TIÊN Y



Thế nhưng bốn phía xung quanh một chút động tĩnh đều không có
Khóe miệng Trương Văn Trọng hiện ra một nụ cười lạnh.

Hắn không muốn nói thêm gì, chỉ vươn tay cầm binh nước trên bàn lên, âm thầm rót vào trong đó một cỗ linh lực.

Theo sau, Trương Văn Trọng đột nhiên xoay người, bình nước trong tay bay ra, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai, kích tới vách tường nằm ở phía bên trái.
“Quả nhiên là ta đã nhìn lầm rồi.

Không ngờ ngươi cũng là Tu Chân giả hơn nữa tu vi không thấp, cũng phát hiện ra nơi ẩn thân của chúng ta.” Một cỗ thanh âm lạnh lùng.., đột nhiên vang vọng khắp gian phòng.
Ngay sau đó, tại vách tường bên trái, bỗng nhiên thoáng nổi lên một đạo năng lượng gợn sóng, tiếp theo hai bóng người một già một trẻ liền hiện ra ở nơi đó.

Lão giả mặc dù tuổi đã cao, râu tóc cũng trắng xóa, nhưng bộ dạng lại vẫn phong tao vô cùng.

Dưới thời tiết mùa đông lạnh giá, trong tay lão vẫn phe phẩy theo một chiếc quạt nan.
Giờ khắc này hắn đem chiếc quạt xòe ra, chĩa thẳng vào binh nước công kích tới.

Mặc dù tư thế không mấy tao nhã, nhưng vẫn không quên ba hoa chích chòe, quát: “Linh Thuẫn! Phá.”
Một đạo bạch quang theo chiếc quạt bắn nhanh đi.


Chính xác kích trúng binh nước, nháy mắt oanh nó vỡ vụn thành năm sáu mảnh thủy tinh.

Đồng thời, đạo bạch quang còn dùng tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, trên dưới khuếch tán ra hóa thành một chiếc lá chắn hơi lờ mờ, ngăn chặn những tia nước đang vẩy ra.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, đắc chí nói: “Chút tài mọn như vậy mà cũng dám đem ra khoe khoang ở trước mặt ta sao?”
Bất quá, lão còn chưa kịp nói dứt lời, thì những tia nước vấy ra, lại xuyên thấu qua bề mặt của tầng Linh Thuẫn.

Thậm chí cả người của lão đã bị dính không ít nước.

Mà người trẻ tuổi ở bên cạnh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Điều này sao có thể chứ?” Lão nhân cả người ướt như chuột lột, một bên chật vật móc khăn tay từ trong túi quần ra, một bên khiếp sợ nhìn Trương Văn Trọng.
“Chiếc Linh Thuẫn này mặc dù được thiết kế trong lúc vội vàng, nhưng người ở dưới tu vi Kim Đan kỳ, hẳn là đừng hòng phá hủy nó.

Cho dù có tu vi Kim Đan kỳ, cũng phải hao tổn một phen khí lực mới phá nổi.

Chẳng lẽ tu vi của ngươi đã đạt tới Nguyên Anh kỳ sao? Điều này không thể nào? Xem niên kỷ của ngươi, nhiều nhất không quá ba mươi tuổi! Coi như ngươi bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng tuyệt đối không có khả năng, ở trong vòng ba mươi năm luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ ah!”
Mặc dù lão giả không nhìn ra tu vi đích thực của Trương Văn Trọng.

Thế nhưng Trương Văn Trọng thông qua Quan Khí Bát Pháp, đã hiểu rõ nội tinh của lão.

Lão giả này có tu vi Nguyên Anh đỉnh kỳ! Khoảng cách đột phá binh cảnh tiến lên Hóa Thần kỳ chỉ là một bước chân nữa thôi!
Bất quá một bước chân kia, sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy.

Nếu Trương Văn Trọng đoán không nhầm, sợ rằng cả đời lão giả này sẽ bị vây hãm ở Nguyên Anh đỉnh kỳ vô pháp tấn giai.

Mà nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh lão tu vi lại càng yếu kém, chỉ đạt tới Kết Đan sơ kỳ thôi, so sánh cùng bốn người Béo hòa thượng, thì đều kém cỏi hơn.
Trương Văn Trọng cũng chẳng thèm quản tới thần tình khiếp sợ của lão giả.

Chỉ đưa mắt nhìn từ trên.., xuống dưới.., đánh giá bọn hắn: “Các ngươi là ai? Vì sao lén lút tiềm phục ở đây? Xem linh lực trên người của các ngươi cũng hơi có chút cổ quái đi.

Thoạt nhìn có điểm tương tự với Âm Dương Gia.

Nhưng xét cẩn thận lại thì hoàn toàn bất đồng, so với Âm Dương Gia, linh lực của các ngươi tà ác hơn vài phần.”
Nghe Trương Văn Trọng binh phẩm, lão giả không khỏi giận tím mặt, gào rít nói: “Câm miệng! Tên hậu sinh vãn bối nhỏ bé như ngươi thì biết cái gì! Hừ, Âm Dương Đạo từ ngày sinh ra đến nay, đã có lịch sử hơn mấy ngàn năm.

Hậu sinh như ngươi lại dám cả gan bình phẩm này nọ sao?”

Trương Văn Trọng nghe vậy liền bừng tỉnh: “Nguyên lai các ngươi là người của Âm Dương Đạo! Khó trách linh lực cùng Âm Dương Gia lại có vài phần tương tự.

Lấy tu vi của ngươi, coi như không phải Âm Dương đại sư, thì cũng là Âm Dương sư đi?”
Trên mặt lão giả thoáng hiện ra một tia biểu tình kinh ngạc: “Không nghĩ tới, hậu sinh vãn bối như ngươi lại am hiểu về Âm Dương Đạo chúng ta ah!”
“Ngươi nói không sai, ta chính là Viễn Đằng Khuê, Âm Dương sư của Âm Dương Đạo.

Sở dĩ lần này chúng ta không quản ngàn dặn xa xôi tói Trung Quốc, chính là muốn tìm ngươi.”
“Tìm ta? Làm cái gì?” Trương Văn Trọng nhíu mày, lạnh nhạt hỏi.
Viễn Đằng Khuê bình thản nói: “Trương tiên sinh, không lâu phía trước, ngươi đã từng đến thôn Long Hóa sao?”
Không đợi Trương Văn Trọng kịp đáp lời, hắn đã tiếp tục nói: “Ngươi đừng phủ nhận, chúng ta điều tra xong hết cả rồi.

Ngươi không những đến thôn Long Hóa, mà còn trợ giúp dân chúng bản địa chống chọi lại bão tuyết.

Cuối cùng hạ quyết định, xây dựng cơ sở trồng cây thuốc Đông y ờ thôn Long hóa.”
Trương Ván Trọng cười lạnh: “Các ngươi cũng điều tra xong cả rồi, vậy còn muốn hỏi ta làm cái gi?”
“Trương tiên sinh, đêm hôm đó ở thôn Long Hóa, sợ rằng ngươi đã chiếm được một kiện bảo bối đi? Thứ mà Âm Dương Đạo chúng ta cần chính là kiện bảo bối này!” Viễn Đằng Khuê cũng không khách khí nữa, mà thẳng thắn nói: “Ta chẳng ngại nói cho Trương tiên sinh biết, trước kia Âm Dương Đạo chúng ta đã phát hiện ra, tại ngọn núi ở thôn Long Hóa có chứa dị bảo, hơn nữa còn từng phái người đi thăm dò qua hiện trường, nhưng không cẩn thận đã thu hút ánh mắt của Đặc cần tổ, cho nên mới tạm thời rời đi thôi.

Thật không ngờ, ngươi nhân dịp chúng ta rời đi, đoạt mất kiện bảo bối kia.

Mà kiện bảo bối trong tay của ngươi, vốn dĩ nên thuộc tài sàn của Âm Dương Đạo chúng ta mới đúng!”
Lúc này Trương Văn Trọng đã minh bạch rồi.

Nguyên lai Viễn Đằng Khuê tìm đến mình, là vì muốn đòi lại Phỉ Thúy Hồn mà hắn có được ở trên núi tại thôn Long Hóa.

Mấy người lúc trước đến thôn Long Hóa khảo sát địa hình, thật ra cũng không phải là thương nhân kinh doanh gì cả, mà là thuật sĩ của Âm Dương Đạo.


Hiện giờ, hơn phân nửa người của Âm Dương Đạo đã biết Đặc cần tổ phái người đi Ai Cập rồi, cho nên mới âm thầm tiềm nhập Trung Quốc, muốn đoạt lấy Phì Thúy Hồn ở trong tay hắn.
“Trương tiên sinh, ngươi không ngại nói ra một cái giá chứ, cần phải có bao nhiêu thì ngươi mói chịu giao Phỉ Thúy Hồn kia cho Âm Dương Đạo chúng ta? Đương nhiên, nếu như giá cả đắt đỏ, vậy cũng đừng trách chúng ta không quản đạo nghĩa giang hồ, mạnh mẽ ra tay chiếm đoạt.” Khi Viễn Đằng Khuê nói những lời này, ngữ khí phi thường cao ngạo, hoàn toàn không thèm đem Trương Văn Trọng để vào trong mắt.
Tại lão xem ra, Trương Văn Trọng niên kỷ còn trẻ, tu vi cùng lắm cũng chi đến Kim Đan đỉnh kỳ mà thôi.

Trong khi đó, tu vi của lão đang ở Nguyên Anh đỉnh kỳ, giết một gã Tu Chân giả Kim Đan đỉnh kỳ, thật sự chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

Sở dĩ lão không muốn trực tiếp cưỡng đoạt, cũng bởi vì e ngại thế lực sau lưng của Trương Văn Trọng.

Với niên kì còn trẻ như Trương Văn Trọng, mà tu vi đã đạt tói Kim Đan đỉnh kỳ, hiển nhiên cũng xuất thân từ danh môn đại phái.

Cho nên, không dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, lão nhất định sẽ không dùng đến sức mạnh.
Sau khi nghe lão giả nói xong, Trương Văn Trọng chỉ âm thầm cười lạnh.

Đừng nói là Phỉ Thúy Hồn đã bị hắn luyện chế thành Bàn Long Ngọc Xích.

Coi như chưa luyện hóa, Trương Văn Trọng tuyệt đối cũng sẽ không giao cho Âm Dương Đạo.
Câu trả lời của hắn rất đơn giản, chỉ ít ỏi hai chữ: “Thúi lắm!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi