TIÊN Y



Trời mùa thu lạnh lẽo rất nhanh tối, thường chỉ khoảng chừng sáu rưỡi là trời đã tối đen, vả lại lâu lâu lại có một trận gió thu lạnh thấu xương thổi qua cuốn hết lá vàng.

May mắn là Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai cuối cùng cũng đã khám xong cho một trăm bệnh nhân, không phải làm cho người ta phải khổ cực chờ đợi trong đêm lạnh thế này.
Tiễn bệnh nhân cuối cùng ra về, Tô Hiểu Mai thở ra một hơi thật dài nói: "Cuối cùng cũng xong." Cả người mệt mỏi vô lực, gục luôn lên mặt bàn.
Trong thời gian ngắn mà phải khám bệnh cho nhiều người như vậy đối với Tô Hiểu Mai mà nói đây mới là lần đầu.

Vì vậy mà cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Đây là mệt mỏi về tinh thần chứ không phải là mệt mỏi về thân thể, bởi vì lúc khám cho bệnh nhân, trừ việc phải giữ vững, tập trung tinh thần cao độ, còn phải dựa trên tứ chẩn nhanh chóng suy nghĩ đưa ra chẩn đoán rồi tiến hành tổng hợp phân tích mà biết cách điều trị.
So sánh với Tô Hiểu Mai đang mỏi mệt thì Trương Văn Trọng lúc này có vẻ như thư thả hơn nhiều.

Mặc dù số lượng bệnh nhân hắn khám so với Tô Hiểu Mai còn nhiều hơn nhưng hắn bất kể là ở phương diện về y thuật, kinh nghiệm hay là tu vi thì đều cao thâm hơn Tô Hiểu Mai rất nhiều lần.

Cho nên sau một hồi bận rộn mà biểu hiện của hắn vẫn nhàn nhã như thường thì cũng không có gì là lạ.
Nhìn Tô Hiểu Mai mệt mỏi đến độ nằm gục trên bàn không nhúc nhích, Trương Văn Trọng khẽ cười, đứng dậy cầm lấy cốc đi đến máy nước nóng, rót cho cô một ly, đồng thời thêm vào một chút đường gluco.
Bổ sung đường gluco có thể cung cấp năng lượng cho não bộ và hệ thần kinh trung ương.

Không ít nhà nghiên cứu khoa học đều kết luận đường gluco đích xác là có khả năng cải thiện trí nhớ và sự tập trung, giúp cho con người phản ứng được nhanh nhạy hơn.


Nếu người nào thiếu chất này thì tinh thần của họ sẽ rất uể oải, nó là một nhân tố giúp cho trí não được tỉnh táo, hiệu quả so với trà và cà phê còn tốt hơn nhiều.
Lúc này thấy vẻ mặt uể oải của Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng dĩ nhiên là muốn làm một chút gì đó để giúp cô xua tan mỏi mệt rồi.
Đưa cốc nước nóng cho Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng cũng không quên ân cần hỏi han: "Như thế nào, mệt chết rồi à? Uống cốc nước này đi rồi em sẽ thấy thoải mái hơn.”
"Cám ơn lão sư." Tô Hiểu Mai lúc này vốn đang dùng hai tay xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, thấy Trương Văn Trọng thay cô rót một cốc nước nóng thì vội vàng đưa hai tay nhận lấy, trong lòng nhè nhẹ dâng lên một ít cảm giác ngọt ngào, âm thầm nói: "Lão sư thì ra cũng rất quan tâm tới mình."
Trương Văn Trọng dĩ nhiên không biết được trong lòng cô gái nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Cám ơn cái gì? Em hãy mau uống đi, uống xong là sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút ít rồi."
"Dạ." Tô Hiểu Mai gật đầu, hai tay nâng cốc nước uống liền một hơi.

Cô bây giờ đúng là cảm thấy rất khát nước, từ nãy giờ vẫn bộn rộn khám bệnh, căn bản là không có thời gian để uống nước nên sớm đã khát khô cả cổ, bây giờ trên tay cầm một cốc nước đầy dĩ nhiên là ngửa đầu một hơi uống cạn rồi.
Trương Văn Trọng cũng cầm cốc trà xanh trên bàn uống một ngụm để làm dịu bớt cổ họng cũng đã khô khốc của mình.
Ngô Thủ Chí và mấy vị giáo sư chuyên môn từ viện y học tới hỗ trợ vẫn đứng đợi bên trong phòng y tế nãy giờ, lúc này bọn họ đi tới bên cạnh Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, cõi lòng đầy cảm khái: "Trương phó viện trưởng, Tô Hiểu Mai, hai người đã làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày rất là đáng nhớ trong đầu những lão già chúng tôi rồi."
Tô Hiểu Mai đặt cốc nước xuống, cười hì hì: "Ngô viện trưởng, xin ngài đừng nói như vậy, nếu không sẽ làm cho tôi cảm thấy tự kiêu đó."
Lời này của cô nhất thời làm cho Ngô Thủ Chí và mấy vị giáo sư chuyên môn đều cảm thấy vui vẻ.
Cười một lúc thì Ngô Thủ Chí nghiêm lại sắc mặt nói: "Trương phó viện trưởng, dự kiến rằng trong sáng ngày mốt và thứ tư mỗi tuần sau này sẽ có không ít bệnh nhân từ khắp các nơi, thậm chí là khắp thế giới sẽ kéo nhau tới bệnh viện Ung Thành nhờ anh chữa bệnh, trong tình hình như vậy thì chỉ dựa vào anh và Tô Hiểu Mai hai người sợ rằng khó có thể xoay sở đó?"
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu chỉ dựa vào lực lượng hai người chúng tôi thì đích thực là không đủ người.

Cho nên tôi cũng đang dự tính sẽ đào tạo một nhóm đệ tử đây."
"Trương phó viện trưởng dự định thu đệ tử? Đây thật là một tin tốt nha! Tôi tin rằng một khi tin tức này được truyền ra ngoài thì sinh viên viện y học của chúng ta nhất định sẽ vô cùng điên cuồng!" Ngô Thủ Chí nhất thời kích động, trong mắt hắn Trương Văn Trọng vô luận là kiến thức lý luận hay là kỹ năng lâm sàng đều vô cùng xuất sắc, thậm chí có thể nói là thần kỳ.

Nếu là đệ tử của hắn thì trình độ y thuật hiển nhiên là không cần phải nghi ngờ, không nhìn đâu xa chỉ cần nhìn y thuật hiện tại của Tô Hiểu Mai là đã biết rồi.
Đám người Ngô Thủ Chí tất cả đều có con mắt chuyên môn cho nên bọn họ tự nhiên là có thể nhìn ra trình độ y thuật hiện tại của Tô Hiểu Mai tài giỏi như thế nào, thậm chí có thể thấy là so với một vài vị giáo sư chuyên môn danh tiếng trong nước còn có phần cao siêu hơn!

Trong sự kích động, Ngô Thủ Chí cũng không quên hỏi: "Trương phó viện trưởng, không biết anh lựa chọn đệ tử có yêu cầu gì hay không?"
Trương Văn Trọng trả lời: "Phẩm đức và tư chất.

Hai thứ này đều phải có.

Tôi không muốn mình sẽ đào tạo ra một bác sĩ lang băm hay là một bác sĩ lòng tham không đáy."
"Bệnh viện y học của chúng ta cũng có một ít sinh viên hạt giống phẩm chất không tệ." Ngô Thủ Chí cười nói, sau đó lại hỏi: "Vậy còn đối với trình độ chuyên môn, số tuổi hay là giới tính...!gì đó thì anh có yêu cầu không?"
Trương Văn Trọng lắc đầu: "Những điều này tôi không có yêu cầu gì."
Ngô Thủ Chí gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi sẽ lập tức trở về thay anh lựa chọn ra một nhóm sinh viên có tư cách, sau đó để cho anh xem lại và lựa chọn người nào đạt tiêu chuẩn của anh."
Trương Văn Trọng nói: "Vậy làm phiền rồi, cám ơn Ngô viện trưởng."
Ngô Thủ Chí vội vàng khoát tay nói: "Trương phó viện trưởng, anh đừng cám ơn tôi, tôi sẽ không dám nhận đâu, đáng lẽ phải để tôi cảm ơn anh mới đúng." Dứt lời, hai người cùng nhau nở nụ cười.
"Ách, đúng rồi." Ngô Thủ Chí đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: "Trương phó viện trưởng, anh trước kia từng nhận lời mở một khóa học chung cho mọi người ở đầu học kỳ mới này, không biết là khi nào thì anh mới có thể bắt đầu dạy được?"
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút: "Sáng ngày mốt khẳng định là không được rồi, còn không thì cứ quyết định mở lớp vào thứ hai tuần sau đi?
"Được, vậy cứ quyết định tuần sau, như thế thì chúng tôi cũng có một thời gian để chuẩn bị cho tốt." Ngô Thủ Chí đáp.

Sau đó ông lại nói đùa: "Kể từ lúc học kì mới khai giảng tới nay, đã có không ít người chạy đến tìm tôi hỏi rốt cuộc thì lớp học của anh chừng nào mới bắt đầu mở.

Có thể thấy là nếu như anh còn không mau mở lớp thì viện trưởng viện y học tôi đây đại khái sẽ bị bọn họ buộc từ chức a."
Trương Văn Trọng cười nói: "Ngô viện trường, ngài nói như thế thì có phần khoa trương quá rồi?"

"Không khoa trương, một chút cũng không khoa trương." Ngô Thủ Chí nói: "Phải biết rằng sức ảnh hưởng và hấp dẫn của Trương phó viện trưởng anh bây giờ so với mấy lão già chúng tôi thì lớn hơn rất nhiều."
Sau một hồi cười đùa, Ngô Thủ Chí ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường nói: "A, vậy mà đã đến giờ cơm tối rồi, không bằng để tôi mời mọi người ăn một bữa cơm đạm bạc có được không? Coi như là cảm ơn mọi người vì hôm nay các người đã rất cực khổ rồi."
Không đợi Trương Văn Trọng trả lời, Hồ Cường đứng bên cạnh Ngô Thủ Chí đã cười đáp ứng: "Ngô viện trưởng mời khách à? Khó có được dịp như thế, chúng ta dĩ nhiên là phải đi rồi."
"Đi! Tất nhiên là phải đi!"
"Ngô viện trưởng mời khách làm sao lại có thể không đi được chứ?"
"Thuận tiện có thể mời luôn Trương phó viện trưởng và Tô Hiểu Mai rồi, thật là nhất cử lưỡng tiện a!"
Các bác sĩ, y tá trong giáo y viện rối rít cười đáp.
Trương Văn Trọng thấy vậy thì cười nói: "Hay là bữa cơm này để tôi mời mọi người vậy."
Ngô Thủ Chí khoát tay nói: "Trương phó viện trưởng, anh đừng có tranh với tôi, bữa cơm tối hôm nay đã định là tôi mời rồi, nếu anh muốn mời khách thì hãy để bữa sau đi.

Tôi nghĩ mọi người hẳn là sẽ không phải đối đề nghị của tôi chứ?"
Ai nấy đều cười đáp: "Hôm nay sẽ do Ngô viện trưởng mời khách, còn hôm khác sẽ đến lượt Trương phó viện trưởng, được mời ăn cơm thì chúng tôi không bao giờ chê nhiều đâu."
Trương Văn Trọng cũng không cố nài, cười nói: "Đã như vậy thì được rồi, hôm nay đành để cho Ngô viện trưởng phải tốn kém rồi."
"Ha hả, sớm nên như thế, chúng ta đi thôi.

" Ngô Thủ Chí cười nói.
Vừa lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì xảy ra một việc ngoài ý muốn, lúc này ở cửa giáo y viện đột nhiên xuất hiện mấy chục thân ảnh.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ còn có người tới đây tìm Trương phó viện trưởng khám bệnh?" Mọi người có chút kinh ngạc.
Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên thì tất cả những người này cũng đi vào trong giáo y viện.

Đến khi họ tới gần mọi người mới phát hiện, những người này đều là những bệnh nhân mà Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai mới vừa khám xong.

Song càng làm mọi người kinh ngạc chính là trong tay những người này hoặc là cầm chén lớn, hoặc là ôm cặp lồng, có mấy người lại là cầm một bó đũa lớn.

"Những người này rốt cuộc muốn làm gì chứ?"
Bao gồm cả Trương Văn Trọng bên trong, tất cả mọi người đều choáng váng, không rõ những bệnh nhân này đến cùng là có ý gì.
Một bác gái trong tay cầm cặp lồng để trên mặt đất xoa xoa tay nói: "Bác sĩ Trương, bác sĩ Tô, các vị bác sĩ khác, các vị hôm nay cũng cực khổ nhiều rồi.

Chúng tôi đều có suy nghĩ các vị đã bận rộn suốt cả buổi chiều, chắc là tất cả cũng đã mệt muốn chết và đói bụng lắm rồi, cho nên chúng tôi liền làm một chút thức ăn để mang đến cho các vị.

Tuy rằng những món ăn này không phải là cao lương mỹ vị gì nhưng cũng là những món ăn đặc sản của quê hương chúng tôi, coi như là đại biểu cho một ít tâm ý của chúng tôi, kính mong các vị bác sĩ sẽ không chê bai." Dứt lời, bác gái đã mở một cái cà mèn ra, một mùi thơm lừng nhất thời từ bên trong khuếch tan ra bên ngoài.
Bác gái nói: "Tôi là người ở Đơn huyện, món súp thịt dê này của huyện tôi nổi tiếng cả nước, thời tiết mùa này đã hơi lạnh cho nên tôi làm riêng một tô súp thịt dê này để các vị bác sĩ ăn đỡ lạnh."
"Còn có tôi nữa, đây chính là món ăn đặc sản ở Thành Đô quê vợ của tôi!"
"Còn đây là thịt dê ở Thiểm Tây quê tôi."
"Đây là gà nhồi thịt heo hầm cách thủy."
"Xâu thịt dê, vô cùng thơm ngon đây.

Ngài là bạn tốt của Hồi tộc, tôi mời ngài ăn xiên thịt dê."
Trong giáo y viện lúc này các bác sĩ và y tá sợ ngây người, tình huống như thế này thì bọn họ cho tới bây giờ chưa bao giờ được gặp, trong chốc lát từng tiếng mời vang lên, bọn họ thật là đã có chút không biết phải làm sao rồi.
Ngô Thủ Chí trong lòng cực kì cảm động, tới bên cạnh Trương Văn Trọng nhỏ giọng nói: "Trương phó viện trưởng, chuyện này hay là anh hãy làm chủ đi."
Trương Văn Trọng suy nghĩ một lát, nở nụ cười, hắng giọng nói: "Lòng tốt của mọi người chúng ta làm sao mà cự tuyệt được đây? Như vậy đi, tối hôm nay tất cả mọi người chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm ở đây đi! Vị đại thúc Hồi tộc kia, hãy cho tôi hai xâu thịt dê đi, ngửi mùi thơm của nó tôi sắp chảy nước miếng ra ngoài rồi đây."
Trương Văn Trọng biểu hiện thái độ như thế làm cho các bác sĩ và các bệnh nhân đứng trong phòng y tế nhất thời rối rít hoan hô.

Lúc này mọi người bưng bàn ghế ra, cùng nhau ngồi trong khuôn viên giáo y viện ăn uống.
Mặc dù buổi tối những ngày mùa thu gió trời lạnh thấu xương nhưng mà trong lòng mọi người giờ này đều cảm thấy rất ấm áp.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi