TIÊN Y



Trương Văn Trọng cũng không vội đưa ra câu trả lời, mà cầm chén trà trước mặt, dùng tư thái thân sĩ nho nhã, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nói hai chữ: "Trà ngon!"
Trương Văn Trọng lúc này ra vẻ ta đây khiến năm người Nhật trong phòng hận đến nghiến răng, nhưng bọn họ cũng chỉ có dũng khí thầm mắng vài câu, cũng không dám để lộ nửa điểm bất mãn hoặc oán nộ trước mặt Trương Văn Trọng, thậm chí còn miễn cưỡng nở nụ cười cầu khẩn.

Dù sao hai kiện văn vật cấp quốc bảo còn đang ở trong tay Trương Văn Trọng.

Lúc này, năm người đã chuẩn bị tư tưởng bị Trương Văn Trọng chém đẹp.

Nhưng trong mắt bọn họ, chỉ cần có thể mua lại được hai kiện văn vật này, cho dù là bị chém thực cũng cam lòng.
Mắt thấy Trương Văn Trọng một mực nhàn nhã uống trà, không hề có ý đưa ra giá của hai kiện văn vật, năm người Nhật không dám nói cũng không dám giận, chỉ có thể nhỏ giọng thương nghị.
Sau mấy phút thảo luận, Sasaki cẩn thận đưa ra một cái giá: "James tiên sinh, bức Vân Long Đồ và bình phong Hoa Điểu Viên này chúng tôi đều mua, tổng cộng gửi ngài hai ngàn vạn mỹ kim, (20.000.000USD) ngài thấy sao?"
"Hai ngàn vạn? Thực là thủ bút lớn nha!" Trương Văn Trọng nở nụ cười lạnh, dùng ngữ khí mang đầy châm chọc nói: "Bức tranh chân dung Elizabeth Taylor do Andy Warhol vẽ mấy năm gần đây, cách đây không lâu trong hội đấu giá ở London, cũng đã đấu giá được một ngàn một trăm vạn (11.000.000) rồi.

Thế nào, quốc bảo của Nhật Bản cá vị, côi bảo của dân tộc Đại Hòa các vị, chẳng lẽ còn không bằng một bức chân dung Elizabeth Taylor sao? Tính ra, bức chân dung để chơi ấy đã chiếm được một trăm vạn mỹ kim rồi.

Ác, ta biết rồi.

Nhật Bản các vị diện tích quốc gia nhỏ hẹp cho nên giá trị của văn vật quốc bảo tổ tiên các vị sáng tạo ra tự nhiên cũng rẻ mạt.


Ân, nếu theo cách nói này, ngàn vạn mỹ kim hình như cũng quá mức với hai kiện văn vật này, nếu không, tôi lại làm các vị lỗ, để các vị kiếm lấy chút tiện nghi đi."
Lời này của Trương Văn Trọng, làm cho năm người Nhật trong phòng nhất tề biến sắc.

Trong đó Imagawa tính cách cao ngạo nhất, không giữ được vẻ mặt dối trá, dữ tợn quát: "Tên quỷ tóc vàng này thực to gan, dám vũ nhục dân tộc Đại Hòa vĩ đại? Chúng ta xin ngươi, đó là chúng ta để mắt tới ngươi.

Ngươi không phải đã cho rằng chúng ta sợ ngươi chứ? Hừ, có tin ta khiến ngươi không còn mạng rời khỏi Nhật không?" Hắn nói xong đã có một khẩu súng được rút ra, hơn nữa họng súng tối om đã dí vào miệng hắn.
Cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ miệng, cảm nhận tử thần đang nhe răng cười, Imagawa vừa mới cực kỳ kiêu ngạo, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Đồng thời hai chân hắn cũng không tự chủ được run rẩy không ngừng, một dòng nước nóng đột nhiên chảy ra trong quần hắn, theo hai chân chảy xuống mặt đất.
Một mùi thối chợt bao trùm khắp căn phòng, Imagawa trước uy hiếp của tử vong, cư nhiên bị hù đến không kiềm chế được.
"Sợ rồi!" Vô luận là Trương Văn Trọng hay Tô Hiểu Mai, đều mang theo tia châm chọc trong lòng.
Ở phía sau, Tô Hiểu Mai sắm vai, dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Chỉ bằng phế vật như ngươi, cư nhiên cũng dám uy hiếp lão đại của chúng ta? Có tin ta bắn vỡ đầu ngươi không? Muốn để chúng ta chết ở Nhật Bản? Chỉ sợ các ngươi không có năng lực này." Mấy ngày nay, dưới bồi dưỡng của Trương Văn Trọng, tiếng Anh giao tiếp của Tô Hiểu Mai đã tốt hơn rất nhiều, dùng khẩu âm London nói mà năm người Nhật này không phân biệt được.

Ngay cả người Anh chính gốc khi nghe cô phát âm, đều sẽ nhận định cô là người London hàng thực giá thực.
Imagawa đã bị hù đến ngây ngốc, càng huống chi khẩu súng lạnh như băng kia vẫn còn trên mặt hắn, làm hắn không có dũng khí giãy dụa, cũng không dám lên tiếng xin khoan dung, chỉ có thể dùng ánh mắt hướng về phía bốn người còn lại, ý bảo họ nhanh nghĩ cách cứu mình.

Tuy hắn đã bảy mươi rồi nhưng hắn còn chưa muốn chết.


Mấy hôm trước hắn mới bao một cô nữ sinh trung học, giờ mà chết chẳng phải sẽ không còn được hưởng thụ gì sao?
Song, khiến Imagawa thất vọng, đồng thời cũng cực kỳ bất mãn chính là, bốn người đồng bào của hắn sau khi nhìn thấy một màn này, cư nhiên cũng đều run rẩy, không ai có dũng khí mở miệng xin tha cho hắn.
Cuối cùng, vẫn là Trương Văn Trọng mở miệng nói: "Được rồi, Gray nữ sĩ, hạ súng của cô xuống đi.

Cô nhìn xem, Imagawa tiên sinh bị cô dọa đến thế nào rồi."
Tô Hiểu Mai theo lời thu lại khẩu Desert Eagle, đồng thời cũng không quên đưa ra một lời đe dọa lạnh như băng: "Coi như mạng ngươi còn tốt, nếu không phải lão đại của ta ra lệnh, ta đã bắn gãy cổ ngươi rồi."
Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn năm người Nhật trong phòng, lạnh lùng nói: "Tôi nếu đã có dũng khí mang thứ này đến Nhật, thì sẽ không sợ các vị làm chuyện gì mờ ám.

Hừ, vốn ta thực có thành ý muốn văn vật của quý quốc trở về nhà.

Nhưng thái độ hung ác vừa rồi thực sự làm tôi thất vọng.

Các vị đã không có thành ý, vậy không cần bàn bạc gì nữa.

Gray nữ sĩ, thu lại các thứ, chúng ta đi." Dứt lời, hắn đứng dậy muốn đi.
Thấy cảnh này, năm người Nhật ở trong phòng, gồm cả Imagawa đã bị hù dọa vôi vàng quỳ xuống, dập đầu nhận sai, lại khẩn cầu Trương Văn Trọng có thể lưu lại, bàn tiếp vụ làm ăn này.

Nếu như để người ngoài biết, bọn họ gặp quốc bảo cấp văn vật, cuối cùng lại không mua về, ngược lại còn bôi nhọ danh dự và tôn nghiêm của dân tộc Đại Hòa, như vậy không chỉ có bọn họ trở thành tội nhân của dân tộc Đại Hòa, mà ngay cả gia tộc của họ cũng sẽ bị liên lụy, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.

Dưới tính huống như vậy, Imagawa vừa lớn tiếng với Trương Văn Trọng, hiện giờ ngay cả suy nghĩ muốn mổ bụng tạ tội cũng có.
Thấy Tô Hiểu Mai đã thu Vân Long Đồ và bình phong Hoa Điểu Viên vào trong hộp, năm người Nhật lại chụm đầu vào nhau, sau một phen thương nghị nhanh ngắn ngủi, bọn họ cắn răng, đưa ra một cái giá: "Ba nghìn vạn (30.000.000) mỹ kim! Vân Long Đồ và bình phong Hoa Điểu Viên, chúng tôi đều trả ba nghìn vạn mỹ kim! Tổng cộng là sáu nghìn vạn mỹ kim! James tiên sinh, ngài đã đồng ý bán chưa?"
"Sáu ngàn vạn mỹ kim?" Trương Văn Trọng ngừng bước, sau một lát suy nghĩ, làm ra vẻ bất đắc dĩ, gật đầu nói: "Tuy nói là có hơi thiếu một chút, bất quá thấy các vị đau khổ khẩn cầu, ta chịu chút lỗ, chuyển chúng lại cho các vị vậy."
Năm người nhất thời vui mừng khôn xiết, đồng thời tỏ thái độ: "Cảm ơn ngài, James tiên sinh, dân tộc Đại Hòa chúng tôi sẽ nhớ mãi ân tình này của ngài, ngài vĩnh viễn là bạn tốt của dân tộc Đại Hòa chúng tôi."
"Ác, đúng rồi.

Còn một việc nữa ta quên chưa nói." Trương Văn Trọng mỉm cười, nói ra một câu làm năm người Nhật giật mình, thiếu chút nữa bị hù đến ngất đi: "Tôi còn có chín mươi tám kiện văn vật Nhật Bản giống như Vân Long Đồ và bình phong Hoa Điểu Viên, các vị có muốn xem không? Nếu cần, tôi sẽ bán cả lại cho các vị, còn không, tôi tìm người khác.

Nếu cuối cùng không tìm được người mua, tôi chỉ còn cách tự mình cất giấu chúng vậy.

Bất quá, trong nhà tôi sớm đã chất đầy các văn vật rồi, những văn vật này không còn chỗ để nữa, cũng chỉ có thể để trong phòng vệ sinh thôi.

Ừ, xem ra để văn vạt Nhật Bản trong phòng vệ sinh cũng không tệ.

Tôi cũng nói thực cho các vị, những văn vật này đều là tôi lấy từ trong viện bảo tàng Anh.

Nếu tôi và thủ hạ của tôi, có thể an toàn qua lại dưới sự phòng vệ sâm nghiêm của viện bảo tàng Anh, tự nhiên cũng không sợ âm mưu gì đó của các vị."
Nếu không phải vì tấm gương Imagawa vừa rồi, chỉ sợ cả năm người Nhật trong phòng đều sẽ mở miệng chửi bới.

Côi bảo của dân tộc Đại Hòa chúng ta, văn vật cấp quốc bảo của dân tộc Đại Hòa chúng ta, nếu như thực sự bị người ta đem để trong nhà vệ sinh, mỗi ngày bị mùi hôi thối bám vào, nói không chừng tổ tiên của dân tộc Đại Hòa chúng ta sẽ tức đến bò từ dưới cửu tuyền lên, thóa mạ con cháu chúng ta mất.
Nhất định phải mua lại toàn bộ văn vật cấp quốc bảo này! Mặc kệ là chúng có lai lịch như thế nào, mặc kệ là cần bao nhiêu tiền, cho dù khuynh gia bại sản, cũng phải mua lại số văn vật đó.

Watanabe cắn răng, nói: "James tiên sinh, những văn vật đó chúng tôi đều muốn.

Ngài đưa ra giá đi!"
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: "Tôi không ra giá đâu, các vị tự định giá đi.

Mấy thứ đó, đều là quốc bảo của các vị, tin rằng, các vị cũng sẽ không đưa ra giá quá thấp, bôi nhọ hai chữ quốc bảo này đâu phải không?"
"Tên gia hỏa gian trá giảo hoạt!"
Năm người Nhật không hẹn mà cùng đặt cho Trương Văn Trọng một cái danh.
Sau đó, năm người lại chụm đầu nhỏ giọng nghị luận, cũng rút điện thoại ra bấm máy.

Trương Văn Trọng cũng không sợ năm người này giở trò, tùy ý để bọn họ gọi điện.

Với trình độ tiếng Nhật của hắn, có thể nghe ra năm người họi goi điện, đều là những đại tập đoàn của Nhật, thương lượng về việc mua lại số văn vật quốc bảo của Nhật.
Nửa giờ sau, gọi điện thoại xong, năm người cũng thương thị xong, trịnh trọng nhìn Trương Văn Trọng, báo ra một cái giá: "Năm mươi ức mỹ kim (5.000.000.000 USD), toàn bộ một trăm kiện văn vật Nhật Bản này chúng tôi đều muốn!"
"Thành giao." Trương Văn Trọng gật đầu trả lời.
Năm mươi ức mỹ kim?
Tô Hiểu Mai suýt chút nữa đã cắn vào lưỡi mình.
Mấy người Nhật này bị điên hay sao vậy? Cư nhiên tiêu năm mươi ức mỹ kim, mua lại một trăm kiện vật phẩm bảy bảy bốn mươi chín ngày sau sẽ trở thành đồ đồng nát?
Tô Hiểu Mai đột nhiên rất mong chờ, bốn mươi chín ngày sau, những văn vật bọn họ tốn năm mươi ức mỹ kim trở thành đồ đồng nát, sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nghĩ đến, nhất định sẽ rất phấn khích a.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi