TIÊN Y



Những món linh tài kia không chỉ hấp dẫn lực chú ý của Trương Văn Trọng, đồng thời cũng khiến cho một số tu chân giả khác thèm muốn.

Dù sao phẩm chất của số linh tài này đều không sai, giá cả quy định cũng chỉ có ba trăm viên đan dược nhất phẩm mà thôi.

Cho nên, sau khi Khâu Đại Bảo thông báo bắt đầu tiến hành đấu giá.

Chỉ ngắn ngủi hơn mười giây đồng hồ qua đi, những món linh tài kia liền từ ba trăm viên đan dược, nhảy vọt lên tới một ngàn viên.
Ngay cả như thế, nhưng vẫn có không ít người còn đang tranh giành định giá.
Có lẽ bởi vì lần đấu giá Huyền Mộc chiết phiến ảnh hưởng.

Mà giờ phút này mọi người tham dự trưởng đấu giá đang rất hào hứng.

Động một chút lại sẽ tăng giá lên gấp mấy lần.
Trước tình huống bắt buộc, Trương Văn Trọng đành phải nâng thẻ bài của mình lên.

Trực tiếp đẩy mức giá lên tới gấp ba lần: “Ta ra ba nghìn viên đan dược nhất phẩm.”
Ba nghìn viên đan dược nhất phẩm đã vượt quá giá trị thực chất của số tài liệu này.

Sở dĩ Trương Văn Trọng báo giá như vậy, chính là muốn hù dọa đám người cạnh tranh, để cho mình thuận lợi hơn, mau chóng thu những món linh tài kia vào trong túi của mình.
Quả nhiên, khi nghe Trương Văn Trọng báo ra con số ba nghìn viên đan dược nhất phẩm xong.

Rất nhiều tu chân giả đều phải nhíu mày lắc đầu, bỏ qua vụ buôn bán này.

Cũng có người thì ngoảnh mặt nhìn về phía Trương Văn Trọng, bĩu mồi khinh thường, nhỏ giọng hậm hực:
“Ba nghìn viên đan dược nhất phẩm ư? Giá trị của số linh tài kia, một nghìn viên đã là tối đa lắm rồi.”
‘Tiểu tử này đến tột cùng là người đại diện cho môn phái nào nhỉ? Không có nhãn lực cũng đành chịu, thế nhưng còn dám báo giá lung tung, không sợ thâm hụt vốn liếng, bị tông phái sở thuộc tránh phạt hay sao?”
“Đúng là cái đồ phàm phu tục tử!”
Bất quá vẫn có người cau mày nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn mấy món linh tài ở trên bàn đấu giá.

Trải qua do dự một hồi, không ngờ cũng vươn thẻ bài lên cao, nói: “Ta ra ba nghìn một trăm viên đan dược nhất phẩm.”

Người này ngồi cách Trương Văn Trọng một đoạn không xa.

Lúc vừa rồi Trương Văn Trọng giải thích phẩm chất của những món đồ đấu giá cho Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng nghe, thì hắn cũng dỏng tại lên thăm dò tin tức, hơn nữa đối với học thức uyên bác của Trương Văn Trọng đã phi thường khâm phục.
Giờ phút này thấy Trương Văn Trọng báo giá số linh tài ở trên bàn kia.

Hắn cũng không có giống như người khác, cho rằng Trương Văn Trọng không có nhãn lực.

Mà hắn nghĩ, số linh tài kia nhất định là có công dụng thần kỳ ít người biết đến, vậy nên Trương Văn Trọng mới không nề hà, khai ra mức gia ba nghìn viên đan dược nhất phẩm.
Chính bởi suy nghĩ như thế, cho nên trải qua một phen tính toán ngắn ngủi, hắn liền báo ra giá để tranh giành linh tài cùng Trương Văn Trọng.

Mà lần đấu giá này, tự nhiên cũng khiến cho mọi người tràn ngập nghi hoặc: “Tên phàm phu tục tử kia xài tiền bậy bạ thì cũng đành.

Thế nhưng còn có kẻ điên muốn bước theo chân của hắn.

Đây không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”
Đầu tiên Trương Văn Trọng hơi ngạc nhiên.

Theo sau cũng đoán ra tâm tư trong đầu người khách này.

Thiếu chút nữa hắn đã phì cười, lại vươn thẻ bài trong tay lên: “Năm nghìn viên đan dược nhất phẩm.”
Trương Văn Trọng vừa báo giá.

Lập tức khiến cho đám tu chân giả ở trong trưởng lần thứ hai phải kinh hô:
“Năm nghìn viên đan dược nhất phẩm ư? Tiểu tử này muốn bại gia sao?”
“Điên rồi! Năm nghìn viên đan dược quả nhiên là điên rồi.

Con số này đã muốn gấp ba lần giá trị chân thực của những linh tài kia? Tiểu tử này không phải là đang cố tình nâng giá ảo lên sản đi chứ?”
Tuy năm nghìn đan dược nhất phẩm này cùng ba mươi sáu vạn đan dược nhất phẩm khi mua Liệt Diễm Kiếm, Huyền Mộc chiết phiến lúc trước, chỉ là một con số nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng hai kiện pháp bảo đó, mọi người ở đây đều cảm thấy đáng giá.


Còn hiện giờ, Trương Văn Trọng xuất ra năm nghìn viên đan dược để mua chút linh tài phổ thông.

Ở trong mắt mọi người, vụ mua bán này hiển nhiên là sẽ bị thâm hụt vốn liếng.

Cho nên cũng đưa tới những ánh mắt trào phúng khinh thường của một số người có mặt tại đây.
“Năm nghìn một trăm viên đan dược nhất phẩm....” Đám người lúc trước muốn báo giá cạnh tranh.

Thế nhưng lúc này đã im bặt tăm hơi.
Chứng kiến Trương Văn Trọng còn muốn đấu giá tiếp, Lục Hòe ngồi gần cạnh hắn vội vàng khuyên nhủ: “Trương tiên sinh, giá trị của mấy món linh tài này.

Tối đa cũng chỉ đến một ngàn năm trăm viên đan dược nhất phẩm mà thôi!”
Trương Văn Trọng mỉm cười đáp: “Đa tạ Lục tiên sinh nhắc nhở! Tôi cũng biết cái giá này đã muốn gấp mấy lần giá trị của số linh tài kia.

Nhưng.., bất kể như thế nào, tôi
Đều sẽ không tiếc tiền.”
Nói xong hắn lại giơ thẻ bài lên.

Lần này khai ra một cái giá không chỉ khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi, đồng thời còn khiến cho vị khách muốn ăn theo kia, triệt để bò qua ý niệm trong đầu: “Hai vạn viên đan dược nhất phẩm!”
“Hai vạn viên đan dược nhất phẩm? Trời ạ..., người này quả nhiên là điên mất rồi.”
“ở mức giá này sẽ mua được một món pháp bảo linh khí nhất phẩm.

Thế nhưng hắn lại chỉ dùng để mua linh tài có trị giá một nghìn năm trăm viên đan dược....Cho dù nhà hắn có nhiều tiền, cũng không nên lãng phí như thế ah!”
Đối với những lời châm chọc xung quanh mình.

Trương Văn Trọng một chút cũng Chẳng thèm để bụng.

Với hắn mà nói, thì chỉ cần thu thập đủ linh tài luyện chế ra Đạo Cơ Đan, dù cho có phải trả giá lớn hơn nữa cũng không thành vấn đề.


Thậm chí, Trương Văn Trọng đã quyết định, nếu vị khách nọ còn muốn dây dưa, hắn sẽ trực tiếp khai ra giá mười vạn viên đan dược nhất phẩm, không tin không thể hù dọa được vị khách nhân kia.
Buổi đấu giá vẫn tiến hành như bình thường.

Bất quá chuyện tình Trương Văn Trọng dùng giá trên trời để mua vài món linh tài.

Hiển nhiên sẽ là đề tài bàn tán của nhóm tu chân già ở những nơi trà dư tửu hậu.
Những vật phẩm kế tiếp ở trong trưởng đấu giá, đã không còn thu hút nổi Trương Văn Trọng.

Đồng thời, bởi vì buổi đấu giá hôm nay đã bán ra hai kiện pháp bảo Ngũ phẩm Linh Khí và Bát Phẩm Linh Khí.

Cho nên cũng không cần đem đan dược cao phẩm ra đấu giá làm gì.

Dù sao hội đấu giá lần này còn tổ chức thêm vài hôm nữa, số đan dược cao cấp kia, tự nhiên là phải giữ lại đến thời khắc cuối cùng.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện tình hai kiện pháp bảo linh khí xuất hiện ở trong buổi đấu giá lần này.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nữa thôi sẽ loan truyền đi khắp Tu Chân Giới.

Cũng chính vì vậy mà sẽ thu hút càng nhiều tu chân giả tụ hội về đây tham dự buổi đấu giá hơn.
Cho nên, Trương Văn Trọng tương đối mong chờ vào những ngày đấu giá tiếp theo.
Mặc dù Trương Văn Trọng không mua bán thêm thứ gì.

Nhưng Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng thì lại khác.
Vưu Giai mua một con Thụ Tỉnh Linh, hình dáng nhỏ xinh có thể nằm gọn trong lòng bàn tay.

Thụ Tỉnh Linh này là do một vị tu chân già, trong chuyến đi công tác ở Châu Âu đã thuận tay mang về.

Loại mặt hàng ngoại nhập này, tuy không trợ giúp cho chủ nhân cái gì.

Nhưng cái bộ dạng nhu thuận khả ái kia, vẫn phi thường hấp dẫn nữ giới.
Sau khi mua Thụ Tỉnh Linh xong, Vưu Giai liền thông tri Trần Nhàn tới đây.

Giao Thụ Tỉnh Linh cho Trần Nhàn bảo quản, cũng đặt cho nó cái tên rất dễ thương—“Tiểu Mộc”
Bất quá, Tô Hiểu Hồng đối với loài Thụ Tỉnh Linh khả ái kia, lại không có bao nhiêu hứng thú.

Nàng chọn một con Hắc Hùng Tỉnh có tu vi Kết Đan sơ kỳ.


Từ trước đến nay, trong quá trình chiến đấu, Tô Hiểu Hồng luôn chọn phương thức dây dưa với địch nhân, cho nên cũng phải tiêu hao rất nhiều thể lực.

Ngay khi nhìn thấy con Hắc Hùng Tỉnh da thịt dày béo, đồng thời còn tỉnh thông yêu pháp phòng ngự hệ thổ.

Thì đã không một chút do dự, lựa chọn đầu Hắc Hùng Tỉnh này mua về.
Sau khi Tô Hiểu Hồng giao dịch đầu Hắc Hùng Tỉnh xong, Trương Văn Trọng hơi vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Tuy nhìn đầu Hắc Hùng Tỉnh này còn ngây ngô, nhưng tư
Chất vẫn rất không sai.

Chờ sau khi cô thu phục được nó Ta sẽ truyền cho nó một bộ
Công pháp tu yêu.

Lại rèn thêm một lớp áo giáo chắc chắn, tự nhiên nó sẽ đàm đương tốt công việc “nhục thuẫn” khi đối chiến với địch nhân.”
“Cảm tạ sư phụ!” Tô Hiểu Hồng mừng rỡ nói.
Trương Văn Trọng khoát tay: “Bất quá, hiện giờ có một vấn đề cần phải giải quyết.

Đó chính là đầu Hắc Hùng Tỉnh này không thể biến hóa thành hình người.

Cô mang nó theo bên mình bằng cách nào đây, cũng không thề dẫn theo một con gấu đi dạo ở trên đường phố à!
Tô Hiểu Hồng thầm nghĩ, chính mình dẫn theo một con gấu đen đi dạo ở trên đường phố, tuy rằng sẽ thực phong cách.

Nhưng đồng dạng cũng sẽ khiến cho người khác gặp những chuyện phiền toái không cần thiết.

Tô Hiểu Hồng nhíu mày suy tư, đau đầu không thôi! Cuối cùng đành phải đem hi vọng kí thác lên trên người Trương Văn Trọng: “Sư phụ, em tin tưởng thầy nhất định sẽ có cách giúp em, đúng không ạ?”
Trương Văn Trọng trầm ngâm, nêu ra một cái biện pháp hợp lí: “Như vậy đi, chờ sau khi cô thu phục nó xong.

Tôi sẽ bố trí một cái trận pháp ở trên người nó, đem ngoại hình bên ngoài của nó thu nhỏ lại thành một con chó lông vàng.

Thế nào?”
Tô Hiểu Hồng vui mừng quá đỗi, liên tục cảm kích nói: “Cảm ơn sư phụ! Em đã biết là thầy nhất định sẽ có biện pháp mà.”
Sáu giờ chiều, buổi đấu giá hội ngày đầu tiên cứ như vậy mà tuyên cáo chấm dứt.

Ngay khi Trương Văn Trọng, Vưu Giai cùng Tô Hiểu Hồng chuẩn bị rời đi, thì Tôn Đĩnh Quân lại nhanh chân bước tới, hề hề thần bí nói: “Trương tiên sinh, chăng biết tôi có thể mời anh một bữa cơm tối hay không? Tôi có thứ này muốn cho anh xem...”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi