TIÊN Y



Đối với việc xuất hiện của Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên, Trương Văn Trọng nhiều ít có chút ngoài ý muốn.

Sau khi phất tay cho các nghiên cứu sinh sớm quay về ký túc xá, hắn lại hướng hai người làm một thủ thế như mời ngồi, hiếu kỳ dò hỏi: “Sao hai vị lại tới đây? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Xích Hà đạo trưởng cười ha hả nói: “Cũng không có chuyện gì, vì đại học Ung Thành đã đến ngày khai giảng, nên tôi đưa Thanh Liên đến.

Kết quả nghe nói Trương tiên sinh đã về, nên dẫn qua bái phỏng.”
Theo cách nói của Xích Hà đạo trưởng, hắn chỉ là đưa Trác Thanh Liên đến trường, kết quả ngoài ý muốn nghe nói Trương Văn Trọng đã về, cho nên mới đi qua bái phỏng.

Nhưng trên thực tế, đưa Trác Thanh Liên cũng chỉ là chuyện nhỏ, đến đây bái phỏng Trương Văn Trọng mới là chuyện chính.
Lúc ở Vân Thai thị, Trương Văn Trọng bày ra thực lực cùng thế lực kinh người, làm Xích Hà đạo trưởng khiếp sợ đồng thời cũng luôn nghĩ cách lấy lòng hắn.

Dù sao ngay cả Linh Xu phái và Hoa Gian phái ở trước mặt Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái còn cung kính cùng cẩn thận.

Một Hà Phi Quan nho nhỏ, nếu như không gia tăng thêm chút sức, nói không chừng Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái sẽ đem họ dứt bỏ.
Dưới sự phân tích của Trác Thanh Liên, Xích Hà đạo trưởng đã nhận thức ra, muốn để Hà Phi Quan có tương lai quang minh, nhất định phải theo sát Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái.

Một ngày bị họ vứt bỏ, số phận của Hà Phi Quan sẽ thê thảm.

Kết quả như vậy hiển nhiên hắn không muốn nhìn thấy.
Sau vài câu chuyện phiếm, Xích Hà đạo trưởng cũng đem mục đích bái phỏng lần này nói ra: “Gần đây Hà Phi Quan chúng tôi có một kiện linh tài liệu, có người nói là thiên cấp, tu vi của chúng tôi thấp, tầm mắt cũng cạn, cũng nhìn không ra đến tột cùng có phải là thiên cấp hay không.

Bất quá linh khí ẩn chứa bên trong, đích thật rất tinh thuần.


Đối với Hà Phi Quan mà nói, mặc kệ linh tài liệu này là thiên cấp hay địa cấp, rơi vào trong tay chúng tôi chỉ là lãng phí.

Cho nên khi nghe nói Trương tiên sinh đã về Ung Thành, tôi liền gọi điện thoại cho người mang kiện linh tài liệu đến…” Hắn lấy điện thoại ra xem thời gian, lúc này đã hơn năm giờ chiều, liền nói thêm: “Phỏng chừng cũng sắp đến Ung Thành rồi.”
Trong lời của Xích Hà đạo trưởng cũng có thật có giả.

Thực sự là kiện linh tài liệu có linh khí tinh thuần, mặc dù không phải thiên cấp, cũng phải là siêu phẩm.

Phương diện nói giả, chính là kiện linh tài liệu căn bản không phải ngẫu nhiên có được.

Dưới sự kiến nghị của Trác Thanh Liên, hắn rút ra một số tiền thu được trong hội đấu giá tu chân, toàn bộ đều bỏ vào để mua, mới mua được một kiện cao phẩm linh tài liệu như thế.
Đối với việc này, Xích Hà đạo trưởng nhiều ít có chút đau lòng.

Bất quá Trác Thanh Liên nói rất có đạo lý, chỉ cần lấy lòng Trương Văn Trọng, còn sầu không có ích lợi sao? Điều khác không nói, chỉ trong mấy ngày nay, Hà Phi Quan từ trong tay Trương Văn Trọng thu được cao phẩm đan dược, dù có tiền cũng mua không được.

Không biết bao nhiêu tông phái bởi vì việc này mà đỏ mắt đố kỵ.
“Thiên cấp linh tài liệu?” Khi hắn nghe được năm chữ này, con mắt không khỏi sáng ngời.

Tuy rằng trước đó hắn mua được mười mấy kiện thiên cấp linh tài liệu, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi, hắn cũng đã dùng hết phân nửa.

Với hắn mà nói, thiên cấp linh tài liệu càng nhiều càng tốt.
Bất quá cảm thấy hứng thú thì có, nhưng hắn lại không muốn chiếm tiện nghi của Hà Phi Quan.


Sau một lát trầm ngâm, hắn nói: “Thiên cấp tài liệu này hơn phân nửa do các vị bỏ số tiền lớn mua được phải không? Được rồi, các vị không cần phủ nhận.

Dù sao trên thế giới hiện nay, thiên cấp tài liệu rất khó được.

Nếu như tôi không đoán sai, các vị mua được từ hội đấu giá tu chân? Tâm ý các vị, lòng ta tâm lĩnh.

Bất quá ta cũng không muốn chiếm tiện nghi các vị.

Thiên cấp tài liệu này, các vị thu hồi đi thôi.”
Không phải chứ? Chỗ tốt đưa lên cửa còn không lấy? Đây không phải là rác rưởi, mà là thiên cấp linh tài liệu a…
Xích Hà đạo trưởng có chút trợn tròn mắt.
Nếu như hắn không lấy, Hà Phi Quan chẳng phải tiêu tiền uổng phí sao?
Xích Hà đạo trưởng mấp máy môi, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Cuối cùng hắn đành đưa mắt nhìn Trác Thanh Liên đứng bên cạnh, kỳ vọng nàng có thể hóa giải vấn đề này.
Trác Thanh Liên quả nhiên không làm hắn thất vọng, nàng mở miệng nói: “Thiên cấp tài liệu này chỉ ở trong tay Trương tiên sinh mới phát huy ra tác dụng vốn có của nó.

Đối với Hà Phi Quan mà nói, không có tác dụng gì.

Dù sao chúng tôi không am hiểu luyện đan, cũng không am hiểu luyện khí.

Nếu như để lại, nói không chừng còn có thể rước lấy mầm tai vạ.


Cho nên còn thỉnh Trương tiên sinh nhận lấy.

Nếu như Trương tiên sinh không muốn chiếm tiện nghi, hay là dùng pháp bảo hoặc đan dược đến đổi.

Nói như vậy không phải hoàn hảo sao?”
Xích Hà đạo trưởng bị câu nói của nàng làm hoảng sợ, vội vàng nháy mắt, ý tứ nói: “Không phải lúc tới đã nói rồi sao? Chỉ tặng để lấy lòng, thế nào lại biến thành giao dịch? Làm như vậy không quá thỏa đáng đi?”
Trác Thanh Liên lại giao cho hắn một ánh mắt như yên tâm.
Kỳ thực đối với câu trả lời của Trương Văn Trọng nàng đã sớm dự liệu trước.

Theo nàng xem ra, tính tình hắn khác với những người trong tu chân giới, đem việc danh lợi xem rất nhạt.

Rất có vị đạo người tu chân cổ đại, đã hoàn toàn thấu triệt về “đạo”.

Cho nên lời nói của nàng, đã nghĩ ra trước đó.

Theo nàng xem ra, dù hắn dùng đan dược và pháp bảo giao dịch cùng họ, cũng sẽ hiểu được tâm tư cùng công sức của họ về việc này.
Sau thoáng trầm ngâm, hắn gật đầu đáp: “Cô nói cũng có đạo lý.

Được rồi, làm theo lời cô.

Tài liệu thiên cấp kia xem như ta dùng đan dược hay pháp bảo đến trao đổi.”
Ba người ngồi trong phòng, cùng chờ đợi đệ tử Hà Phi Quan đem tài liệu đến, vừa trò chuyện qua thời gian.
Thời gian trôi qua trong sự chờ đợi cũng thật nhanh.
Thời gian tan tầm vừa đến, mắt thấy nhân viên y tế đang lần lượt tan sở, sắc trời dần tối, thế nhưng không thấy ai đến, sắc mặt Xích Hà đạo trưởng cũng trở nên xấu xí.
“Mấy tiểu tử thối kia đang làm gì? Đã lâu như vậy, còn chưa mang đồ đến?” Cuối cùng hắn không nhịn được gọi điện thoại mắng một trận.


Cũng may còn Trương Văn Trọng trước mặt nên hắn mới thu liễm bớt cơn tức.

Bằng không với tính tình hỏa bạo của hắn, không chừng đã mắng cho đám đệ tử té tát.
Đệ tử bị la mắng tràn đầy ủy khuất nói: “Sư tôn, không thể trách chúng tôi nha, đường bị kẹt xe, chúng tôi đã đến Ung Thành nhưng bị kẹt cứng, không thể nhúc nhích…”
Trương Văn Trọng nghe họ đối thoại, cười nói: “Lúc này là giờ tan tầm, đang lúc cao điểm, đừng trách họ.

Như vậy đi, nếu hai vị không chê, cứ về nhà tôi ngồi chơi.

Gọi mấy đệ tử mang đồ đến thẳng nhà tôi vậy.

Dù sao đồ trao đổi không có trên người tôi, đều đặt trong nhà.”
“Đến nhà Trương tiên sinh làm khách chúng tôi cầu còn không được, sao dám chê bai?” Có thể đến nhà hắn ngồi chơi, Xích Hà tự nhiên không cự tuyệt, thậm chí còn vui mừng, cũng không tiếp tục mắng đệ tử, vẻ mặt tươi cười hồi đáp.
Ở trong lòng hắn còn đang cảm ơn đám đệ tử, bằng không hắn làm sao có cơ hội đến nhà Trương Văn Trọng làm khách?
Theo hắn xem ra, Trương Văn Trọng mời họ đến nhà khẳng định cũng không xem họ là người ngoài.

Đối với Hà Phi Quan mà nói, đây là một tin tức tốt.

Phải biết rằng những môn phái khác còn chưa có ai được mời đến nhà hắn.
Sau thoáng thu thập, hắn dẫn theo Xích Hà đạo trưởng tràn đầy kích động cùng Trác Thanh Liên rời khỏi phòng y tế quay về tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Sau khi đi vào tòa biệt thự, Xích Hà đạo trưởng và Trác Thanh Liên nhất thời cảm giác linh khí dâng trào tràn tới, vây quanh hai người bên trong.

Loại cảm giác này thoải mái chưa từng có.

Hai người không tự chủ được vận chuyển công pháp, tham lam hấp thu linh khí như biển kia.
“Linh khí của biệt thự này thật nồng nặc…Kỳ quái, trong thế giới linh khí thiếu thốn, sao lại có địa phương như vậy tồn tại?” Sau khi hấp thu linh khí, Xích Hà đạo trưởng phục hồi tinh thần, nhớ tới ghi chép trong sách từng đọc qua, trên mặt nhất thời đầy vẻ khiếp sợ, thất thanh kinh hô: “Đây…đây lẽ nào là linh cư trong truyền thuyết?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi