TIÊN Y



Khi cảnh sát chạy tới ngoại thành, phiến thực vật biến dị chung quanh đều đã khôi phục lại binh thường.

Chí ít theo các cảnh sát xem ra, nơi này cũng không có gì quỷ dị kỳ lạ.

Hùng ca cùng đám thủ hạ mình đầy thương tích, hấp hối nằm trên mặt đất.

Ở trên đầu bọn hắn, đều nhầy nhụa dơ bẩn, có vẻ cực kỳ chật vật, hình tượng dũng mãnh bưu hãn ngày xưa cũng không còn sót lại chút gì.

Không chỉ như vậy, trong bọn hắn cũng có người bị chuyện quỷ dị ly kỳ xảy ra vừa rồi làm hoảng sợ đến tiểu trong quần.
Nhìn thấy cảnh sát tới, Hùng ca đầu tiên cả kinh, mà khi hắn nhìn thấy rõ dáng dấp vị cảnh quan mang đội kia, vẻ kinh hoảng trên mặt nhất thời biến mất, chỉ còn lại sự hưng phấn và kích động.

Hắn không chút suy nghĩ, há mồm liền hô: “Khâu cục trưởng, cuối cùng ông cũng tới, nhanh mang tôi rời khỏi đây đi.

Địa phương này thật quá tà môn, con mẹ nó không ngờ xảy ra chuyện ma quái.”
Cảnh quan được gọi Khâu cục trưởng, chính là cục trưởng cục cảnh sát ở khu vực này.

Đồng thời hắn còn có một thân phận che giấu, đó chính là ô dù cho Hùng lão đại.

Nếu không có hắn, Hùng ca cũng không thể ở trong khu này hỗn đến hoành hành ngang ngược.

Tối hôm nay, hắn đột nhiên nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, bảo hắn dẫn thủ hạ chạy tới nơi này hiệp trợ một người tên là Trương Văn Trọng, bắt giữ một đám người bắt cóc trẻ em lừa bán, bức bách trẻ em ăn xin.


Sau đó sẽ có đại bộ đội đến hiệp trợ bọn họ.
Khâu cục trưởng trăm triệu thật không ngờ sau khi tới đây, lại gặp phải Hùng ca và đám thủ hạ mình đầy thương tích.
Lúc này nghe lời nói của Hùng ca, sắc mặt Khâu cục trưởng nhất thời biến thành xấu xí.

Hắn đang định mở miệng quát Hùng ca câm miệng, đừng ở thời gian này bại lộ quan hệ giữa bọn hắn, lại đột nhiên cảm giác có thứ gì ở sau lưng đang chĩa vào hắn.

Hắn nhanh chóng xoay người nhìn lại, một người xa lạ không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn, đang dùng súng lục chĩa vào lưng hắn.
“Ngươi..

, ngươi là người nào?” Khâu cục trưởng run giọng hỏi.
Người xa lạ nhấc tay trái, đưa ra giấy chứng nhận, trầm giọng nói: “Tôi là người của Cục An Ninh quốc gia, Khâu cục trưởng, ông là kẻ khả nghi cung cấp bảo hộ cùng tiện lợi cho thế lực xã hội đen, theo luật tôi phải bắt ông!”
“A...” Sắc mặt Khâu cục trường nhất thời biến thành trắng bệch, thân thể ngã ra, xụi lơ trên mặt đất.

Cùng lúc đó một mùi hôi thối từ trong quần hắn truyền ra đã sợ đến mức tiểu cả ra quần.

Hùng ca nhìn thấy một màn này, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Hắn biết lần này hắn đã triệt để xong đời.
Cùng lúc đó, ở bên trong viện, Trương Văn Trọng đang kiểm tra vết thương trên người những đứa trẻ, trị liệu thương thế.

Hầu như trên người mỗi một đứa trẻ, đều có rất nhiều ngoại thương.


Hơn nữa những đứa trẻ này sau khi bị thụ thương, cho tới bây giờ chưa từng được trị liệu.

Nếu tình huống thân thể tốt, thương thế có thể tự khép vảy lành lại.

Mà tình huống thân thể không tốt, thương thế sẽ chuyển biến xấu.

Thậm chí còn có vài đứa trẻ, đều bị nhiễm trùng, mà biến thành ung mủ nghiêm trọng!
Trong người Trương Văn Trọng chỉ có ngân châm, cho nên lúc này hắn chỉ có thể dùng phương pháp châm viêm tiến hành hạ sốt cho mấy đứa trẻ bị nhiễm trùng nặng, đồng thời kích phát tiềm năng của chúng, để chính khí trong cơ thể được đề thăng, đạt được công hiệu kháng cự bệnh tật! Cùng lúc đó, hắn truyền từng sợi linh lực vào trong cơ thể những đứa trẻ này, bang trợ bọn nhỏ chống lại sự ăn mòn của bệnh tật.
Ngay trong lúc Trương Văn Trọng dùng hai tay song song hành châm cho hai đứa trẻ, tiếng đập cửa bên ngoài chợt vang lên.
Lần này, những đứa trẻ trong viện cũng không toát ra vẻ kinh hoàng, nhưng đều cầm lấy đồ vật bên người giơ lên, trên mặt lộ vẻ cảnh giác lẫn đề phòng.

Không hề nghi ngờ, một khi có người có ý đồ vào gây rối bọn nhỏ sẽ vung những vật cầm ưong tay nhào lên liều mạng!
Thật vất vả mới lấy lại được tự do, bọn trẻ cũng không nguyện ý lần nữa rơi vào tay người độc ác, trở lại sinh hoạt thê thảm như trước đây!
“Ai?” Thần tinh Trương Văn Trọng chuyên chú hành châm, cũng không quay đầu lại hỏi.
Ngoài phòng truyền đến một thanh âm hồn hậu của một người trung niên: “Trương tướng quân, chào anh, tôi là người phụ trách Cao Huân của Cục An Ninh quốc gia tại Vân Thai thị, vừa rồi là tôi gọi điện thoại cho anh.

Hiện tại tôi và cục trưởng Chung Toại của cục cảnh sát Vân Thai thị phụng lệnh đến đây hiệp trợ anh làm việc.”
Được sự phân phó của Trương Văn Trọng, bọn trẻ liền buông đồ vật trên tay xuống, lại mở cánh cửa đang đóng chặt, cho Cao Huân và Chung Toại đi vào.

Nhìn những đứa trẻ mặt mày dơ bần, người đầy vết thương, trên mặt Cao Huân và Chung Toại cũng không dằn được vẻ giận dữ.
“Mấy tên cặn bã này thật sự quá ghê tởm, quả thật tán tận thiên lương, mất đi nhân tính, bắn chết mười lần cũng không ngại ít!” Chung Toại giơ chân lên đá lên người tên đầu trọc đang hấp hối, sau đó nhìn những cảnh sát đi theo nói: “Đem thứ cặn bã này còng lại mang đi!”
“Dạ!” Những cảnh sát cùng kêu lên đáp, bước về phía đám người tên đầu trọc nằm trên mặt đất, còng bọn hắn lại, họ căm ghét những hành động tàn ác của bọn chúng, vì thế khi lồi bọn chúng đi, thái độ không có một chút khách khí, thường thường còn đánh một quyền hoặc đá một cước.


Trong khoảng thời gian ngắn, lại một mảnh tiếng kêu rên thảm thiết vang lên bên trong sân.
Ngay khi cảnh sát bắt đám người tên đầu trọc mang đi, nhân viên công tác của trạm cứu trợ và bệnh viện cũng đã lần lượt chạy tới nơi này, hiệp trợ Trương Văn Trọng kiểm tra vết thương cho bọn trẻ, trị liệu thương thế.

Đồng thời hướng bọn trẻ hỏi thăm một ít tinh huống liên quan, để có thể mau chóng giúp đờ bọn trẻ đoàn tụ cùng người nhà.
Nhìn dáng dấp thương cảm cùng thương thế trên người bọn trẻ, những người có mặt, vô luận là thân phận chức vụ gì cũng đều lau nước mắt.

Thậm chí còn có mấy cô gái, càng đau lòng đến thất thanh bật khóc.

Cùng lúc đó ký giả tin tức của Vân Thai thị, dùng camera ghi lại hình ảnh này, lại ở tin tức lúc mười giờ đêm khuya, đem tin tức này truyền bá ra ngoài.

Khi tin tức vừa truyền ra, nhất thời ngay ngoài xã hội tạo ra tiếng vọng cực lớn.

Dáng dấp thương cảm của những đứa trẻ, làm mọi người vô cùng đau lòng.

Trong mấy ngày kế tiếp, không ít người tự động đến bệnh viện cùng trạm cứu trợ, hỏi thăm những đứa trẻ được giải cứu, cho quần áo, đồ chơi cùng đồ ăn vặt cho bọn trẻ.
Cùng lúc đó, tin tức này cũng được các đài truyền hĩnh, báo chí cùng trang web, tiếp sóng đăng lại, dẫn tới vô số người vì những đứa trẻ bất hạnh mà đau lòng rơi nước mắt, vì sự vô tinh tàn nhẫn của phần tử phạm tội mà tức giận mắng nhiếc, lên án mạnh mẽ.

Mượn lực lượng của truyền thông và inte, ở trong hai ngày thời gian ngắn ngủi, chuyện này đã được nhân dân toàn quốc hay biết.

Có rất nhiều người đều tự phát quan tâm những đứa trẻ ăn xin ngoài đường, mà bộ công an càng hạ văn kiện, yêu cầu những bộ phận cảnh sát các nơi tăng mạnh đả kích hoạt động phạm tội lừa bán phụ nữ cùng nhi đồng!
Lần này bởi vì có Trương Văn Trọng, ở trong phạm vi toàn quốc liền nhấc lên sóng triều đả kích hoạt động phạm tội lừa bán phụ nữ cùng nhi đồng! Trong khoảng thời gian ngắn, vô số phần tử phạm tội, bởi vì việc này mà rơi vào lưới pháp luật, vô số gia đình không trọn vẹn bởi việc này mà lấy được sự đoàn tụ.

Những niệm lực cảm kích từ họ, lại hội tụ cùng nhau, bắt đầu liên tiếp không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Trương Văn Trọng.

Không chỉ hoàn toàn bổ sung linh lực bị hao tổn của hắn, thậm chí còn giúp tu vi của hắn đề thăng trên diện rộng.

Những điều này Trương Văn Trọng cũng thật sự không sao ngờ tới.
Lúc này, sau khi đám người của tên đầu trọc đều bị bắt lên xe cảnh sát, Chung Toại lau nước mắt, đi tới trước người Trương Văn Trọng, tràn đầy tự trách nói: “Trương tướng quân, lần này có thể phá được vụ án lớn lừa bán nhi đồng, bức bách nhi đồng ăn xin, thật sự toàn bộ đều nhờ anh! Lại nói tới cũng thật xấu hổ, tôi thân là cục trưởng cục cảnh sát Vân Thai thị, không ngờ còn không biết trong Vân Thai còn có chuyện như vậy phát sinh.

Trước đây khi đi trên đường, tuy rằng cũng từng gặp qua trẻ con ăn xin, nhưng chưa từng liên hệ đến chuyện bọn trẻ bị bức bách.

Đây là sự thất trách trong công tác của tôi! Sau này tôi chắc chắn hấp thụ sự giáo huấn lần này, ngăn chặn loại chuyện này tiếp tục phát sinh tại Vân Thai thị!”
Dứt lời, Chung Toại xoay người hướng những đứa trẻ, khom người thật sâu, đầy cõi lòng áy náy nói: “Các em nhỏ, xin lỗi, làm cho các cháu bị khổ như vậy.” Hắn lại xoay người chào Trương Văn Trọng thật sâu, nói: “Trương tướng quân, cảm tạ anh!”
Trương Văn Trọng nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Chung cục trường, hi vọng ông không được quên lời nói ngày hôm nay.”
Sau khi chữa xong cho mấy đứa trẻ bị nhiễm trùng nặng, Trương Văn Trọng đem mọi việc giao lại cho Cao Huân, Chung Toại và những người phụ trách tại Vân Thai xử lý.

Dù sao chỉ dựa vào một mình hắn, thật không cách giúp đỡ nhiều đứa trẻ như vậy tim lại được cha mẹ thân nhân.

Lúc này chỉ có thể nhờ vào lực lượng của chính phủ mới xong.
Sau khi giao xong sự tình, lại nhìn những đứa trẻ leo lên xe cứu thương và xe của trạm cứu trợ, Trương Văn Trọng chuẩn bị rời đi.

Ngay khi hắn vừa đi ra được hai bước, tiểu Liên Nam đã đột nhiên từ trên một chiếc xe cứu trợ nhảy xuống, chạy tới trước người hắn, ôm lấy đôi chân hắn.
“Làm sao vậy tiểu Liên Nam, còn có chuyện gì sao?” Trương Văn Trọng ngừng chân lại, ngồi xổm xuống đưa tay vuốt đầu nó, ôn nhu dò hỏi.
Tiểu Liên Nam cắn môi, sợ hãi rụt rè nói: “Chú ơi, cháu làm con của chú được không?”
Trương Văn Trọng bất ngờ, hỏi: “Sao đột nhiên cháu lại nói như vậy?”
Tiểu Liên Nam hồi đáp: “Cháu không có cha mẹ người thân, cháu là một cô nhi, cháu không muốn trở về cô nhi viện nữa.

Chú ơi, chú thu dưỡng cháu có được không? Cháu rất nghe lời, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho chú đâu.

Hơn nữa, cháu còn biết giặt quần áo, làm cơm, quét tước vệ sinh...” Nói tới đó, nước mắt đã long lanh trên đôi mắt con bé.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi