TIÊN Y



Để đề phòng quân cảnh Anh quốc và dị năng giả đến đây gây trở ngại cho bọn họ mang văn vật về Trung Hoa, Trương Văn Trọng không chỉ dựa vào màn bố trí xung quanh viện bảo tàng Anh một mê trận dựa vào sương mù, đồng thời còn dùng Phong Hỏa Lôi Thạch Phiên làm trận nhãn, bố trí trên quảng trường Russell Phong Lôi Hỏa Thạch Trận có uy lực đạt đến tứ phẩm.
Nhưng, khiến Trương Văn Trọng cảm thấy sâu sắc khó hiểu chính là, quân cảnh Anh phản ứng phi thường nhanh, trong khi các dị năng giả Anh quốc hình như đối với việc này không quá hứng thú.
Từ đầu chí cuối, cũng chỉ có sáu dị năng giả bước vào Phong Lôi Hỏa Thạch Trận được bố trí trên quảng trường Russell.

Sáu dị năng giả này hiển nhiên không ngờ rằng quảng trường Russell đã trở thành cạm bẫy đáng sợ.

Tuy rằng bọn họ hết sức cẩn thận đề phòng, nhưng vẫn bị phong hỏa lôi thạch trong nháy mắt ghé thăm, mình đầy thương tích bất tỉnh nhân sự.

Nếu không phải Trương Văn Trọng hạ thủ lưu tình, không muốn lấy mạng bọn họ, tiểu đội tiền trạm mà thánh công hội phái đến dò xét này, sợ là đã bị Phong Lôi Hỏa Thạch Trận đánh thành những mảnh vụn rồi.

Về phần những quân cảnh bình thường, ngay cả dựa vào trang bị công nghệ cao, muốn thoát khỏi mê trận sương mù này, cũng phải hao phí tinh lực rất lớn.

Ít nhất, hiện tại bọn họ đều ở trong sương mù sợ hãi chạy loạn.
Không ai đến làm phiền cũng là chuyện tốt.

Ít nhất, mấy người Tôn Nguy có thể mang những Trung Hoa văn vật cẩn thận xếp vào trong những thùng hàng, đưa lên xe container đỗ ngay cạnh bảo tàng.

Một chiếc chất đầu hàng lập tức chạy đi, lại có một chiếc khác chạy tới tiếp nhận.


Dưới sự điều khiển của Trương Văn Trọng, màn sương này không hề gây ra trở ngại gì cho mấy người lái xe, ngược lại còn hỗ trợ họ chạy một mạch không gặp trở ngại gì ra khỏi London.
Lúc này Tôn Nguy bước nhanh tới bên người Trương Văn Trọng, khó nén được kích động nói: "Trương ca, những văn vật của Trung Hoa đều đã được đưa đi, chúng ta cũng nên rút thôi." Những Trung Hoa văn vật lưu lạc hải ngoại đã nhiều năm, rốt cuộc đã trở về rồi.

Mộng tưởng người trong nước mấy chục năm trăn trở cuối cùng đã được thực hiện, không chỉ có Tôn Nguy, mà những người ở đây đều khó nén được kích động và hưng phấn trong lòng.

Cùng lúc đó, ánh mắt bọn họ nhìn về Trương Văn Trọng, cũng trành ngập cảm kích và kính trọng.
Trương Văn Trọng nói: "Mọi người rút lui trước đi, tôi và tiểu muội sẽ đến tìm mọi người sau."
Tôn Nguy tưởng rằng Trương Văn Trọng ở lại là muốn cản truy binh cho bọn họ, vội nói: "Trương ca, hay là anh cùng chúng em rút lui đi.

Anh yên tâm, vô luận là xuất hiện tình huống gì, chúng em cũng cam đoan đảm bảo an toàn cho anh và Tô tiểu thư! Dù là đổi bằng mạng sống của mình cũng sẽ không tiếc!"
Những hán tử vóc dáng khôi ngô xung quanh dù không nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ đã thể hiện rõ, ý nghĩ của họ và Tôn Nguy giống nhau.
Thấy rằng bị hiểu lầm, Trương Văn Trọng lắc đầu cười, nói: "Tôn Nguy, tôi và tiểu muội lưu lại, là có chút việc riêng cần xử lý.

Các cậu cứ đi trước đi, đừng làm chậm trễ chính sự.

Nếu như những Trung Hoa văn vật này có chút nào hao tổn, vậy tôi và cậu sẽ thành tội nhân thiên cổ rồi.

Được rồi, đừng có tỏ ra lề mề, chậm chạp như vậy nữa.


Yên tâm đi, tôi và tiểu muội tuyệt đối không gặp chuyện gì bất lợi đâu."
Tôn Nguy cũng là một người biết nhìn đại cục, sau một lát do dự, gật đầu nói: "Vậy được, chúng tôi đi trước.

Trương ca, Tô tiểu thư, hai người phải nhanh tới hội hợp với chúng tôi đấy!" Dứt lời, hắn xoay người trèo lên một chiếc xe container, nhanh chóng biến mất trong sương mù dày đặc.

Tô Hiểu Mai vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Lão sư, chúng ta lưu lại làm gì?"
Trương Văn Trọng mỉm cười, hồi đáp: "Vu oan giá họa!"
Tô Hiểu Mai hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, thầy trước cũng nói vu oan giá họa, giờ cũng nói vu oan giá họa, rốt cuộc là như thế nào, làm thế nào vu oan, mà vu oan cho ai?"
"Gấp cái gì, em sẽ biết ngay thôi." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói, đoạn xoay người đi về phía mấy gian mật thất cất giấu Trung Hoa văn vật.
Tô Hiểu Mai bất mãn quyệt miệng, hiển nhiên đối với Trương Văn Trọng đến lúc này vẫn úp úp mở mở cảm thấy rất bất mãn.

Bất quá, cô quyệt miệng thì quyệt miệng, nhưng chân cũng không chậm, nhanh chóng đi theo Trương Văn Trọng đến gian mất thất để Trung Hoa văn vật kia.
Vừa đi vào mật thất, Trương Văn Trọng đã lấy Hỗn Độn Lô cỡ chai rượu nhỏ ra, biến nó trở lại bình thường, sau đó tay trái bắt pháp quyết, tay phải lại lấy ra hai bình sứ nhỏ, thả mười sáu viên Linh Khí Hoàn vào trong lô, đồng thời lầm rầm niệm chú.
Tô Hiểu Mai đứng phía sau trợn tròn mắt nhìn kỹ từng cử động của Trương Văn Trọng, trong đầu hiện lên một nghi vấn thực lớn: "Lão sư đến cùng là đang làm gì vậy? Luyện đan hay luyện khí? Nhưng sao lại vào lúc này, ở đây cơ chứ?"
Ngay lúc Tô Hiểu Mai cảm thấy khó hiểu, Trương Văn Trọng đã niệm chú xong, hai tay đồng thời bắt một pháp quyết, nhẹ giọng quát: "Ngũ Hành Ngự Linh Trận, kết!"
Theo tiếng quát này của Trương Văn Trọng, linh khí năm màu xanh, đỏ, vàng, trắng, đen nhanh chóng bốc lên, đi vào trong Hỗn Độn Lô, hơn nữa còn ngưng lại thành một Ngũ Hành Ngự Linh Trận.

Vào lúc này, ngũ hành linh khí trong Hỗn Đôn Lô sung túc, Ngũ Hành Ngự Linh Trận thành hình, lập tức chuyển động, từng đạo ngũ hành linh khí tinh thuần được đưa vào trong Hỗn Độn Lô, nhất thời xoay gấp, dựa theo hình dạng của Hỗn Độn Lô, bắt đầu biến hóa ngưng tụ cực nhanh.


Sau khi thình thành thực thể, lập tức một đoàn khí năm màu bay tới một vị trí trong mật thất.
Tô Hiểu Mai liếc mắt liền nhận ra những thứ Hỗn Độn Lô luyện chế, cô kinh ngạc há hốc miệng, hồi lâu sau, mới mở miệng hỏi Trương Văn Trọng: "Lão sư, thầy hao tổn công sức, thời gian để luyện chế những Trung Hoa văn vật vừa được chở đi này ư?"
Trương Văn Trọng giải thích: "Nếu như ta không luyện chế ra những thứ này, chẳng phải nói cho toàn bộ thế giới biết, lần này viện bảo tàng Anh bị trộm là do người Hoa làm sao? Vậy chẳng khác gì tự gây phiền toái cho mình.

Những thứ ta luyện chế này, cho dùng là giám định sự tốt nhất thế giới, dùng dụng cụ kiểm tra chính xác nhất, cũng không thể phân biệt được thực giả."
"Thần kỳ như vậy sao?" Tô Hiểu Mai mở to mắt nhìn Hỗn Độn Lô, vẻ mặt khâm phục và hâm mộ.

Sau khi bố trí xong, cô nghĩ tới cách làm giàu, hưng phấn nói: "Ai, lão sư.

Thầy nếu có thể luyện chế ra những văn vật khó phân biệt được thực giả, vậy chẳng phải có thể dựa vào buôn bán mà kiếm tiền sao? Em nghe nói, những văn vật cổ đều có giá trị rất lớn!"
Trương Văn Trọng nghẹn cười, gõ nhẹ lên đầu Tô Hiểu Mai, cười nói: "Tiểu muội, trước kia sao ta không nhìn ra, em là một người tham tài như vậy? Những văn vật ta dùng Hỗn Độn Lô luyện chế ra này, mặc dù là khó phân biệt thực giả, nhưng vì chúng đều thông qua ngũ hành linh khí ngưng tụ thành, cho nên không thể bảo tồn được lâu, chỉ có thể tồn tại trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thôi.

Sau bốn mươi chính này, chúng sẽ vì linh khí tan hết, trở thành vật bình thường, người sáng suốt sẽ biết ngay đó là đồ giả."
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng biết cô không hiểu ý mình, cười nói: "Đợi đến khi những văn vật thực sự về đến trong nước, chúng ta lập tức tạo ra vài con thuyền cổ bị đắm, tuyên bố vớt được những văn vật này, sau đó có thể đem những thứ đó bày ra cho hậu thế, tùy tiện tìm một lý do, như đội thuyền trộm văn vật này chìm ở vùng biển gần Trung Quốc, những thứ cất trong viện bảo tàng Anh toàn bộ là hàng kém chất lượng."
Tô Hiểu Mai há hốc miệng, hồi lâu mới phun ra một câu hỏi: "Lý do như vậy cũng quá miễn cưỡng đi.

Làm sao khiến người khác tin được?"
Trương Văn Trọng cười nói: "Không tin? Vậy chúng ta mời giám định sư tốt nhất tới, dùng dụng cụ kiểm tra hiện đại nhất để kiểm tra.

Những văn vật này đều là thực, khiến họ không tin.

Hơn nữa, bốn mươi chín ngày sau, những văn vật cất trong viện bảo tàng Anh này sẽ trở lại như cũ, tới lúc đó, cho dù người Anh có hoài nghi tới Trung Quốc, nhưng cũng không có chứng cứ, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.


Hơn nữa, bọn họ không nhất định sẽ hướng ánh mắt về phía Trung Quốc, đừng quên, ta vừa mới nói, việc lần này, cần tìm một kẻ chịu tội thay."
"Lão sư, thầy thực là âm hiểm a!" Tô Hiểu Mai chợt cảm thấy rùng mình.

Cô thế nào cũng không ngờ, Trương Văn Trọng lại có chiêu số nham hiểm đến thế, cư nhiên còn có sắp xếp nhiều bước như vậy.

Chỉ là không biết, hắn sẽ tìm ai làm tốt thí.
Tô Hiểu Mai mặc dù vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng thông minh không hỏi, mà ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi Hỗn Độn Lô đưa ra hết những Trung Hoa văn vật vừa luyện chế, Trương Văn Trọng thu lại Hỗn Độn Lô, rồi nhanh chóng bước sang mật thất cất giữ văn vật Nhật Bản.

Ở đó, hắn một lần nữa lấy Hỗn Độn Lô ra, ghi lại những văn vật của Nhật Bản, sau đó niệm tụng chú ngữ, triệt để phá hủy những văn vật trong đó, ngay cả bụi phấn cũng không lưu lại.

Hoàn toàn hủy diệt, không có dấu vết, kẻ khác vô luận điều tra thế nào, cũng sẽ không hoài nghi văn vật của Nhật Bản bị phá hủy, mà chỉ cho là đã bị trộm mất.
Cho tới lúc này, Tô Hiểu Mai mới biết, Trương Văn Trọng muốn giá họa lên đầu người Nhật.
Đột nhiên, Tô Hiểu Mai như thấy được hình ảnh người Anh tranh đấu với người Nhật.

Hình ảnh này khiến cô không nhịn được cười, than thở: "Lão sư, em thấy thầy thực là âm hiểm đó! Bất quá, em thích! Ha ha, vu oan giá họa lên đầu người Nhật, đúng là hay a!"
"Tiểu muội, đừng lẩm bẩm nữa, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Khóe miệng Trương Văn Trọng nổi lên một tia cười lạnh: "Chúng ta lần này mượn đó, cho đám người Nhật một vố."
"Làm thế nào ạ?" Tô Hiểu Mai vội vàng hỏi.
"Trương Văn Trọng cười: "Đến lúc đó sẽ biết."
"Em đã biết là thầy sẽ lại nói thế mà." Tô Hiểu Mai bất mãn quyệt miệng, theo sau Trương Văn Trọng, bước nhanh ra khỏi viện bảo tàng Anh, biến mất trong màn sương.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi