TIÊN Y



Tay phải Trương Văn Trọng cầm ngân châm thoăn thoắt vung lên, thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm ‎Pháp, từng ngân châm một được cắm một cách chính xác lên Quan Nguyên, Túc Tam Lý, Huyết Hải, Bách Hội, ‎Nhân Trung, mười mấy huyệt vị trên người nữ hoàng Elizabeth.

Mà lúc này đây, bởi vì sự thôn phệ một cách điên ‎cuồng của biến dị Miệt Phiến Chung mẫu trùng mà huyết dịch cùng với sinh mệnh lực của nữ hoàng Elizabeth suy ‎yếu với một tốc độ cực kỳ kinh khủng mà người thường khó có thể tưởng tượng ra.

Trương Văn Trọng lại tiếp tục ‎thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp một lần nữa để kích hoạt tiềm năng của nữ hoàng, đồng thời kiềm chế ‎tốc độ thôn phệ kinh hoàng của biến dị Miệt Phiến Chung mẫu trùng kia, bằng không lấy tình trạng thân thể hiện tại ‎của nữ hoàng mà nói thì rất có thể bà sẽ không kiên trì được cho tới lúc quá trình trị liệu hoàn tất đã chết.‎
Hai vị giáo chủ Richard và Tyson không thể giúp được điều gì cho Trương Văn Trọng, chỉ có thể bồn ‎chồn lo lắng đứng một bên quan sát.

Tuy rằng hai người cũng có một chút lý giải về đông y, thế nhưng lại không ‎có sự hiểu biết chuyên sâu, cho nên hiển nhiên đối với dụng ý cùng với hiệu quả mang lại khi Trương Văn Trọng ‎thi châm là không thể hiểu được, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông.‎
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp cắm ngân châm vào mười mấy ‎huyệt vị bổ khí huyết, an thần cho nữ hoàng Elizabeth thì lúc này Tô Hiểu Mai mới chạy vào cửa phòng mổ còn ‎đang mở, trên tay cầm hộp gỗ đựng cửu châm của Trương Văn Trọng.

Sau lưng cô lúc này ngoại trừ Charles ‎vương tử vẻ mặt lo lắng ra còn có Tôn Nguy vẻ mặt uể oải nhưng nghiêm túc, cùng với một người nữa nét mặt ‎già nua trắng bệch, mỗi bước đi đều run run rẩy rẩy, chính là cha của Charles vương tử, Philip thân vương.

Vừa ‎bước vào phòng giải phẫu, Philip thân vương đã lôi kéo hai vị giáo chủ Richard và Tyson hỏi lại cặn kẽ nguyên ‎nhân.‎
Tô Hiểu Mai bước nhanh tới bên người Trương Văn Trọng, đem hộp cửu châm mở ra, đặt lên bàn dụng ‎cụ ở bên cạnh Trương Văn Trọng, sau đó mới đưa mắt nhìn sang nữ hoàng Elizabeth còn đang kêu rên thảm thiết ‎không ngừng, nhưng lúc này trong thanh âm đã không còn mang theo sự đau đớn vô hạn như khi nãy.

Tô Hiểu ‎Mai vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Lão sư, em đã mang tới hộp cửu châm như thầy phân phó, thầy còn có chuyện gì ‎phân phó nữa không ạ?”‎
‎“Tiểu Mai, em còn nhớ Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp mà mấy hôm trước thầy mới dạy không?” Trương ‎Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên hỏi, đồng thời từ trong hộp cửu châm lấy ra một vật giống như là một thanh ‎kiếm, hai cạnh đều sắc, là Phi Châm.‎
Đây chính là một trong cửu châm.

Trong “Linh Khu - cửu châm luận” có một đoạn ghi chép: “Phi châm, lấy ‎phép ở độ bén nhọn của lưỡi kiếm, rộng hai phân rưỡi, dài bốn thốn, chủ về châm lấy mủ nhiều, đó là lưỡng nhiệt ‎cùng tranh nhau vậy.” Bởi vì hình dạng hai mặt đều là mũi dao tương tự thanh kiếm của nó mà còn có một cái tên ‎khác gọi là Bỉ Đao.


Đao này chỉ dùng trong ngoại khoa, chuyên dùng để cắt bỏ ung nhọt, bài trừ máu độc.

Trương ‎Văn Trọng lúc này dùng nó chính là muốn mượn công hiệu bài trừ máu độc của nó!‎
‎“Em còn!” Tô Hiểu Mai gật đầu đáp.

Từ khi được Trương Văn Trọng chính thức nhận làm học trò tới nay, ‎Tô Hiểu Mai không chỉ được Trương Văn Trọng truyền thụ cho pháp môn tu chân, đồng thời còn được dạy nhiều ‎phương pháp y thuật cao minh khác.‎
Tỷ như Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp này, là Trương Văn Trọng mấy ngày trước đã truyền thụ.

Mà cô ‎không hổ danh là người có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, ngộ tình cao đến mức Trương Văn Trọng cũng phải cảm ‎khái.

Về cơ bản Tô Hiểu Mai đã nắm giữ được Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, chỉ khiếm khuyết một điểm là ‎chưa thuần thục trong khi xử lí một số trường hợp lâm sàng, và chưa có năng lực ứng biến dựa vào sự biến hóa ‎bệnh tình của bệnh nhân mà đưa ra phương pháp trị liệu thích hợp.‎
‎“Từ giờ trở đi, em hãy thay thầy thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp mà thầy đã truyền thụ đó cho nữ ‎hoàng Elizabeth.

Nhớ vô luận là xảy ra tình huống gì, chỉ cần thầy còn chưa kêu dừng thì em nhất định không ‎được dừng lại!” Nói đến đây, Trương Văn Trọng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Hiểu Mai, trầm ‎giọng hỏi: “Em có làm được như thế không?”‎
‎“Em… Em sẽ tận lực.” Tô Hiểu Mai trả lời, tựa hồ cũng có phần lo lắng.

Kỳ thực cũng không thể trách cô, ‎dù sao tình huống này cũng là lần đầu tiên cô gặp phải.

Nhưng so với những người khác mà nói, biểu hiện của cô ‎đã là thập phần bình tĩnh, thậm chí là so với sự biểu hiện của hai vị thánh công hội giáo chủ Richard và Tyson còn ‎có phần xuất sắc hơn.‎

Thế nhưng đối với câu trả lời của Tô Hiểu Mai thì Trương Văn Trọng thật sự không hài lòng, lắc đầu nói: ‎‎“Thầy không hy vọng nghe cái gì ‘tận lực’ hay không ‘tận lực’, thầy chỉ muốn biết em, rốt cuộc là có tự tin làm ‎được hay không?”‎
Tô Hiểu Mai cắn cắn môi, gật đầu cao giọng đáp: “Thầy yên tâm, em có thể làm được.

Nhất định không ‎làm thầy thất vọng!”‎
‎“Được!” Trương Văn Trọng lúc này mới thỏa mãn, phân phó nói: “Hiện tại em có thể bắt đầu châm cứu ‎được rồi!”‎
‎“Dạ!” Tô Hiểu Mai đáp, lập tức nén hơi tĩnh khí, tập trung toàn bộ tinh thần, bắt đầu xuống châm cho nữ ‎hoàng Elizabeth.‎
Nhìn thấy động tác châm cứu của Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật gật đầu.

Dưới tình huống ‎như thế này còn có thể nhanh chóng bình tâm tĩnh khí như thế, dưỡng khí tu vi của Tô Hiểu Mai quả là đã tiến bộ ‎không ít.‎
Trương Văn Trọng cũng không chần chừ, hắn lập tức vung bỉ đao trong tay phải lên, dùng tốc độ cực ‎nhanh, hai bên nách và bên cổ của nữ hoàng nhanh chóng có hai vết mổ chừng một tấc.‎
Trong chốc lát, một dòng máu đỏ xen lẫn một cỗ dịch thể màu vàng theo miệng vết mổ chảy ra.

Dòng ‎huyết dịch này chính là máu tươi cùng với mủ độc, trộn lẫn vào nhau thành một chất hỗn hợp tản ra một mùi cực ‎kì tanh hôi làm cho người khác cảm thấy buồn nôn, ngay cả Tô Hiểu Mai cũng có chút không chịu nổi.

Tay phải ‎vẫn tiếp tục thi châm còn tay trái thì đồng thời lấy từ trên bàn dụng cụ một miếng băng gạc bịt lên mũi.

Thấy vậy, ‎Tôn Nguy đang đứng một bên rảnh tay vội vàng cầm lên hai cái khẩu trang, một cái đưa cho Tô Hiểu Mai, còn một ‎cái khác đưa cho Trương Văn Trọng.‎
‎“Không cần.” Trương Văn Trọng lắc đầu từ chối hảo ý của Tôn Nguy, hắn đối với cỗ mùi hôi thối buồn nôn ‎này không có ảnh hưởng gì quá lớn.


Tô Hiểu Mai thì vội vã đeo khẩu trang lên, như vậy mới có thể làm cho nàng ‎cảm thấy thoải mái hơn một chút.‎
Buông cây phi châm trên tay, Trương Văn Trọng lại từ hộp dụng cụ kế bên tiếp tục lấy ra một con dao mổ ‎cực kì sắc bén khác.

Sau khi xem xét kỹ lại tình trạng nữ hoàng Elizabeth mấy lượt, hắn đột nhiên vung dao lên, ‎rạch một đường trên ngực của nữ hoàng Elizabeth.‎
Các bác sĩ ngoại khoa khác muốn mổ xương ngực thì cần phải sử dụng một loại dao chuyên dụng, còn ‎hắn chỉ bằng con dao mổ này đã có thể giải phẫu một cách dễ dàng.‎
Lúc này Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đều đã có thể hoàn toàn nhìn rõ tình huống đang xảy ra ở bên ‎trong lồng ngực của nữ hoàng Elizabeth.‎
‎“A… Trời ạ, tại sao lại có thể như vậy?” Nhìn thấy tình huống bên trong lồng ngực của nữ hoàng, Tô Hiểu ‎Mai nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc, động tác thi châm của cô ‎cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng.

Điều này làm cho trong mắt Trương Văn Trọng hiện lên một tia hài lòng thỏa ‎mãn.‎
Trong phòng giải phẫu lúc này ngoại trừ Trương Văn Trọng cùng với Tôn Nguy ra, những người khác đều ‎nghe không hiểu được tiếng Trung.

Tuy là không hiểu được lời nói của Tô Hiểu Mai, thế nhưng từ giọng nói ẩn ‎chứa sự kinh ngạc nồng đậm của nàng, bọn họ cũng có thể nhận thấy sự sợ hãi của nàng.‎
‎“Trong lồng ngực của nữ hoàng Elizabeth rốt cuộc có cái gì mà ngay cả đệ tử của Trương tiên sinh cũng ‎phải kinh hô lên như thế?” Trong lòng mọi người đều không tự chủ được mà sinh ra cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt.

‎Chính vì vậy bọn họ bước nhanh đến gần bàn mổ, muốn nhìn xem là điều kỳ quái gì đang xảy ra với nữ hoàng.‎
Sau khi bọn họ được tận mắt chứng kiến tình huống bên trong lồng ngực của nữ hoàng thì cũng không ‎khác Tô Hiểu Mai là mấy, đều không nhịn được kinh hô.

Nguyên bản sắc mặt mọi người đã trắng bệch, nay lại ‎thêm xanh xao.

Hình ảnh khủng khiếp kia cũng làm cho vị thân vương chín mươi tuổi Philip chịu không nổi sự kích ‎thích, ngã quỵ trên mặt đất.


Một màn này lại hù dọa Charles vương tử cùng với mấy vị bác sĩ hoàng thất khác, ‎mấy vị bác sĩ cũng không dám chậm trễ, cuống quít làm cấp cứu tại chỗ cho thân vương Philip.

Bên kia thì nữ ‎hoàng còn chưa trị liệu xong, bên này lại thêm thân vương bị hôn mê làm cho tình huống bây giờ ai ai cũng vô ‎cùng khẩn trương.‎
‎“Gì vậy nhỉ? Trong lồng ngực nữ hoàng Elizabeth đến tột cùng có gì mà làm cho mọi người đều khiếp sợ ‎như vậy chứ?” Tôn Nguy lúc này cũng bắt đầu cảm thấy tò mò, ánh mắt hiếu kỳ của hắn không khỏi nhìn về phía ‎lồng ngực đã được mổ ra của nữ hoàng Elizabeth.

Một con chung độc to bằng một nắm tay đang dùng những ‎đốt chân đen dính đầy máu tươi của nó bám chặt lên trái tim đang đập một cách yếu ớt của nữ hoàng, tựa hồ ‎như một con bạch tuộc đang bắt chặt lấy con mồi của nó vậy.

Nhìn hình dáng của nó so với con biến dị Miệt ‎Phiến Chung đã tấn công Tyson khi nãy thì có rất nhiều điểm bất đồng.

Thứ nhất, hình thể của nó lớn hơn gấp bội.

‎Thứ nhì, chân trước của nó không có hình dạng lưỡi liềm mà thay vào đó là mười mấy cái đốt chân đen giống ‎như là những xúc tua bạch tuộc, cùng với một vài vòi hút máu nhọn hoắt ở hai bên miệng nó.

Những vòi hút máu ‎nhọn hoắt này của nó đang đâm vào trái tim của nữ hoàng điên cuồng hút máu.‎
Ngoại trừ con biến dị Miệt Phiến Chung lớn nhất này ở ngoài, thì vẫn còn sáu con khác đang bám lên ‎phổi, dạ dày, gan mật của nữ hoàng mà hút máu, hình dáng của những con này so với con biến dị Miệt Phiến ‎Chung đã tấn công Tyson lúc nãy thì giống nhau như đúc.

Thế nhưng ngoại trừ Trương Văn Trọng thì ánh mắt ‎cùng với sự chú ý của mọi người toàn bộ đều đã dồn lên con Miệt Phiến Chung lớn nhất, mà quên đi mất sự tồn ‎tại của sáu con chung độc này.‎
Hít sâu một hơi lãnh khí, nhìn chằm chằm con chung độc bám vào trái tim nữ hoàng, Richard dùng một ‎âm thanh run run, gian nan hỏi một câu: "Nó… Nó chính là biến dị Miệt Phiến Chung mẫu trùng sao?”‎
Trương Văn Trọng biểu tình ngưng trọng đáp: “Không sai, nó chính là biến dị Miệt Phiến Chung mẫu ‎trùng.”‎
Vừa lúc đó con biến dị Miệt Phiến Chung mẫu trùng đang chiếm giữ trái tim nữ hoàng Elizabeth đột nhiên ‎vỗ mạnh hai cánh, phát ra một âm thanh ma sát xoàn xoạt sắc bén.

Ngay khi mọi người còn đang cảm thấy ngạc ‎nhiên không giải thích được, thậm chí còn có mấy người không tự chủ được lấy tay che kín hai tai thì sáu con ‎biến dị Miệt Phiến Chung đang hút máu ở phủ tạng của nữ hoàng cũng đồng thời vỗ cánh, lấy một thế nhanh như ‎chớp giật từ trong cơ thể nữ hoàng bay vụt về phía Trương Văn Trọng, đích thực là muốn lấy tính mạng của hắn!‎


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi