TIÊN Y



Tam Si lái xe chạy vào tiểu khu biệt thự Hải Vận, dừng trước căn biệt thự của Trương Văn Trọng, lại cùng Tô Hiểu Hồng giúp hắn đưa ngũ độc cả người đầy vết thương từ sau xe lôi xuống tới.
“Cảm ơn ông tiễn chúng tôi, tôi còn một số việc cần xử lý không chiêu đãi ông vào nhà ngồi chơi được.” Trương Văn Trọng nói.

Hắn không mời Tam Si vào nhà, ngoài việc hắn đích xác có việc cần xử lý mặt khác hắn không muốn để Tam Si phát hiện căn biệt thự kỳ thực là một linh cư không kém gì động tiên.

Trong Xuân Thu Tả Truyện, Tô Công Thập Niên có câu nói vô cùng chính xác: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội”( người vô tội nhưng giữ báu vật thì trở thành có tội vì làm người khác động lòng tham), hắn cũng không muốn để chuyện căn biệt thự là linh cư sớm tiết lộ ra ngoài, bởi vì vậy sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết.
Tam Si nhanh miệng nói: “Trương tổ phó thực sự quá khách khí lần này người phải cảm ơn là chúng tôi.

Nếu như không có anh, chỉ sợ chúng tôi cũng không khả năng thu được hành tung của nữ nhân áo trắng thần bí kia.

Nếu Trương tổ phó còn có chuyện cần xử lý, tôi cũng không tiếp tục làm phiền anh nữa, xin cáo từ.” Dứt lời, hắn chắp tay chào Trương Văn Trọng và Tô Hiếu Hồng, liền lái xe rời khỏi tiếu khu Hải Vận.
Đợi khi Tam Si rời đi, Trương Văn Trọng kéo ngũ độc yêu đi cùng Tô Hiểu Hồng vào biệt thự.

Bên trong tiểu khu biệt thự Hải Vận, những căn biệt thự cách xa nhau thật xa, biệt thự của Trương Văn Trọng lại nằm ngay vị trí tương đối xa xôi hẻo lánh, cho nên cũng không bị người bên ngoài nhìn thấy.

Bằng không, nhìn thấy ngũ độc yêu bị dây thừng trói chặt như thế, còn không biết sẽ đưa tới chuyện gì.
Lúc này ngũ độc yêu suy yếu đến cực điểm, thậm chí cả bước đi cũng đã lảo đảo.


Sáu người của Đặc cần tổ, thủ đoạn tra tấn khá cao, đem năm độc yêu dằn vặt sống không bằng chết.

Làm bọn họ vốn định cắn chặt răng bảo thủ bí mật, phải đành thành thật khai ra hết những tinh báo mà họ biết.

Cho nên khi bọn hắn lại nhìn thấy Trương Văn Trọng lần nữa, tâm tinh đã khác hẳn lúc trước, không còn cảm giác kinh hoảng sợ hãi như trước đó trái lại còn có một loại tâm tinh hưng phấn cùng kích động như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.

Trong cảm nhận của ngũ độc yêu, nếu lấy Trương Văn Trọng so sánh với người của Đặc cần tổ, quả thực còn từ bi như Bồ Tát.

Dù có giết bọn hắn lấy đi yêu đan, cũng còn tốt hơn dùng cực hình cực kỳ bi thảm dằn vặt bọn hắn!
Lúc rảo bước tiến vào trong cửa lởn biệt thự, năm con độc yêu đang suy yếu đến cực điểm liền cảm giác được linh khí tinh thuần như biển cả đang trào đến, bao vây bọn hắn chung quanh, làm tinh thần uể oải của bọn họ nhất thời rung lên.

Năm độc yêu đưa mắt nhìn đồng bạn, trong lòng kinh ngạc, bọn họ cũng không quan tâm vì sao nơi này có linh khí tinh thuần dày đặc như vậy, chỉ thầm nghĩ vận chuyển yêu pháp bản thân tu luyện đê thu nạp linh khí khôi phục yêu lực bị suy yếu.
Nhưng năm con độc yêu rất nhanh liền thất vọng, bởi vì vô luận bọn hắn vận chuyển yêu lực thế nào, đều không thể thu nạp linh khí vây quanh, cho dù một chút cũng không được.

Trong lòng ngạc nhiên, bọn hắn rất nhanh liền tim ra nguyên nhân, nguyên lai do linh thằng đang trói chặt tạo ra.

Sợi linh thằng này, không chỉ làm hạn chế yêu lực của bọn hắn, đồng thời còn ngăn cách sự liên lạc của bọn hắn với linh khí chung quanh.

Tinh cảnh như vậy giống như một người đang bị đói bụng khủng khiếp, đột nhiên nhìn thấy một bàn thức ăn cực ngon, thế nhưng chỉ được nhìn mà không được ăn chút nào.

Giờ khắc này, tâm tinh năm con độc yêu hoàn toàn có thể dùng hai từ “bi kịch” để hình dung.
Sau khi xác định không cách nào thu nạp linh khí để khôi phục yêu lực, năm độc yêu cũng hoàn toàn thất vọng, bắt đầu hiếu kỳ quan sát căn biệt thự, lại nghiên cứu vì sao trong căn biệt thự lại dâng trào linh khí đến như vậy.

Không nghiên cứu còn tốt, vừa nghiên cứu, năm độc yêu hoàn toàn thay đổi sắc mặt: “Ta không nhìn lầm chứ? Căn..

.căn biệt thự này không ngờ lại là một tòa linh cư?” Giai Âm trừng lớn mắt, thanh âm run rẩy nói.
“Trời ạ, trong thế giới linh khí loãng như hiện nay, không ngờ vẫn còn linh cư tồn tại, đây quả thực là khó tin! Hơn nữa từ linh khí dày đặc trong biệt thự mà xem, linh cư này chỉ sợ còn không kém hơn động tiên! Đây là thật sao? Ta không phải nằm mơ chứ?” Hạt Tử tinh cũng kinh hô lên.
“Nếu như ta được tu luyện từ khi linh trí mới được mở ra ngay tại đây, chỉ sợ hiện tại đã biến thành Thiên Yêu đi? Nếu ta là Thiên Yêu, làm sao bị bại bởi nam nhân này chứ.” Ngô Công tinh sau thoáng khiếp sợ cũng nhịn không được tự ý dâm trong lòng.
Ngay khi năm độc yêu đang kinh ngạc vì bị linh cư chấn động thật sâu, Tam Túc Ô vẫy cánh mang theo ba tiểu yêu xuất hiện ngay trước mặt bọn hắn.

Bất quá ba tiểu yêu đối với năm đồng loại cũng không hề có hảo cảm gì, thậm chí còn dùng ánh mắt cảnh giác và căm thù nhìn chằm chằm bọn hắn.
Vừa đi vào biệt thự, Trương Văn Trọng liền phân phó Tô Hiểu Hồng: “Tiểu muội, cô lên lầu hai tùy tiện tim một căn phòng, mượn biển linh khí bên trong linh cư củng cố tu vi của mình một chút.

Xem ra hiện tại tu vi của cô cũng bất ồn, nếu kéo dài cô sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”
Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp: “Dạ, lão sư.

Em lên lầu củng cố tu vi, nếu như thầy có chuyện gì cần dặn dò em đi làm, xin cứ gọi.”

Sau đó nàng xoay người đi lên lầu, vừa tới lầu hai, chọn một căn phòng bắt đầu tu luyện Huyền Nữ Chân Kinh.
Trương Văn Trọng lại phân phó Tam Túc Ồ: “Ngươi và ba tiểu yêu canh giữ năm người này, đừng cho bọn hắn bỏ trốn ta đi nhìn tình huống của Càn Khôn Hồ.”
Tam Túc Ồ gật đầu đáp: “Yên tâm đi chủ nhân, với tinh huống hiện tại của năm người bọn hắn, dù đi đường còn khó khăn, làm sao có khả năng bỏ trốn?” Sau đó nó bay lên trên lưng Bán Thận Long, chỉ vào năm con độc yêu bị linh thằng trói chặt, nhìn ba tiểu yêu giáo huấn: “Các ngươi nhìn thấy rồi chứ? Năm tên này chính là vì không chịu học tập cho tốt, tu luyện đàng hoàng, cho nên mới bước lên con đường sai lầm này.

Vì vậy rơi vào kết quả như hiện tại.

Nếu như các ngươi cũng không chịu thành thật dụng công chăm chỉ, hăng hái hướng về phía trước, hạ tràng trong tương lai sẽ giống như bọn hắn, thậm chí càng thêm thê lương!”
Trong khoảng thời gian này, sinh hoạt trong sự giáo dục ba tiểu yêu, đã làm Tam Túc Ô mê luyến chức nghiệp làm lão sư cho nên lúc này nói chuyện dùng giọng nói cùng nội dung, cũng không khác gì một lão sư thực sự.
Ba tiểu yêu linh thức vừa mở ra, đều phi thường thuần khiết, thật sự tin lời Tam Túc Ồ nói, liên tục gật đầu, dùng tiếng người mơ hồ không rõ nói:
“Yên tâm đi lão sư chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ hăng hái hướng về phía trước!”
“Chúng tôi cũng sẽ không rơi vào hạ tràng thê thảm như bọn hắn!”
“Năm tên này đều là những đứa trẻ hư không nghe lời, chúng tôi không chơi với bọn hắn, cũng không thèm để ý tới bọn hắn!”
Nghe lời nói của Tam Túc Ô và ba tiểu yêu, năm con độc yêu bị linh thằng buộc chặt thật rất muốn ôm đầu khóc rống: “Năm chúng ta tốt xấu cũng được coi như người trẻ tuổi tu vi tinh thâm trong giới yêu quái nha.

Dĩ vãng đều được người ngưỡng mộ tán tụng, thế nào vào miệng các ngươi lại biến thành năm hài tử xấu xa hư hỏng đi sai đường đây? Đây..

.còn có thiên lý hay không chứ?”
“Thành thật chăm chỉ? Hăng hái tiến về phía trước? Hảo hảo học tập? Con mẹ nó, các ngươi xem mình là cái gì? Là học sinh tiểu học nhân loại sao? Các ngươi đang nỗ lực học tập đi thi đại học hả? Đừng quên, các ngươi là yêu, là yêu a, để làm chi lại có cuộc sinh hoạt giống như loài người chứ.

Hơn nữa dù là các ngươi thi đậu đại học thi đã sao? Hiện tại sinh viên tốt nghiệp còn không tìm được việc làm hằng hà, còn bị thất nghiệp dài dài, chẳng lẽ các ngươi muốn trở thành một trong số họ?”
“Dạy học cho yêu không phải dạy như vậy đâu!”
“Dạy sai lầm rồi, con Tam Túc Ô này rõ ràng đang dạy học sai lầm!”

Trương Văn Trọng dùng thần thức kiểm tra Càn Khôn Hồ, sau khi dùng pháp trận đem linh khí truyền vào trong Càn Khôn Hồ, Càn Khôn Hồ đã khôi phục lại cấp bậc linh khí nhất phẩm.

Mà khí linh nguyên bản đã hấp hối cũng đã khôi phục lại một chút sức sống, bất quá vẫn còn rất suy yếu.

Sau khi cảm giác được thần thức của Trương Văn Trọng, khí linh lập tức có thái độ kính cẩn nghe theo.

Đây cũng biểu thị khí linh đã tiếp thu Trương Văn Trọng trở thành chủ nhân của nó từ đó về sau, hắn có thể sử dụng toàn bộ công năng của Càn Khôn Hồ.
“Khôi phục không tệ.” Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ ràng, Càn Khôn Hồ từ bảo khí khôi phục lại thành linh khí tuy rất nhanh, nhưng muốn từ linh khí khôi phục thành tiên khí thì không dễ dàng.

Thậm chí cũng không bài trừ sẽ không khả năng trở lại thành tiên khí như trước kia.
Đi qua thần thức kiểm tra, Trương Văn Trọng phát hiện, sau khi Càn Khôn Hồ khôi phục trở lại thành cấp bậc linh khí nhất phẩm, không gian bên trong Càn Khôn Hồ cũng đã mở ra, có thể cung cấp cho vị chủ nhân như hắn có thể sử dụng.

Mà đây là điều mà Trương Văn Trọng mong muốn.
Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng đặt lại Càn Khôn Hồ trong pháp trận, kéo năm độc yêu đi vào trong phòng sách.
“Càn Khôn Hồ?” Năm độc yêu liếc mắt liền nhận ra Càn Khôn Hồ, lập tức nghĩ tới trước kia bọn hắn từng nghe nói qua truyền thuyết về Càn Khôn Hồ, liền thay đồi sắc mặt, run run hỏi: “Ngươi...không phải ngươi muốn đem chúng ta nhốt vào Càn Khôn Hồ để luyện hóa nô dịch đó chứ?”
Trương Văn Trọng cũng không trả lời câu hỏi của bọn hắn, mà dùng thần thức giải trừ khí linh của Càn Khôn Hồ, hạ mệnh lệnh mở không gian bên trong.
Một đạo ánh sáng màu lam từ bên trong bắn ra, bao phủ trên người Trương Văn Trọng và năm độc yêu, một giây sau, quang mang màu lam biến mất, mà Trương Văn Trọng cùng năm độc yêu cũng biến mất.
Tam Túc Ô bay đến địa phương lam quang biến mất, sau khi bay một vòng, trong lòng tràn đầy tiếc nuối thở dài nói: “Chủ nhân sao không mang theo ta chứ, ta cũng muốn đi vào Càn Khôn Hồ để mở rộng tầm mắt nha.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi