên Hải đã sớm bị những con Thanh Trúc Xà Chung cắn bị thương, cho nên trước kia hắn có thể nôn ra những con Thanh Trúc Xà.

Mà hắn cảm lạnh phát sốt, đau đầu nhức mình, cũng có một bộ phận bởi vì thực quản vỡ tan, dẫn đến vi khuẩn cùng dịch thể dạ dày tuy ý tiến nhập nên gây ra bệnh chứng.
Vừa bắt đầu nhìn thấy Vưu Thiên Hải khạc ra những khối máu lẫn lộn Thanh Trúc Xà Chung, trong lòng Vưu Giai cũng sợ hãi, thậm chí nàng vô ý thức muốn ném bình nước tiểu, bật lui ra phía sau như những người thân.

Thế nhưng khi nàng nhìn lại Vưu Thiên Hải, lại nhìn Trương Văn Trọng đang ôm Vưu Thiên Hải vỗ nhẹ sau lưng, sự kinh hãi trong lòng nàng cũng không hiểu ra sao, đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Mà sự thực, cũng là lần thứ hai hướng nàng chứng minh, chỉ cần tin tưởng Trương Văn Trọng tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhìn sáu con Thanh Trúc Xà Chung trong bình nước tiểu Vưu Giai hỏi: “Sáu con thanh xà này, là thủ phạm làm ông nội tôi phát bệnh hay sao? Vừa rồi đồng bọn của chúng còn muốn nổi bạo đả thương người, thế nào hiện tại chúng lại biến thành hiền lành như vậy, cũng không hề nhúc nhích?” Trong đầu của nàng bỗng nhiên hiện lên tình cảnh Trương Văn Trọng đâm châm vào ngực ông nội nàng vừa rồi, vội vàng hỏi: “Vừa rồi anh đâm châm, thu châm, lẽ nào chính là vì đâm chết sáu con thanh xà này sao?”
“Không sai.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Sáu con thanh xà, chính do Miêu vu dùng phương pháp đặc thù luyện chế thành Thanh Trúc Xà Chung.


Mới vừa rồi, sáu con thanh xà dùng răng cắn chặt vào trong tim ông nội cô, phải dùng thủ đoạn sấm sét đâm chết chúng nó trước.

Cô đừng vội bưng bình nước tiểu đi, ngoại trừ sáu con Thanh Trúc Xà Chung ra, còn có hơn mười trứng rắn còn chưa được lấy ra.”
Vưu Giai vốn định bưng bình nước tiểu đi ra, nhưng nghe thấy lời nói của hắn vội vã đứng yên lại tại chỗ.

Trương Văn Trọng không ngừng tiếp tục vỗ nhẹ, Vưu Thiên Hải không những khạc ra toàn bộ trứng rắn, đồng thời còn khạc luôn máu đen phun ra.
Đợi khi Vưu Thiên Hải ói ra hết, Trương Văn Trọng mới dìu hắn nằm trở xuống giường bệnh.

Sau đó nhìn mọi người trong Vưu gia nói: “Thanh Trúc Xà Chung trong cơ thể Vưu lão gia tử đã toàn bộ bài trừ đi ra.

Hiện tại dấu hiệu sự sống của ông đã trở về bình ổn.

Kế tiếp muốn làm, chính là đúng bệnh trị liệu, sau đó an dưỡng thân thể.” Những lời cuối cùng hắn nói với Nhạc Tử Mẫn.
“Thật tốt quá!” Mọi người trong Vưu gia nhất thời thở phào, trái tim treo cao rốt cục cũng thả lỏng xuống.
Nhạc Tử Mẫn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình trị liệu, trong lòng cảm khái: “Trước đây tôi cũng gặp qua chung độc, cũng gặp qua người khác trị liệu chung độc.

Thế nhưng thần kỹ như tiểu Trương, thật đúng là chưa từng được nhìn thấy.

Nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy, tôi làm sao cũng không dám tin tưởng cách một lớp da thịt cơ nhục, không ngờ anh cũng có thể chuẩn xác không gì sánh được đâm chết thanh xà bám trên tim Vưu Thiên Hải.

Hơn nữa từ đầu tới cuối đều không làm cho chúng cảnh giác.

Thần kỹ, thật đúng là thần kỹ! Yên tấm đi, việc trị liệu kế tiếp cho ông ấy, cứ giao cho chúng tôi hoàn thành.”
“Trọng ca, những con rắn và trứng rắn này làm sao bây giờ?” Vưu Giai bưng bình nước tiểu lại hỏi.
Trương Văn Trọng dặn dò: “Cũng giống như lần trước đối phó Miệt Phiến Chung đốt cháy thành tro!”
“Hiểu được.” Vưu Giai đáp, lập tức dựa theo lời Trương Văn Trọng dặn dò đi ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi