TIÊN Y



Trương Văn Trọng cũng không làm theo lời cổ Bân giơ tay lên, mà quay đầu nhìn Đàm Thanh nghi hoặc hỏi: “Tiểu Đàm, người này là ai?”
Đàm Thanh hồi đáp: “Vị này là cổ đội trưởng của đội hình cảnh chúng ta.” Sau đó nàng lại cười khổ nói với cổ Bân: “Cổ đội, anh thu súng lại đi.

Loại súng của cảnh sát chúng ta, đối với Trương ca không có bất luận uy hiếp gì.

Nếu như người ở đây thật sự bị hắn giết, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ở lại nơi này chờ chúng ta tới.

Huống chi chỉ bằng những cây súng này của chúng ta, cho hắn tắc hàm răng còn chưa đủ đâu.”
Đàm Thanh cũng không biết Trương Văn Trọng là người tu chân, nhưng nàng đã từng chứng kiến Trương Văn Trọng biểu diễn vũ lực đã biết hắn là một thiên cấp cao thủ, người như vậy cũng không phải những hình cảnh bình thường như bọn họ có thể đối phó.

Nhớ ngày trước, khi đi bắt Tiêu Hà là một địa cấp đỉnh kỳ cao thủ, hoàn toàn đều nhờ vào sự hỗ trợ của Trương Văn Trọng.
Cổ Bân không tin lời Đàm Thanh nói, hắn lầm bầm: ‘Tiểu Đàm, dù chúng ta còn chưa xác định những người này có phải do hắn giết hay không, nhưng hắn cũng bị hiềm nghi lớn nhất.

Làm một cảnh sát cô làm sao có thế đơn giản đi tin một nghi phạm có hiềm nghi trọng đại như vậy chứ? Hơn nữa hắn chỉ có bàn tay trần, coi như có lợi hại thế nào, há có thể địch nổi súng ống? Cô nha, đừng ở chỗ này nói chuyện giật gân nữa!”
Lúc này vài hình cảnh thoáng do dự cũng đều rút súng ra nhắm ngay Trương Văn Trọng.

Tuy rằng bọn họ đều nhận thức hắn, cũng mang hảo cảm với hắn, nhưng theo tinh huống hiện tại đến xem, Trương Văn Trọng đúng là kẻ hiềm nghi về vụ án giết người ngay trước mắt.

Cho nên bọn họ cũng chỉ đành tuyển chọn trước tiên khống chế Trương Văn Trọng rồi hãy nói.
“Còng hắn lại cho tôi, sau khi mang về cảnh cục tôi muốn đích thân thẩm vấn hắn.


Mặt khác gọi điện thoại kêu xe cứu thương tới, đem những người bị thương đưa đến bệnh viện tiếp thu trị liệu.” cổ Bân tự cho là nắm chắc thắng lợi liền phân phó.

Đồng thời ánh mắt của hắn cũng lướt nhìn chung quanh phòng truyền dịch, tự nhiên nhìn thấy được Giai Âm quần áo rách rưới lộ ra bộ ngực sữa.

Mà khi hắn nhìn thấy gương mặt quyến rũ của Giai Âm, càng không tự chủ được hít sâu một hơi, thầm nghĩ: “Nữ nhân thật xinh đẹp! Vưu vật thật mê người! Xem ra tên họ Trương này hơn phân nửa là muốn cưỡng hiếp cô ta!”
Trương Văn Trọng không khỏi khẽ thở dài một hơi, mắt nhìn thấy thật sự có hình cảnh định nghe theo mệnh lệnh của cổ Bân, móc còng ra muốn bắt hắn tới cảnh cục, lại còn đòi đem ngũ độc thân hình đầy vết thương đưa tới bệnh viện, hắn lắc đầu cười khổ, liền lấy ra giấy chứng nhận sĩ quan trong túi, nói: “Tôi là người của cục cảnh vệ bộ tồng tham mưu, đang ở chỗ này chấp hành nhiệm vụ bí mật.

Chuyện ở đây các vị không nên xen vào nữa.

Chỉ cần thay tôi làm tốt cảnh giới là được.” Tuy nói với tu vi của hắn muốn giải quyết mấy hình cảnh này rất dễ, nhưng hắn không muốn thương tồn những người này.

Cho nên trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận sĩ quan, muốn để những hĩnh cảnh đừng làm phiền mình thêm.
“Cục cảnh vệ bộ tồng tham mưu?” cổ Bân nhíu mày, nói: “Ngươi không phải là bác sĩ sao, thế nào lại biến thành quan quân của cục cảnh vệ bộ tồng tham mưu?” Nhưng hắn vẫn tiếp nhận giấy chứng nhận sĩ quan của Trương Văn Trọng.

Nhưng sau khi hắn mở ra nhìn thoáng qua, lại đột nhiên cười nhạt lên.
“Giấy chứng nhận sĩ quan này ngươi mua được ở đâu? Làm thật là giống nha, nhưng quân hàm thật thái quá, không ngờ là một thiếu tướng.

Xem bộ dáng của ngươi, cũng chỉ hai mươi tuổi đi? Không ngờ dám tự phong cho mình quân hàm thiếu tướng.

Thật không biết nói ngươi ngu hay nói ngươi cuồng vọng.

Theo ta thấy, nếu như quân hàm của ngươi chỉ là cấp úy, ta còn có khả năng bị giấy chứng nhận sĩ quan này lừa gạt qua mặt đó.” cổ Bân đương nhiên không tin giấy chứng nhận sĩ quan của Trương Văn Trọng là thật, cười lạnh nói: “Hiện tại xem ra, ngươi không chỉ là kẻ khả nghi sát nhân, đả thương người, cưỡng hiếp, đồng thời còn giả mạo quan quân cao cấp...”

Đàm Thanh biết Trương Văn Trọng có thân phận người của cục cảnh vệ bộ tồng tham mưu, cho nên nàng tin tưởng giấy chứng nhận sĩ quan là thật.

Lúc này thấy cổ Bân vẫn hoài nghi, liền nhanh miệng muốn giải thích cho hắn: “Cổ đội, Trương ca anh ấy thật là..
Cổ Bân cũng không chịu nghe lời giải thích của nàng, trầm giọng nói: “Tiểu Đàm, xem ra cô rất khó khống chế được tình tự của mình rồi.

Mà thôi, vụ án này cô đừng xen vào nữa.

Đi ra ngoài duy trì trật tự hiện trường đi!” Sau đó hắn nhìn mấy hình cảnh thét lên ra lệnh: “Còn suy nghĩ cái gì? Xem lời tôi nói là thừa sao? Mau còng hắn lại cho tôi!”
“Là ai dám lớn gan như vậy dám bắt Trương tổ phó của chúng ta?” Thanh âm Tam Si đúng lúc vang lên.
Tam Si vừa trùng hợp đang bàn chuyện làm ăn cùng một khách nhân bên cạnh Đại Học Thành, sau khi nhận được điện thoại của Trương Văn Trọng, hắn liền bỏ lại người khách chạy đến nơi này đồng thời cũng thông tri người của Đặc cần tổ tại Ung Thành, để cho bọn họ tới nơi này hội hợp.

Bởi vì bọn họ hoài nghi, ngũ độc cùng nữ nhân áo trắng thần bí kia có liên quan.

Cho nên muốn từ trên người ngũ độc điều tra nghi vấn liên quan đến nữ nhân áo trắng thần bí.
Xoay người nhìn thấy trang phục của Tam Si, cổ Bân kinh ngạc há to miệng.

Nhưng miệng lưỡi của hắn cũng rất cao, lập tức chĩa súng, nhắm ngay Tam Si nói: “Đạo sĩ? Vì sao ngươi ở chỗ này? Mấy tên ở bên ngoài phụ trách cảnh giới làm gì vậy? Không ngờ thả một đạo sĩ vào đây.”
Bởi vì vừa rồi đang bàn chuyện với khách, cho nên lúc này trên người Tam Si đang mặc đạo bào phụ trợ vẻ tiên phong đạo cốt của hắn.
Nhưng tạo hình như vậy xuất hiện ở chỗ này cũng làm kẻ khác vô cùng cổ quái.
Vốn bởi vì Cổ Bân muốn bắt Trương Văn Trọng, Tam Si rất bất mãn đối với hắn, lúc này không ngờ hắn còn dám dùng súng chỉ vào mình, nhất thời liền giận dữ mà cười.


Nhưng hắn đang nóng lòng xử lý chính sự cũng không có thời gian dây dưa với phàm phu tục tử như cổ Bân, cho nên chỉ dùng giọng nói băng lãnh thốt lên: “Ta là người của Đặc cần tồ thuộc cục cảnh vệ bộ tồng tham mưu, chuyện ở đây không thuộc về quyền quản lý của cảnh sát.

Các ngươi mau sớm cút hết cho ta, đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay!”
Cổ Bân căn bản không xem lời nói của hắn ra gì, thậm chí còn cười lạnh châm chọc nói: “Ai yêu, lại thêm một tên tự xưng thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, còn nói cái gì mà “đặc cần tổ” chưa từng nghe nói qua.

Thế nào, đạo sĩ ngươi cũng là một thiếu tướng? Hắc, không ngờ trong chính phủ cũng có quan quân là đạo sĩ.

Chậc chậc, ta van ngươi, mánh khóe bịp người vụng về như ngươi cũng dám hiển lộ ngay trước mặt ta, thật khi ta là kẻ ngu ngốc sao? Thay đổi quần áo xuất ra điểm thành ý cũng tốt a.

Xem ra ngươi hẳn là đồng bọn của hắn.

Ha ha, không ngờ ngu đến tự chui đầu vào lưới, thật giảm bớt phiền phức cho chúng ta.

Các anh mau bắt luôn tên đạo sĩ này lại!”
Tam Si ngẩn người, sau đó cười nhạt lên: “Không nghĩ tới cảnh sát Ung Thành vênh váo như thế.

Không ngờ cuồng vọng tới mức dám đòi bắt người của Đặc cần tổ chúng ta.

Mà thôi, ta cũng không muốn thương tổn tính mạng của các ngươi, để cho lĩnh đạo các ngươi giáo huấn các ngươi vậy.” Dứt lời hắn lấy ra điện thoại, rất nhanh bấm một dãy số đem chuyện bên này kể lại một lần.
Cổ Bân hoàn toàn không tin, cười lạnh nói: “Hành động cũng không tệ lắm, ta nhưng thật ra muốn nhìn, ngươi có thể đưa tới vị lĩnh đạo...” Chưa đầy một hai phút, điện thoại của hắn chợt vang lên, nhưng sau khi hắn lấy ra nhìn màn hĩnh, là một dãy số điện thoại xa lạ hắn không chút suy nghĩ liền tắt máy.
Nhưng sau một phút hắn cắt điện thoại, điện thoại của Đàm Thanh cũng vang lên.

Nàng chuyển máy nghe, lại đưa điện thoại cho cổ Bân: “Cổ đội, là điện thoại của Phan thị trưởng gọi tới, nói muốn tìm anh.”
“Phan thị trưởng?” cổ Bân ngẩn người, tiếp nhận điện thoại.

“Cổ đội trưởng hĩnh cảnh đội sao?” Bên trong điện thoại vang lên thanh âm của Phan Văn Đào.
Cổ Bân nghe ra thanh âm của Phan Văn Đào, nhanh miệng nói: “Là tôi, Phan thị trưởng, có gì chỉ thị.”
Tuy rằng lão gia tử của hắn là đại lão trong tỉnh Thiên Nam, nhưng hậu trường của Phan Văn Đào lại là Tôn lão gia tử trong kinh thành, so với lão gia tử của hắn còn lợi hại hơn.

Dù cổ Bân có cuồng vọng thế nào cũng không dám làm dáng trước mặt Phan Văn Đào.

Chỉ trong thường ngày, Phan Văn Đào cũng khách khí đối với hắn.

Nhưng hôm nay Phan Văn Đào lại không có tâm tinh tốt như vậy, sau khi hừ lạnh một tiếng, liền nói: “Vừa rồi vì sao gác điện thoại của tôi? Bỏ đi, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích.

Từ giờ trở đi, anh và đội hình cảnh của anh, đều thuộc quyền điều khiển của Trương Văn Trọng Trương tướng quân, các anh phải nghe theo mệnh lệnh của anh ấy vô điều kiện!”
“Cái gì?” Cổ Bân khiếp sợ suýt chút đánh rơi điện thoại xuống đất: “Họ Trương này thực sự là thiếu tướng? Tôi nói Phan thị trưởng, ông không lầm chứ?”
‘Tôi tự nhiên không lầm! Tiểu cổ, nghe nói vừa rồi anh còn dùng súng chĩa vào Trương tướng quân? Mau nhanh hướng hắn xin lỗi cầu được tha thứ! Bằng không cha của anh cũng không bảo vệ được anh!” Vừa nói xong, Phan Văn Đào rất nhanh cắt đứt điện thoại.
Cổ Bân còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong trạng thái khiếp sợ, điện thoại hắn lại vang lên, lúc này người gọi tới không phải ai khác, chính là cha hắn.
Sau khi cần cần thận thận tiếp máy, cổ Bân nghe được bên trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài.

Điều này làm lòng hắn chợt trầm xuống trong nháy mắt.
Ngay sau đó, cổ lão gia tử nói một câu làm cho hắn trợn mắt líu lưỡi: “Tiểu Bân, sao con vừa đến Ung Thành liền gây sự cho cha vậy? Ai, mà thôi, con tự quay về tỉnh thành đi, cha sẽ an bài cho con một chức vụ tương đối dễ dàng một chút.” Những lời này không thể nghi ngờ chính là chặt đứt tiền đồ của cổ Bân.

Cả đời này của hắn cũng chỉ có thể hỗn ăn chờ chết trong vị trí đó.
Trong lòng khiếp sợ, cổ Bân nhanh miệng hỏi: “Cha, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Cổ lão gia tử hồi đáp: “Còn xảy ra chuyện gì? Con chọc phải một người con không nên chọc vào! Mau nhanh hướng người ta xin lỗi! Ngàn vạn lần đừng để người ta ghi hận Cổ gia chúng ta, bằng không cổ gia chúng ta sẽ không có ngày tháng yên lành!”
“A?”
Lần này cổ Bân triệt để choáng váng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi