TIÊN Y



Nhạc Tử Mẫn đi tới bên cáng xe đẩy cứu thương, nhìn Vưu Giai trên đầu cắm đầy ngân châm, sắc mặt thậm chí màu sắc làn da toàn thân hiện lên vẻ ửng hồng mê người, vùng lông mày hoa râm nhất thời nhíu chặt lại.

Tuy rằng hắn cũng không biết Quan Khí Bát Pháp, loại phương pháp vọng chẩn gần như biến thái này, thế nhưng công phu vọng chẩn thuật của hắn cũng sâu đậm, hơn nữa trải qua kinh lịch hành y mấy chục năm, kinh nghiệm có thể nói phong phú đến cực điểm.

Cho nên chỉ cần liếc mắt, hắn liền nhìn ra tình huống hiện tại của Vưu Giai, trong cơ thể mất nước nghiêm trọng bệnh tình có thể nói cực kỳ trầm trọng nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng gặp phải nguy hiểm sinh mạng.
Nhìn thấy Nhạc Tử Mẫn đã chuẩn bị, Trương Văn Trọng lập tức phân phó: “Nhạc lão, phiền ông trước tiên đem ngân châm cắm trên người Vưu Giai lấy ra.

Các vị tiền bối Đàm gia phiền các vị giữ chặt Vưu Giai, đừng để cho nàng giãy dụa.”
“Được.” Hai phụ nữ trung niên Đàm gia có được tu vi địa cấp sơ kỳ liền đi tới bên cáng cứu thương.

Một người giữ mình một người giữ chân Vưu Giai.

Tuy rằng lúc này Vưu Giai nằm im bất động, thế nhưng bọn họ cũng từng nghe nói qua sự đáng sợ của Mị độc, nên vẫn không dám phớt lờ, đều cẩn thận làm theo lời Trương Văn Trọng.
Đợi khi hai người của Đàm gia giữ chặt thân thể Vưu Giai xong, lúc này Nhạc Tử Mẫn mới bắt đầu rút châm ra khỏi người nàng.

Lúc mới bắt đầu rút châm, Vưu Giai còn chưa có phản ứng gì, nhưng khi đại bộ phận châm được rút ra, nguyên Vưu Giai đang nằm im lìm không có phản ứng cũng bắt đầu biến đổi trở trên xao động lên.

Không chỉ dùng lực giãy dụa, đồng thời còn phát ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ làm người ta đỏ mặt.
Biến cố đột ngột của Vưu Giai, dọa mọi người hết hồn.

Hoàn hảo hai người của Đàm gia đều có tu vi địa cấp sơ kỳ, nên có thể giữ chặt nàng nằm yên trên xe, không cho nàng giãy rớt xuống dưới.

Lúc ban đầu Nhạc Tử Mẫn rất kinh hãi, thế nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, vừa nhanh vừa ổn rút hết ngân châm trên người Vưu Giai.

Sau khi ngân châm được lấy ra hết toàn bộ, cả người Vưu Giai giống như bị biến thành dã thú, càng không ngừng giãy dụa rít gào.
Sau khi cẩn thận kiểm tra thật nhanh toàn thân nàng, Nhạc Tử Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi: “Toàn bộ ngân châm trên người Vưu Giai đã lấy ra, hiện lại tôi nên làm gì?”
Trương Văn Trọng phân phó: “Dùng thủ pháp Thấu Thiên Lương châm vào Tố Tỉnh, Thủy Câu, Đại Chuy, Thập Tuyên, Khúc Trì, Hợp Cốc sáu huyệt, có công hiệu dùng khởi lên tinh thần thông suốt, thanh giải tà độc.

Ngoài ra, lại dùng phương pháp Điểm Thứ, đâm vào Trung Trùng, Dũng Tuyền hai huyệt, sau đó lại dùng viêm pháp đâm vào Quan Nguyên, Thần Khuyết, Bách Hội ba huyệt.

Dùng Tiêm Chú trực tiếp châm vào mặt trên huyệt vị.”
“Hiểu.” Nhạc Tử Mẫn không dám chậm trễ, đem lời phân phó của Trương Văn Trọng toàn bộ khắc trong tâm khảm, lại lần lượt làm theo không sót.
Thủ pháp Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương hai loại thủ pháp châm viêm này, đều là thủ pháp châm viêm Trung y cao cấp.

Hai thủ pháp xuất hiện sớm nhất từ trong ghi chép của Nội Kinh, sau đó trải qua các đời lịch đại Phương gia nghiên cứu và tìm tòi, vào thời kỳ Minh triều phát triển thành thục, đồng thời đưa châm viêm thuật bước lên thời kỳ toàn thịnh.

Thế nhưng tới thời cuối Thanh, châm viêm thuật cũng gặp phải sự đả kích có tính hủy diệt.

Vào năm công nguyên Thanh triều Đạo Quang năm thứ hai, vua Đạo Quang Ái Tân Giác La lấy lý do “Châm thứ hỏa viêm, nghiên cứu không được rõ ràng”, hạ lệnh Thái Y Viện dừng việc sử dụng châm viêm, vì vậy bãi bỏ châm viêm khoa.

Từ đó về sau, Thiên Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương hai loại thủ pháp châm viêm, cũng đã theo những thủ pháp châm viêm cao cấp khác bởi vì quyết sách sai lầm này mà trở nên thất truyền.
Thế nhưng sự thất truyền này, chỉ nhằm vào đại bộ phận người nói ra.

Như Nhạc Tử Mẫn sinh ra trong y học thế gia, cũng lặng lẽ đem Thiên Sơn Hỏa cùng Thấu Thiên Lương lặng lẽ truyền thừa xuống dưới.

Mà nay, Nhạc Tử Mẫn đánh vỡ gia quy y thuật Nhạc gia chỉ truyền cho con cháu, không được truyền ra bên ngoài, đem Thiên Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lương cùng với một ít y thuật gia truyền của Nhạc gia, không chút giấu diếm truyền thụ cho các bác sĩ đi theo hắn học tập.


Hắn kì vọng những bác sĩ này có thể đem y thuật truyền thống có hiệu quả trị liệu thật tốt phát dương quang đại.

Làm cho Trung y đang từ từ suy thoái chí ít có thể truyền thừa khắp Hoa Hạ đại địa.

Mà sẽ không rơi vào hoàn cảnh chỉ còn là một danh từ truyền lưu trong sử sách của hậu thế, sẽ bị Tây y triệt để gạt bỏ lãng quên.
Nhạc Tử Mẫn không hổ danh sinh trưởng trong y học thế gia, đồng thời kinh lịch y đạo nhiều năm là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới y học trong và ngoài nước.

Thủ pháp châm viêm của hắn, chân chính có thể xưng hô với ba chữ “Nhanh, Chuẩn, Ổn.” Chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn thành công việc Trương Văn Trọng phân phó, cũng không quan tâm việc lau mồ hôi, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Trương, tôi đã làm xong chuyện cậu phân phó, bây giờ còn cần tôi làm gì?”
Một loạt thủ pháp châm viêm hiệu quả tự nhiên tốt vô cùng, nhưng đồng thời cũng cực kỳ tiêu hao tâm thần cùng thể lực.

Cũng may Nhạc Tử Mẫn có thói quen rèn đúc cơ thể, tuy rằng tuổi tác đã cao nhưng vẫn có thể cường tráng như người trung niên, chỉ sợ còn hơn cả bọn họ.

Nếu không hắn cũng mệt mỏi mà gục lên xe đẩy cứu thương.
Qua một phen châm viêm trị liệu của Nhạc Tử Mẫn, tình huống của Vưu Giai đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nàng cũng không còn thở dốc và rên rỉ dữ dội như vừa rồi.

Đồng thời then chốt nhất chính là toàn thân nàng vốn đang ửng hồng cũng đã giảm bớt một chút.

Không hề nghi ngờ, đây là biểu hiện Mị độc đã bắt đầu được hóa giải.

Nhìn thấy một màn này, vô luận là Vưu gia hay Đàm gia, đều không tự chủ được thở phào một hơi.
Nhưng hai người phụ trách giữ chặt Vưu Giai, vẫn không dám phớt lờ, gắt gao đè chặt nàng, đề phòng nàng lại đột nhiên giãy dụa.
Trương Văn Trọng trầm giọng phân phó: “Dùng Phong Châm trong cửu châm, đâm vào hai bên huyệt Huyết Hải, lấy máu.”

“Được.” Nhạc Tử Mẫn đáp không chút do dự, lập tức lấy trong hộp châm ra Phong Châm, đâm vào hai bên huyệt Huyết Hải bên dưới hai chân Vưu Giai, làm dòng máu đỏ sẫm theo đôi chân trắng muốt chảy xuống trên xe đẩy cứu thương.
“Vì sao máu lại có màu sắc này?” Khi nhìn thấy từ trong huyệt Huyết Hải chảy ra, người của Vưu gia và Đàm gia nhịn không được kinh hô lên.
Dòng máu từ hai bên huyệt Huyết Hải chảy ra, cũng không phải màu sắc đỏ tươi bình thường, mà là một loại màu đỏ đen gần như biến thành màu đen.
Trương Văn Trọng giải thích: “Đây là máu độc.

Chờ sau khi nó phóng xuất toàn bộ, Mị độc của Vưu Giai cũng sẽ triệt để được hóa giải.” Dừng một lát, hắn lại phân phó: “Nhưng cần chú ý chính là ở trong máu độc này, cũng có chứa độc tố của Mị độc.

Cho nên người nào có vết thương hở trên người, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể va chạm vào nó.

Mặt khác, đợi khi máu độc trong cơ thể Vưu Giai bài xuất hoàn toàn, nhất định phải đem đệm chăn trên xe đẩy mang đi đốt cháy, đem xe cùng với phòng bệnh này khử trùng triệt để.

Để tránh việc làm lây nhiễm người khác, làm người bị nhiễm độc.”
Nhạc Tử Mẫn gật đầu, đáp: “Được, tôi đã biết.

Còn có điều gì cần phân phó nữa không?”
Trương Văn Trọng nói: “Tuy rằng chúng ta đã hóa giải Mị độc trong cơ thể Vưu Giai, thế nhưng bởi vì phương pháp trị liệu được chọn dùng chính là thuật cường ngạnh(cứng rắn), cho nên làm khí huyết trong cơ thể nàng bị hao tổn nghiêm trọng.

Nhạc lão, phiền phức ông đem loại thuốc bổ khí dưỡng máu cho nàng, hảo hảo điều bổ khí huyết hao tổn.”
“Không thành vấn đề.” Nhạc Tử Mẫn gật đầu đáp.

Thấy Trương Văn Trọng cũng không còn chuyện gì định phân phó thêm, hắn mới dò hỏi: “Tiểu Trương còn có anh, tình huống của anh cũng cần được trị liệu chứ?”
Trương Văn Trọng nói: “Tôi không sao, chỉ bị thoát lực, nghỉ ngơi sẽ khỏe.”
Nghe Trương Văn Trọng nói như thế, Nhạc Tử Mẫn cũng an tâm.

Hắn xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, vừa nói: “Tốt lắm tôi đi viết phương thuốc cho Vưu Giai, để nhanh nấu cho cô ấy uống.”
“Tiểu Trương, Nhạc phó viện trưởng, thực sự là cảm tạ hai vị.


Vợ chồng chúng tôi cũng không biết phải dùng lời nào để cảm ơn hai vị.” Vợ chồng Vưu Triêu Tường vẻ mặt cảm kích nói.

Từ ngay từ đầu trị liệu, trên mặt hai người họ vẫn luôn lộ thần tình khẩn trương và nôn nóng, rất sợ từ trong miệng Nhạc Tử Mẫn hay Trương Văn Trọng nói ra một câu: “Xin lỗi, chúng tôi đã tận lực.” Hiện tại, nghe được Trương Văn Trọng nói, Mị độc của Vưu Giai đã được hóa giải, trái tim đang buộc chặt của họ nhất thời liền thả lỏng xuống tới.

Đồng thời họ cũng cảm giác hai chân như nhũn ra, nếu như không có Vưu Lương và Vưu Tình dìu bọn họ, chỉ sợ họ cũng đã ngồi bệch xuống đất.
“Đây là chuyện mà chúng tôi phải làm.” Trương Văn Trọng và Nhạc Tử Mẫn đồng thanh nói.
Nhạc Tử Mẫn rời khỏi phòng bệnh cao cấp không bao lâu, lại dẫn mấy người mặc quần áo chống khuẩn đi vào phòng bệnh.

Đầu tiên dìu Vưu Giai khỏi xe đẩy cứu thương do hai nữ hộ sĩ mặc quần áo chống khuẩn đưa vào phòng tắm rửa đi máu độc cùng khử trùng trên người.

Mặt khác mấy người còn lại, lại đem đệm chăn bên trên xe đẩy cứu thương bỏ vào trong một chiếc túi phong kín, lúc này đem ra ngoài đốt cháy.

Còn chiếc xe đẩy cứu thương sau khi lau sạch máu, lại đem đến phòng dụng cụ để diệt khuẩn.

Đồng thời Nhạc Tử Mẫn còn mời mọi người bên trong phòng bệnh, sau khi tiếp nhận diệt khuẩn xong chuyển dời sang một phòng bệnh cao cấp khác.
Nửa giờ sau, Trương Văn Trọng, Vưu Giai, Vưu Thiên Hải, cùng thanh niên Anh quốc tên Alan đều được đưa lên nằm trên giường bệnh trong phòng.

Về phần người của Vưu gia và Đàm gia, chỉ để lại vợ chồng Vưu Triêu Tường cùng Vưu Lương, Vưu Tình ở lại trong phòng phụ trách chăm sóc.

Những người còn lại đều ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi.

Dù sao lúc này cũng đã sắp đến bốn giờ sáng, bận rộn cả đêm nên tinh thần mọi người đều đã rã rời mệt mỏi.
Ngay lúc nảy, điện thoại di động của Trương Văn Trọng vang lên.

Vưu Tình lập tức giúp hắn chuyển máy rồi đưa điện thoại đến ngay tai hắn.
Rất nhanh, từ bên trong điện thoại truyền đến thanh âm của Đàm Thanh: “Trương ca, sự tình có chút không thích hợp, thi thể của Phù Văn Giản đã không cánh mà bay."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi