TIÊN Y



Mười giờ đêm, trên tầng mười của trường đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng cùng Béo hòa thượng, Tam Si, Vũ Văn Hà, Quý Mị, đang đứng ở trên cao nhìn xuống cả ngôi trường đại học rộng lớn.
Đêm cuối thu, gió thổi xuy xuy lạnh thấu xương, làm cho người ta cảm giác như rơi vào trong hầm băng.

Bất quá giờ phút này năm người đứng trên nóc nhà, cũng không phải phàm nhân, thời tiết tuy lạnh giá, nhưng lại không hề gây ữở ngại cho bọn hắn.
Trên đỉnh đầu bọn hắn, Tam Túc Ô đang âm thầm bay quanh địa bàn, dùng đôi mắt nhạy bén, khồng ngừng quét ra bốn phía xung quanh.
Vũ Văn Hà liếc mắt nhìn cả ngôi trường đại học, theo sau lại ngẳng đầu lên nhìn Tam Túc Ô ẳn trên tầng mây đen kịt, nhíu mày nói: “Trương tồ phó, chỉ trông cậy vào Tam Túc Ô, thật sự có thể tìm ra tung tích của Bộ Bằng hay sao? Có cần chúng tôi ra mạt, thông báo cho cảnh sát địa phương cùng Võ Cảnh bộ đội, để bọn họ phái người đến hiệp trợ chúng ta thăm dò toàn bộ ngôi trường đại học này không? Mục tiêu của chúng ta là Bộ Bằng, hiện giờ hắn đã biến thành một con cốt Tinh hung tàn giảo hoạt, nếu không mau chóng giải quyết hắn, chỉ sợ sẽ có nhiều người thiệt mạng ah!”
Lo lắng của Vũ Văn Hà, đồng dạng cũng là lo lắng của ba người kia trong Đặc cần tồ, bọn hắn không hẹn mà đều ngoảnh mặt, đem ánh mắt quẳng ném về phía Trương Văn Trọng.
“Cảnh sát hay Võ Cảnh bộ đội binh thường, cho dù có ừiển khai bao vây điều tra, cũng không thể truy tim được tung tích của Bộ Bằng.

Ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, khiến cho hắn đề cao cảnh giác, thậm chí chuyển dời địa bàn săn mồi.

Nói vậy, chúng ta muốn tìm ra hắn, càng trở nên không hề dễ dàng.” Dứt lời, Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, vươn tay chỉ lên đỉnh đầu, nói: “Tam Túc Ô đã ghi nhớ yêu khí của Bộ Bằng, chỉ cần hắn vận khởi yêu lực.

Tam Túc Ô lập tức sẽ phát hiện ra.

Ngoại trừ một trường hợp, đó là hắn không còn ở trong Ung Thành nữa thôi.”
Chứng kiến Trương Văn Trọng tin tưởng như vậy, bốn người Vũ Văn Hà cũng không nói thêm gì nữa.

Mọi chuyện lúc này, bọn hắn đành phải lựa chọn tin tưởng Trương Văn Trọng.

Cùng thời gian này5 tại một chiếc hồ nhân tạo được xây dựng ở trong trường đại học Ung Thành.

Đột nhiên, một chiếc đầu lâu khô màu đen nhạt, lặng lẽ đi ra từ ưong hồ nước phủ kín sương mù.
Ở trong hốc mắt của chiếc đầu lâu, cũng không thấy nhãn cầu đâu, cưới lấy chính là hai đốm lửa màu tím yêu dị, nhưng lại linh động như mắt người binh thường.

Nương theo từng khóm hoa sen trên mặt hồ che giấu, lưa thưa vài người đi qua bờ hồ nhân tạo, cũng không phát hiện ra hai đóm lửa màu tím yêu dị kia, lại càng không phát hiện được trong hồ nước nhân tạo này, đang có một bộ xương khô dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Bộ xương khô này, chính là Bộ Bằng đã ữở thành cốt Tinh.
Trương Văn Trọng đoán không sai, Bộ Bằng chưa rời khỏi trường.

Bất quá hắn không tiếp tục lưu lại trong học viên thể dục Thiên Nam.

Bởi vì chuyện tinh phát sinh đêm hồm qua, các học viên thể dục Thiên Nam đều trở nên e ngại, thậm chí có người còn chuẩn bị mấy thứ đồ chơi linh tinh như giá thập tự, tỏi, nước tiểu đồng tử, băng vệ sinh đã dùng qua.

Mặc dù mấy thứ đồ chơi loạn thất bát tao này không có lực uy hiếp đối với Bộ Bằng, nhưng hắn lo lắng, nếu tiếp tục cắn nuốt hồn phách học viên thể dục Thiên Nam, sẽ dẫn tên bác sĩ Trương Văn Trọng kia tới đây.
Lúc ban ngày hôm nay, vốn hắn giấu mình ở trong khu thể dục Nam Thiên, nhưng khi cảm nhận được Trương Văn Trọng đang tới, hắn tức tốc rời khỏi nơi đó, không dám lưu lại thêm bất luận một phút giây nào.
“Cái tên bác sĩ Trương Văn Trọng kia, nhất định là Tu Chân giả5 hơn nữa tu vi còn không thấp, lấy thực lực của ta bây giờ còn chưa đủ khả năng để đối kháng với hắn.

Bất quá từ đêm hôm nay, sẽ có liên tục bảỵ đêm chí âm.


Chỉ cần ta nuốt đủ hồn phách ở trong vòng bảy đêm này, ta liền có thể dựa vào thiên địa âm khí hóa thành bạch cốt tinh.

Đến lúc đó, cho dù đụng phải Tu Chân giả Kim Đan kỳ, thậm chí là Nguyên Anh kỳ5 ta vẫn có thể chiến thắng!” Hai đốm lửa màu tím ẳn trong hốc mắt xoay động kịch liệt, biếu hiện rõ tâm tinh của hắn giờ phút này đang phi thường kích động.
“Chờ sau khi ta trở thành Bạch cốt Tinh, ta nhất định sẽ khiến cho những kẻ ức hiếp ta, biết cái gì gọi là thống khổ sống không bằng chết! Kiệt kiệt kiệt.” Vừa hồi tưởng đến tràng cảnh, đám người khi dễ mình lúc trước hoảng sợ quỳ gối dưới chân minh, Bộ Bằng không nhịn được cười lên.

Tuy rằng không có da thịt và đầu lưỡi, nhưng Bộ Bằng vẫn khống chế được chân khí, do đó sinh ra thanh âm.

Giờ phút này, tiếng cười của hắn nghe càng giống như gió thổi xuy xuy, hơn nữa xung quanh hồ nước nhân tạo ít người qua lại, cho nên cũng không bị ai phát hiện ra tinh huống khác thường.
Từ nhỏ đến lớn bởi vì thân thể gầy yếu và tính cách hướng nội, Bộ Bằng bị không ít người khi dễ.

Nhiều lúc ăn no đòn oan, nhưng hắn còn không dám nói cho cha mẹ biết chuyện, sợ cha mẹ lo lắng vì hắn.

Sau khi thi được vào trong học viện thể dục Thiên Nam, sở dĩ hắn chọn gia nhập Võ Thuật xã, chính là muốn thông qua rèn luyện võ nghệ, để tăng cường thực lực bản thân.

Bất quá, ở trong Võ Thuật xã, tuy hắn hết mực nịnh hót xã trưởng nhưng lại không hề học được một chiêu nửa thức nào.

Ngược lại còn phải làm tôi tớ hầu hạ luân phiên ngày này qua ngày khác.
Cho nên, tại đêm qua khi Bộ Bằng vừa mới hóa thân thành cốt Tinh, cần máu người cùng hồn phách để nuồi dường chi thân.


Lúc đó hắn không chút do dự, liền chọn xã trưởng và mấy tay xã viên làm mục tiêu cắn nuốt.

Khi chứng kiến đám người này...quỳ ở trước mặt minh, dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi, thì tâm tinh của hắn cư nhiên lại sảng khoái phá lệ.
Hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, Bộ Bằng không khỏi hưng phấn, kiệt kiệt cười nhẹ, lẩm bẩm nói: “Thật không ngờ, giết người hóa ra lại là một việc sảng khoái đến như vậy, chẳng trách những anh hùng hào kiệt năm xưa đều thích giết người! Sau này, nếu ai dám trái ý, ta liền sẽ giết kẻ đó! Ta muốn tất cả mọi người đều phải run rẩy quỳ gối ở trước mặt ta! Ta ở nơi này phát thề, từ nay ữở về sau chỉ có Bộ Bằng khi dễ người, chứ không một ai có thế khi dễ Bộ Bằng ta nữa!”
Vừa lúc đó5 hai đốm lửa màu tím yêu dị ở trong hốc mắt Bộ Bằng đột nhiên lóe sáng lên, hắn không khỏi “di” một tiếng kinh ngạc, lại có chút hưng phấn lẩm bẩm: “Có người đến, cư nhiên còn là Thất Khiếu Linh Lung Tâm? Ha ha thật không ngờ người mang trái tim thất khiếu vẫn còn tồn tại ở trên đời.

Nếu có thể cắn nuốt máu huyết cùng hồn phách của ả, nói không chừng ta liền đủ năng lượng cải tạo chi thân.

Thậm chí bảy ngày sau, ta sẽ ữở thành một Bạch cốt Tinh siêu việt.

Tới khi đó, dù là gặp Tiên Phật, ta cũng không cần sợ nữa.”
Giờ khắc này Bộ Bằng đã quyết định, bất kể như thế nào cũng không thể để xồng mất người có Thất Khiếu Linh Lung Tâm ở trước mắt minh!
Đợi khi người có Thất Khiếu Linh Lung Tâm đi tới bên cạnh hồ nước, Bộ Bằng ấn thân ở trong hồ nước đột ngột nhảy dựng lên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, công kích về phía mục tiêu.
Tại Bộ Bằng xem ra người có được Thất Khiếu Linh Lung Tâm này, tự nhiên sẽ bị hắn túm gọn trong lòng bàn tay.

Nhưng mà sự tĩnh phát triển lại không hề thuận lợi như trong suy đoán của hắn.

Ngay khi hắn vừa nhảy ra khỏi hồ nước, thì người mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm kia đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, thế nhưng cũng không kinh hoảng ngồi bệt xuống đất, mà cực kì binh tình tung người nhảy sang một bên, tránh né công kích của hắn.
“Ủa? Tu Chân giả?”
Dưới tinh huống bất ngờ mà công kích thất bại, làm cho Bộ Bằng phi thường ngạc nhiên.


Bất quá, theo sau hắn liền phát hiện, người mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm này, cư nhiên còn là Tu Chân giả, chẳng qua tu vi quá thấp kém mà thôi.
Bộ Bằng không khỏi do dự, mặc dù người mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm này tu vi còn thấp, hắn cũng nắm chắc có thể chiến thắng được đối phương, nhưng vẫn cần phải hao phí một chút thời gian, vạn nhất Trương Văn Trọng chạy tới nơi này, như vậy bản thân hắn nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng nếu bảo buông tha mục tiêu thì hắn lại có chút luyến tiếc, dù sao Thất Khiếu Linh Lung Tâm cũng phi thường hiếm thấy, đối với người tu luyện tà thuật, quả thực chính là linh dược ngàn năm khó gặp.
Cuối cùng, Bộ Bằng cắn răng làm ra quyết định đánh liều một phen.
Dù sao độ hấp dẫn của Thất Khiếu Linh Lung Tâm là không cần phải bàn cãi.

Huống chi trong tay của hắn còn nắm giữ một loại pháp bảo hộ mạng.
Người mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm đã trở thành mục tiêu săn bắt của Bộ Bằng, chính là Tô Hiểu Hồng.
Tuy rằng nhà tại Ung Thành, nhưng từ trước đến nay Tô Hiểu Hồng luôn luôn ữọ ở trường học.

Bởi vì tối qua nàng thồng báo với cha mẹ rằng muốn đến nhà Trương Văn Trọng cư ngụ, cho nên đã bị mạnh mẽ cưỡng chế về nhà.
Bời vậy sau khi thảo luận kế hoạch tỷ thí y học ngày mai cùng nhóm nghiên cứu sinh xong, tuy rằng trời đã tối muộn, nhưng Tô Hiểu Hồng vẫn cương quyết rời khỏi trường đại học Ung Thành, trở về nhà.
Tô Hiểu Hồng như thế nào cũng không nghĩ được, trong lúc nàng đi tới gần hồ nước nhân tạo, cư nhiên lại có người nhảy ra hù dọa.
Sắc lang biến thái? Tội phạm cướp bóc? Đây là hai ý niệm đầu tiên xuất hiện ở trong đầu Tô Hiểu Hồng.

Bất quá5 rất nhanh, nàng liền phát hiện, kẻ nhảy ra từ trong hồ nước nhân tạo không phải người, mà đó chỉ là một bộ xương khô.
Lúc này trên mặt Tô Hiểu Hồng không hề có một chút sợ hãi nào, câu đầu tiên nàng nói ra không ngờ lại là: “Bộ xương khô? Vong Linh tộc? Chẳng lẽ người từ Ma Giới xuyên qua nhân gian ư? Dạo này Ma vương có khỏe không?”
Vốn đang tính toán phát động thế công, Bộ Bằng nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Ma vương? Đó là ai?”
Bất quá, rất nhanh hắn liền phát hiện, trong khoảng khắc minh mất cảnh giác, nữ nhân mang Thất Khiếu Linh Lung Tâm kia, cư nhiên lại rút ra một khẩu súng lục nhắm thẳng vào mình.
Ở khóe miệng của nữ nhân, còn xuất hiện một tia cười lạnh mang ý vị trào phúng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi