TIÊN Y



Thân thể nam tử trẻ tuổi bay thẳng về phía sau, chuẩn xác rơi lên bàn cúng.

Bịch một tiếng đã làm cho các đồ vật trên bàn văng tứ tung.

Khối khô lâu trên bàn còn bị cự lực trên người nam nhân trẻ tuổi chấn vỡ.

Hai cây nến mỡ người rơi trên sàn cũng không tắt luôn, mà ánh lửa lại càng xanh thêm vài phần.
Hai nam tử trung biên mặt tái mét, bị một màn vừa rồi dọa giật mình.

Không phải dân giang hồ như nam tử trẻ tuổi, hai người bọn họ tuy cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng cũng chưa gặp qua trường hợp nào như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người mặt cắt không còn giọt máu, thậm chí ngay cả dũng khí kêu cứu cũng không có, vội vàng tìm chỗ trốn, tránh qua một lần họa này.
Khác với hai tên phế vật này, A Mông Thái mặc dù vì bất thình lình có biến nên có phần trở tay không kịp.

Nhưng hắn vẫn khôi phục trấn định trước tiên.

Dao găm trong tay phải vẽ một đường, ngay lúc đó tay trái lấy từ sau lưng một cái hộp.

Máu tươi từ trong đó chảy ra, đổ vào bát máu có trùng độc trong tay trái.

Cùng lúc đó, tay trái hắn hất về phía Trương Văn Trọng, mồm lẩm bẩm, dùng tốc độ cực nhanh niệm một câu chú ngữ tối nghĩa.

Một đạo huyết quang màu đỏ sậm hiện lên.

Ngay sau đó, huyết quang yêu dị như ong vỡ tổ tràn về phía Trương Văn Trọng.


Lúc ở giữa không trung, những trùng độc dưới tác dụng của huyết quang này, bắt đầu quần lấy nhau.

Đột nhiên, huyết quang bỗng thịnh, đến mức mọi người không mở mắt ra được.
Không đến một giây đồng hồ, huyết quang nhạt đi.

Song, độc trùng từ trong bát bắn ra, dưới tác dụng của huyết quang, hóa thành một con độc trùng dữ tợn, có đuôi và ngòi độc của bọ cạp, thân rết, đầu và ngực nhện, giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Văn Trọng.
Lúc này, Trương Văn Trọng đã bước vào trong phòng, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa lại.

Nhìn về phía độc trùng đang lao về phía hắn, hắn nhíu mày, lẩm bẩm: "Âm Hồn Tang Nguyên Trùng? Dùng máu của ba loại độc vật dung hợp với tang hồn chú mà thành Âm Hồn Tang Nguyên Trùng, ngươi xuất thủ cũng thực có ý? Hừ, thực quá coi thường ta đó."
Hắn đưa tay lấy Tam Xích Kiếm quấn bên hông ra, mạnh mẽ thúc đẩy chân nguyên, vô số kiếm khí sắc bén lập tức lấy Tam Xích Kiếm làm trung tâm phóng ra.

Hơn nữa còn đan vào nhau thành một đạo long quyển kiếm khí vô hình.

Một tràng tiếng ca ca khiến người khác rợn người vang lên.

Con trùng độc nháy mắt bị biến thành bột mịn.
Vô số thịt vụn và độc dịch tanh hôi, lơ lửng trước người Trương Văn Trọng, hình thành một đạo sương mù.
A Mông Thái khằng khặc cười âm hiểm, đắc ý nói: "Nếu Âm Hồn Tang Nguyên Trùng không hại được ngươi, vậy màn Thực Linh Độc Vụ này thì thế nào? Nói ra ta còn phải cảm tạ ngươi.

Nếu ngươi không phóng ra kiếm khí sắc bén như vậy giúp đỡ, ta cũng sẽ không thể thi triển ra Thực Linh Độc Vụ tinh thuần như vậy.

Hiện tại, ta nên cho ngươi nếm thử uy lực của Thực Linh Độc Vụ này nhé!"
Chiếc bát trong tay A Mông Thái sớm đã ném ra.

Lúc này tay trái hắn kết ấn quỷ dị, chỉ về phía Trương Văn Trọng, miệng lại niệm chú ngữ tối nghĩa khó hiểu với tốc độ cực nhanh.

Dưới sự điều khiển của hắn, Thực Linh Độc Vụ chia thành hai phiến màu đỏ sậm và xanh thẫm, không gió mà vẫn bay về phía Trương Văn Trọng.
Thực Linh Độc Vụ chính là thuật pháp cao cấp trong hàng đầu thuật của đông nam á.

Thuật pháp này đối với người bình thường cơ hồ không gây ra tổn thương gì, nhưng với tu chân giả lại là độc dược trí mệnh.

Chỉ nhìn cái tên Thực Linh Độc Vụ là biết, công hiệu của nó là ăn mòn linh khí.

Đối với tu chân giả mà nói, thuật pháp của bọn họ toàn bộ đều dựa vào linh khí mới có thể thi triển ra.

Nếu như linh khí bị ăn mòn, như vậy pháp thuật của bọn họ thi triển ra, sẽ bị giảm đi một mức lớn, thậm chí một số thuật pháp căn bản thấp phẩm căn bản là không thi triển được.

Bất quá, muốn thi triển Thực Linh Độc Vụ cũng không phải là dễ dàng.

Đầu tiên hàng thuật sư nhất định phải có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, mặt khác còn nhất định phải có một con Âm Hồn Tang Nguyên Trùng làm vật dẫn, hơn nữa sau khi thi triển thuật pháp này, hàng đầu sư sẽ chịu đau khổ vạn độc phệ tâm trong bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Cho nên thuật pháp như Thực Linh Độc Vụ, thường thường đều là tuyệt chiêu bảo mệnh của các hàng đầu sư, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không dùng đến.

Kỳ thực lúc mới bắt đầu, A Mông Thái thực không hề để Trương Văn Trọng vào mắt.

Bất quá, sau khi thấy Trương Văn Trọng phóng ra kiếm khí sắc bén như vậy, hắn lập tức thay đổi cách nhìn, đặt Trương Văn Trọng ở vị trí đối thủ bình sinh khó gặp.

Cho nên mới bất kể hậu quả thi triển ra thuật pháp Thực Linh Độc Vụ giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này.
Muốn phá giải Thực Linh Độc Vụ chỉ có ba cách: một là, có thực lực áp đảo, dù là chân nguyên, linh khí bị ăn mòn đại bộ phận, vẫn có thể dựa vào uy thế cường ngạnh hạ đối thủ, hai là có thuật pháp hoặc pháp bảo đặc thù, có thể nhiễu loạn Thực Linh Độc Vụ, giảm mức nguy hại của nó xuống thấp nhất, thậm chí là đánh tan nó, ba là bản thân am hiểu thể thuật ( thuật sử dụng thân thể) cao minh, bỏ qua linh khí và thuật pháp, dựa vào thể thuật đánh chết kẻ thi triển Thực Linh Độc Vụ, vì thế khiến độc vụ tiêu tán vô hình.


Đối với Trương Văn Trọng mà nói, hai phương pháp đầu hiển nhiên là không thực tế, cho nên hắn quyết định bỏ qua linh khí thuật pháp, dùng thể thuật đánh chết A Mông Thái.

Trương Văn Trọng tu luyện Y Giám Tâm Kinh, vốn là một pháp môn tu luyện thông theo lẽ thường.

Cảnh giới thứ nhất của nó là Luyện Thể.

Hiện tại Trương Văn Trọng đã bước vào Dưỡng Khí cảnh, trình độ cường hãn của cơ thể so với các võ giả đạt đến võ tu thành thánh mà nói, chỉ có hơn chứ không kém.
Ý Trương Văn Trọng đã quyết, liền lao về phía độc vụ.
A Mông Thái thấy thế không những không hề vui mừng mà còn kinh hãi.

Hắn hiểu rõ mọi chuyện khác thường tất có đạo lý, đối phương nếu có dũng khí không thèm chú ý tới Thực Linh Độc Vụ mà công kích về phía hắn, chính là nói rõ đối phương đã có cách phá giải.

A Mông Thái cũng không cho rằng tu vi của Trương Văn Trọng cao hơn so với hắn nhiều, cho nên hắn nhận định Trương Văn Trọng nếu không nắm giữ pháp bảo có thể khắc chế Thực Linh Độc Vụ, thì cũng nắm giữ một thể thuật cường hãn.

Mà hắn xem ra, khả năng sau không thể nghi ngờ là lớn hơn nhiều.
Không chút do dự, ngay khi Trương Văn Trọng vừa bắt đầu công kích, A Mông Thái cũng có phản ứng.

Hắn cắn mạnh đầu lưỡi mình, phun một ngụm máu tươi lên con dao găm trong tay, sau đó ném lên không, hai tay hợp lại kết một ấn quyết quỷ dị, miệng niệm chú ngữ thực nhanh.

Trong tiếng chú ngữ, con dao găm đỏ sậm cũng không rơi xuống, mà lơ lửng giữa không trung.

Trong mơ hồ, còn như ẩn hiện một thân ảnh nắm lấy dao găm, đâm về phía Trương Văn Trọng.

Đây là một loại thuật pháp riêng có của đông nam á, tên là tiểu quỷ ngự kiếm thuật.
Bởi vì sau khi nhận thức uy lực đáng sợ của các kiếm tu trong các tu chân giả Trung Quốc, các tu chân giả đông nam á cũng bắt đầu nghiên cứu kiếm tu thuật.

Bất quá, bọn họ căn bản không học được tinh túy của kiếm tu, chỉ học được chút da lông, sau đó phối hợp với hàng đầu thuật, chú văn của bản thân, sáng tạo ra tiểu quỷ ngự kiếm thuật dựa vào tiểu quỷ bản thân mình nuôi dưỡng.
Tiểu quỷ ngự kiếm thuật, uy lực tự nhiên kém xa so với kiếm tu chính tông, nhưng nó thắng ở chỗ không cần chú ý tu luyện kiếm thuật và kiếm ý, chỉ cần tìm kiếm âm hồn một đứa trẻ chưa chào đời, dùng bí pháp tà thuật luyện hóa, liền có thể tạo thành tiểu quỷ ngự kiếm của chính mình, nghe lệnh của mình mà hành sự.


Mặc dù uy lực còn xa mới lợi hại được như phi kiếm của các kiếm tu, nhưng dưới tình huống đột ngột, tiểu quỷ ngự kiếm thuật lại có thể phát ra uy lực cực đại.
Tiểu quỷ cầm trong tay con dao găm, lập tức nghênh đón Trương Văn Trọng vừa xông ra khỏi Thực Linh Độc Vụ.

Dao găm và Tam Xích Kiếm giao kích, phát ra tiếng vang chói tai.

Dao găm vì không chịu được phong lợi (độ sắc bén) của Tam Xích Kiếm và cường lực của Trương Văn Trọng, nhanh chóng sinh ra các vết nứt, sắp vỡ tan tới nơi.
Thấy một màn này, trán A Mông Thái chảy đầy mồ hôi, không nhịn được kinh hãi thầm nghĩ: "Một tu chân giả, thế nào lại rèn luyện thân thể cường hãn đến vậy? Chẳng lẽ người này dùng võ nhập đạo? Ghê tởm! Đúng là đi sai một bước, hỏng cả ván cờ.

Bất quá, ta còn có chiêu cuối cùng để bảo mệnh.

Hai tay hắn đột nhiên đưa vào trong người, tay phải lấy ra một con rết bỏ vào miệng nhai rau ráu, tay trái lại lấy ra một chiếc hộp sắt đen thui, trên có khắc hoa văn quỷ dị, nhắm về phía Trương Văn Trọng.

"Trước mặt bảo bối này, cho dù ngươi có là cao thủ đã ngưng luyện ra Nguyên Anh, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." A Mông Thái cười khằng khặc, đợi thời cơ kích hoạt kiện bảo bối này, nhất cử đánh chết Trương Văn Trọng.
Vừa lúc đó, cửa sổ vốn đóng kín đột nhiên bung ra, một con chim màu vàng kim lấy tốc độ cực nhanh bay vào trong phòng, lao về phía A Mông Thái, giơ chân về phía hắn.

Lúc mới bắt đầu, A Mông Thái cũng không để con chim này vào trong mắt, chỉ vung tay lên muốn đuổi con chim này đi.

Song hắn tuyệt đối không ngờ, chính là con chim này không chỉ trong nháy mắt trở lên lớn hơn, mà còn được bao phủ bởi một đạo hỏa diễm hừng hực.
"Tam Túc Kim Ô?" A Mông Thái thất thanh kinh hô, thế mới biết con chim nhìn có vẻ bình thường này trên thực tế cũng không bình thường.

Song lúc này, hắn đã không kịp phản ứng, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên, tránh móng vuốt sắc bén đầy hỏa diễm của Tam Túc Kim Ô.
Móng vuốt của Tam Túc Ô mặc dù không chụp trúng đầu A Mông Thái, nhưng lại chộp được tay trái của hắn.

Móng vuốt mạnh mẽ, thoáng cái đã xé đứt cánh tay của hắn.
Một mảnh huyết vụ hôi tanh nhất thời lan khắp phòng.

Đương một tiếng, chiếc hộp sắt đen thui rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng rồi dừng lại.
Cùng lúc đó, thái dương tinh hỏa hừng hực cháy cũng theo móng vuốt truyền đến trên người A Mông Thái, biến hắn trong nháy mắt trở thành một hỏa nhân.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi