TIÊN Y



Nhìn thấy gần hai mươi người dáng vẻ dữ tợn vây quanh mình, Vưu Giai dâng lên một tia kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền trấn định trở lại, bởi vì nàng chợt nhớ Trương Văn Trọng còn đang bên người, ở trong mắt nàng, Trương Văn Trọng là một “võ lâm cao thù” hàng thật giá thật, nàng cũng từng tận mắt nhìn thấy Trương Văn Trọng bày ra vũ kỹ kinh người, cho nên hiện tại cho dù bị nhiều người vây quanh, nàng vẫn đầy đủ lòng tin mười phần đối vói Trương Văn Trọng.
“Trọng ca, người kia lúc ở dưới chân núi, có ý đồ móc túi người phụ nữ kia.” Vưu Giai chỉ vào nam tử gầy gò trước mặt, nói: “Hắn nhất định oán hận em vừa rồi phá hư chuyện tốt của hắn, cho nên tụ tập đồng bọn, muốn đến tìm chúng ta phiền phức.”
Giờ khắc này, những du khách đang có mặt trên sân rộng tại đỉnh núi, đều đã nhận ra bầu không khí quỷ dị tại đây, vội vàng tránh ra xa, không dám tiến đến xen vào việc của người khác.

Dù sao gần hai mươi người, đều có dáng dấp hung thần ác sát, người thường căn bản không dám đối nghịch cùng bọn hắn, tối đa chỉ có thể giúp đỡ gọi điện thoại báo cảnh sát mà thôi, về phần cảnh sát có tói hay không, hay lúc nào tới, vậy đã nằm ngoài tầm hiểu biết của họ.

Mà những người buôn bán nhỏ trên đinh núi, đều có biểu tình như thường, hiển nhiên chuyện cùng loại như vậy, trước đây cũng từng phát sinh qua.
Tên lão đại của đám người kia, là tên tráng hán đầu trọc, sau khi quan sát Trương Văn Trọng và Vưu Giai một phen, khóe miệng không khỏi nổi lên vẻ cười nhạt.

Nhìn ra được tâm tình của hắn dị thường không tệ, hiển nhiên đang nghĩ thắng chắc được Trương Văn Trọng và Vưu Giai, có thể hung hăng trấn lột trên người hai dê béo trước
Tên đầu trọc tâm tình không tệ, cười hì hì hỏi: “Mỹ nữ, vừa rồi dưới chân núi, là cô phá hủy công tác của huynh đệ này của tôi phải không?”
Vưu Giai cười nhạt một tiếng, châm chọc nói: “Công tác? Rõ ràng hắn móc túi người ta! Như vậy cũng có thể gọi là công tác?”
Tên đầu trọc cũng không tức giận, chỉ vừa cười vừa nói: “Đối vói vị huynh đệ này của ta mà nói, đi móc túi chính là công tác của hắn, là đường sống của hắn, là nơi phát ra thu nhập của hắn.

Cô cản trờ hắn móc túi, chẳng phải phá hủy công tác của hắn sao? Vốn huynh đệ này của ta hôm nay đã có thu nhập, có thể ăn thịt uống rượu chơi nữ nhân.

Thế nhưng bởi vì cô phá hủy công tác của hắn, cho nên hôm nay hắn không có thu nhập, chỉ đành ăn đói mặc rách.

Mỹ nữ, cô nói, cô có nên bồi thường cho hắn hay không?”

“Vô sỉ!”
Vưu Giai dù thế nào cũng không có nghĩ đến, tên đầu trọc này còn có tài miệng lưỡi, có thể đem chuyện đi móc túi người khác là chuyện đương nhiên, thậm chí còn tô son trát phấn trở thành công việc rất công khai.
Tên đầu trọc cười ha ha nói: “Vô sỉ? Đó là ý nghĩa gì? Trong từ điển của ta cũng không có từ ngữ này.”
Vưu Giai trợn mắt nói: “Vậy ngươi nên đi mua một quyển từ điển có từ này, hảo hảo học tập ý tứ của nó một chút.”
“Được rồi mỹ nữ, đừng theo ta đấu võ mồm ở chỗ này.

Đừng cho là ta cười vói cô, cũng không dám làm gì cô.

Chọc ta nóng nảy, ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì là lưu manh.” Tên đầu trọc thu liễm dáng tươi cười, thay vào biểu tình hung thần ác sát, nói: “Đương nhiên, chúng ta đều là người trong nước, làm việc cũng chú ý chút công đạo.

Chỉ cần ngươi chịu bồi thường cho huynh đệ này của ta chút tiền mất công tác, tiền tổn thất tinh thần, còn có những người chúng ta phải giúp đỡ hắn làm việc cần tiền khổ cực, chúng ta cũng sẽ không quá mức làm khó dễ cô.” Nói đến đây hắn cũng không chờ Trương Văn Trọng và Vưu Giai trả lời, lại quay đầu nhìn một tên mang kính mắt đứng bên cạnh, nói: “Kính mắt, tính một chút xem rốt cục bọn họ nên bồi thường bao nhiêu tiền, ta nói cho ngươi, ngươi cũng không thể tính toán loạn xạ, phải công bình công chính, bằng không để cho người ta nói chúng ta xảo trá vơ vét tài sản.”
“Được.” Tên kính mắt vui vẻ đáp, sau đó lấy ra một máy tính cũ nát, ba ba ba bấm máy, mười giây sau, hắn ngẩng đầu lên nâng mắt kính, nhếch miệng nói: “Lão đại, tính xong, bọn họ phải bồi thường bảy mươi chín ngàn ba trăm hai mươi mốt nguyên.”
“Không tính sai chứ?” Tên đầu trọc hỏi.
“Không tính sai.” Tên kính mắt đáp.
“Tốt.” Tên đầu trọc hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Trương Văn Trọng và Vưu Giai nói: “Hai vị đều nghe thấy được chứ? Các ngươi phải bồi thường bảy mươi chúi ngàn ba trăm hai mươi mốt nguyên.

Như vậy đi, ta làm chủ, miễn đi số lẻ hai mươi mốt, xem như kết bạn vói các ngươi, các ngươi chỉ cần bồi thường bảy mươi chúi vạn ba trăm nguyên là được.

Đừng suy nghĩ, nhanh trả thù lao đi.


Làm lỡ thòi gian lâu, tiền bồi thường sẽ tăng đó.”
Trương Văn Trọng bị uy hiếp, không khỏi nở nụ cười, học giọng nói của tên đầu trọc, bảo: “Bồi thường thì miễn, nhìn dáng dấp của các ngươi, cũng không lấy ra được bao nhiêu tiền.

Như vậy đi, chỉ cần các ngươi phát thệ, từ nay về sau sẽ không làm chuyện xấu, ta có thể bỏ qua cho các ngươi lần này.”
“Hảo tiểu tử, cũng dám học cách nói chuyện của ta.

Xem ra không cho các ngươi xem chút lợi hại thì các ngươi lại nghĩ ta và các huynh đệ là thiện nam tín nữ.” Tên đầu trọc giận dữ phản cười, nhìn một nam tử thân cao ngoài một thước tám, vóc người khôi ngô như ngọn núi nhỏ, mệnh lệnh: “Giáo huấn tên tiểu tử này cho ta, cho hắn biết chúng ta cũng không phải đang cùng hắn chơi đùa!”
“Dạ.” Tên kia trầm giọng đáp, vung nắm tay về hướng Trương Văn Trọng.
Đối phó người như vậy, Trương Văn Trọng căn bản không cần động thủ.

Chân mày hắn nhướng lên, hướng tên nam tử quát to một tiếng chói tai, một cỗ áp lực dâng trào mà mắt thường không nhìn thấy được từ trên người hắn bừng lên, áp về hướng tên nam tử kia.
Một tiếng quát chói tai của Trương Văn Trọng đã dùng tới thần thông Kim Cương Nộ Mục của Phật gia, môn thần thông này, dù là yêu quái như Họa Đấu còn không thể chống lại, tuy rằng tên kia vóc người khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng là người thường, làm sao ngăn cản nổi? Nhất thòi bị cỗ áp lực vô hình đè ép xuống mặt đất, lăn lông lốc trên sân rộng.

Đây cũng vì Trương Văn Trọng hạ thù lưu tình, nếu như hắn toàn lực, vói thân thể phàm tục của tên nam tử, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ bị áp lực nghiền ép thảnh thịt nát.
“Đây...là có chuyện gì?”
Mọi người xung quanh kể cả tên đầu trọc, đều bị một màn quỷ dị làm ngây dại chấn kinh.

Bọn họ nhìn không thấy, cũng không cảm giác được lực lượng vô hình đè ép trên người tên nam tử tên Giả Sơn kia, cho nên cũng không hiểu rõ, vì sao sau khi Trương Văn Trọng quát to một tiếng “Cút” thì Giả Sơn lại thật sự nghe lời, nằm dài trên mặt đất lăn lóc không ngừng.
Sau thoáng sửng sốt, mọi người xung quanh liền phản ứng, bọn họ chỉ trỏ tên Giả Sơn đang nằm lăn lộn trên mặt đất, cười vang liên tục.

Đám người tên đầu trọc cảm giác mặt mũi mất hết, giận dữ hướng Giả Sơn ồn ào
“Giả Sơn, con mẹ nó ngươi không có việc gì chứ? Sao lại lăn lóc trên mặt đất?”
“Ngươi bị trúng tà hay phát bệnh vậy?”
“Rốt cục ngươi điên gì đây? Người khác bảo ngươi cút, ngươi thật sự nằm xuống mặt đất lăn? Thao, mặt mũi chúng ta đều bị ngươi làm mất hết!”
“Giả Sơn, nhanh đứng lên, thao con mẹ ngươi, có tin lão tử đập ngươi hay không?”
Nhưng những lời của bọn hắn căn bản không một chút tác dụng, Giả Sơn vẫn lăn qua lại trên mặt đất, cũng không có tinh lực nói chuyện.
Nghe được bọn hắn nói, tiếng cười của mọi người chung quanh vây xem càng lớn hơn, sắc mặt tên đầu trọc lúc trắng lúc xanh, hắn cắn răng nhìn đám thủ hạ quát: “Kính mắt, ngươi túm Giả Sơn lên cho ta, đừng làm cho hắn làm cho chúng ta thêm mất mặt.

Những người còn lại đều lên cho ta, đánh hai người này, để cho bọn họ móc nhiều tiền ra đổi mạng!”
“Dạ!” Gần hai mươi người cùng kêu lên, từ bốn phương tám hướng giống như ong vỡ tổ nhằm về phía Trương Văn Trọng và Vưu Giai.
Nhưng ngay lúc này, bọn hắn đột nhiên cảm giác được có một cỗ áp lực dâng trào tràn tói, đem toàn bộ bọn hắn đè ép xuống mặt đất.

Ngay lúc này, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Giả Sơn lại đột nhiên nằm lăn lóc trên mặt đất.

Đáng tiếc chính là, hiện tại mói biết được thì cũng đã quá muộn.
Mọi người vây xem vốn nghĩ rằng sẽ phải chứng kiến một hồi thảm kịch, nhưng không hề ngờ tói, thảm kịch trong nháy mắt biến thành hài kịch.

Nhìn thấy mười mấy người nằm dài trên mặt đất lăn tròn, mọi người lại cười vang lên, hơn nữa tiếng cười càng thêm vang dội hơn trước.
Trong tiếng cười vang, mọi người vây xem cũng đều đang suy đoán:
“Bọn người kia xảy ra chuyện gì? Thế nào lại đột nhiên nằm dưới đất lăn lộn?”
“Bọn hắn đang diễn kịch hay quay phim? Diễn kịch gì? Thần thoại đô thị sao? Sao không thấy camera?”
“Theo tôi thấy, đây là một kiểu biểu diễn nghệ thuật mới!”
Trương Văn Trọng chậm rãi đi tói trước người tên đầu trọc, nhìn hắn nói: “Ta đã hạ một lời nguyền rủa trên người các ngươi, từ ngày hôm nay bắt đầu, một ngày ba lần các ngươi sẽ phải trải qua một lần thống khổ đau nhức toàn tâm.


Nếu các ngươi muốn hóa giải lòi nguyền rủa, phải sửa đổi tính tình, làm nhiều chuyện tốt.

Chỉ cần các ngươi làm một chuyện xấu, nhất định phải làm mười chuyện tốt đế bù đắp.

Lúc này các ngươi trả hết nợ đã phạm phải trước đây, thì lòi nguyền trên người các ngươi mói có thể hóa giải!”
Tên đầu trọc mở to hai mắt, kinh khủng vạn phần nhìn Trương Văn Trọng.

Hắn thực sự rất muốn thét lên, nhung miệng của hắn giống như bị vật gì ngăn chặn lại, căn bản không thể thốt ra thanh âm.
Trương Văn Trọng xoay người đi về hướng Vưu Giai, mỉm cười nói: “Đi thôi, anh đưa em đến vị trí tốt nhất trên núi ngắm phong cảnh.”
“Được.” Vưu Giai gật đầu, ôm cánh tay Trương Văn Trọng, cùng hắn ròi khỏi sân rộng trên đỉnh núi, chỉ để lại đám người tên đầu trọc vẫn còn đang lăn tròn trên sân.
Từ đó về sau, dưới sự dằn vặt của lời nguyền rủa, đám người tên đầu trọc thật sự sửa đối làm người, ở Phong sơn cùng huyện Ân Ngạc trong ngoài làm ra được rất nhiều chuyện tốt.

Thậm chí có người còn làm được rất nhiều chuyện tốt, trở thành một trong mười thanh niên ưu tú của huyện.

Sau đó có người trong bọn hắn được người của một xí nghiệp đó có được công việc chính quy đàng hoàng.

Cũng có người mượn việc làm từ thiện nên kết giao nhân mạch bước chân vào thương trường, làm công tác lương thiện.
Hơn mười năm sau, sau khi thành gia lập nghiệp, đã có con cái, bọn họ lại quay đầu nhớ lại tao ngộ ngày xưa trên đinh Phong sơn, trong lòng lại không hề có chút oán hận, có chỉ là lòng cảm kích cùng may mắn.

Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nếu như không gặp phải người nọ, không phát sinh ra việc kia, bọn họ không chừng vẫn còn làm kẻ móc túi hay lưu manh trên Phong sơn, hoặc đã ngồi tù, thậm chí phoi thây đầu đường, tuyệt đối không có sinh hoạt hạnh phúc như hiện tại.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi