TIÊN Y



Không chỉ Xích Hà đạo trưởng không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, dù là Trác Thanh Liên vốn luôn lãnh tĩnh thông tuệ, cũng vẻ mặt kinh nghi và mờ mịt, nhịn không được suy đoán trong lòng: “Trương tiên sinh nói lời đó, rốt cục có ý tứ gì? A…Lẽ nào hắn đang nói móc phải không? Thế nhưng nhìn thần thái và giọng nói của hắn, lại không giống như đang nói móc a.

Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhìn ra vẻ kinh nghi của hai người, hắn mỉm cười, biết nếu không giải thích cho họ hiểu rõ ràng, hơn phân nửa vẫn sẽ làm bọn họ luôn thấp thỏm khẩn trương.
Hắn cũng không tiếp tục dây dưa, vừa cười vừa nói: “Nó đích xác không phải là Kỳ Lân Huyết Quả, nhưng nó chính là Tử Khí Huyết Hạch.” Trên tay hắn dùng chút lực, trong một tiếng “bẹp” vang lên, đã đem quả cây huyết sắc trong tay bóp nát, huyết sắc nhè nhẹ chảy xuống mặt đất.

Đột nhiên hắn tách ra chất thịt quả, một hạt màu tím đỏ quấn theo vết máu nhè nhẹ hiện ra ngay trước mắt mọi người.
“Tử Khí Huyết Hạch? Ngài nói đây chính là thiên cấp ngũ phẩm linh tài liệu Tử Khí Huyết Hạch? Điều này có khả năng sao?” Xích Hà đạo trưởng cũng từng nghe nói qua danh đầu của Tử Khí Huyết Hạch, nhất thời liền há to miệng, nhìn viên hạt trong tay hắn, thất thanh kinh hô lên.
Vốn tưởng rằng mình đã bị lừa, tìm số tiền lớn mua đồ giả.

Ai ngờ được, Kỳ Lân Huyết Quả lại biến hóa thành thiên cấp ngũ phẩm linh tài liệu phẩm cấp càng cao như Tử Khí Huyết Hạch, quá trình này thật sự quá kịch tính.

Xích Hà đạo trưởng nghĩ mình giống như đang ngồi xe vượt núi, trái tim lúc treo cao lúc lại rơi xuống.

Hoàn hảo hắn là một người tu chân, bằng không một phen lăn qua lăn lại, không chừng làm huyết áp của hắn cũng phập phồng không ngừng, thậm chí ngã quỵ tại chỗ.
Tuy rằng đối với ánh mắt và học thức của Trương Văn Trọng rất bội phục, nhưng hắn vẫn nhịn không được có chút hoài nghi viên hạt này có phải là Tử Khí Huyết Hạch trong truyền thuyết hay không.


Dù sao hai loại tài liệu này chênh lệch quá lớn, công hiệu cùng giá trị chênh lệch cực đại, thậm chí có thể dùng từ “cách biệt một trời” để hình dung cũng không quá đáng.
Nhìn viên hạt màu đỏ tím trong tay Trương Văn Trọng, hắn cẩn thận hỏi: “Trương tiên sinh, ngài khẳng định đây là Tử Khí Huyết Hạch sao?”
“Tôi xác định.” Trương Văn Trọng nở nụ cười, nhìn hai người giới thiệu tri thức liên quan tới Tử Khí Huyết Hạch: “Trái cây ẩn Tử Khí Huyết Hạch, từ bề ngoài ba động linh khí mà xem, đích thật phi thường tương tự như Kỳ Lân Huyết Quả.

Vì vậy ở rất nhiều tình huống, quả cây ẩn chứa Tử Khí Huyết Hạch, đều sẽ bị người nghĩ lầm là Kỳ Lân Huyết Quả.

Nhưng giữa hai bên có khác biệt nho nhỏ…”
Hắn thao thao bất tuyệt giảng giải sự khác nhau của hai loại tài liệu, hai người giống như học sinh nhu thuận ham học hỏi, câu nệ chăm chú lắng nghe.

Theo sự giảng giải của hắn, vẻ hoài nghi của hai người từ từ giảm mất.
Sau khi nói rõ cách phân biệt, hắn lại tổng kết: “Hai loại này tuy rằng bề ngoài tương tự, nhưng công hiệu và thuộc tính cũng khác hẳn.

Nếu thực sự đem dùng như Kỳ Lân Huyết Quả, vô luận là dùng luyện đan hay luyện khí, đều sẽ bị thất bại.

Vận khí không tốt, thậm chí có hậu quả tạc lô thê thảm.”
Lúc này Xích Hà đạo trưởng đã hoàn toàn yên tâm, thậm chí còn nói đùa: “May là Trương tiên sinh hiểu rõ sự khác nhau giữa hai loại, bằng không xem như tôi hảo tâm lại làm chuyện xấu…”
Sau khi xác định mình dùng giá tiền mua tài liệu tam cấp lại mua được tài liệu ngũ cấp, Xích Hà đạo trưởng nhịn không được cảm khái vận khí mình thật quá tốt: “Có lẽ ta nên đi mua xổ số? Với vận khí này, chắc phải liên tục trúng giải nhất a.”
Trương Văn Trọng cười cười, nói: “Linh tài liệu thiên cấp ngũ phẩm trong tu chân giới hiện nay hoàn toàn có thể xưng là bảo bối có thể gặp mà không thể cầu.


Như vậy đi, tôi dùng bốn kiện pháp bảo linh khí ngũ phẩm, hoặc là bốn viên đan dược lục phẩm làm trao đổi.

Về phần tự tuyển đan dược hay pháp bảo, do các vị tự mình quyết định.”
Điều kiện trao đổi do hắn cấp ra, làm trái tim hai người đập thình thịch.

Bọn họ vốn tưởng rằng, có thể đổi được một kiện linh khí ngũ phẩm hay một viên đan dược lục phẩm cũng đã không tệ.

Vậy mà hắn thoáng mắt đã đưa ra cái giá gấp bốn lần.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai đều đờ ra, còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm.
Biểu tình của hai người làm Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: “Uy, hai người còn đang phát ngốc cái gì? Thay vì ngồi đờ ra đó, còn không bằng mau thương lượng một chút, đến tột cùng là muốn pháp bảo hay đan dược.”
Những lời này của hắn, nhất thời làm hai người cùng khôi phục thanh tỉnh.
Suy nghĩ một chút, Trác Thanh Liên tiến đến bên tai Xích Hà đạo trưởng, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, con nghĩ hay là chúng ta lấy pháp bảo.

Đan dược lục phẩm tuy rằng trân quý, nhưng tu vi đệ tử Hà Phi Quan quá thấp, dùng vào cũng chỉ lãng phí.

Pháp bảo linh khí ngũ phẩm thì khác, lấy về là được, mặc dù hiện tại chúng ta còn chưa phát huy hết uy lực, cũng có thể đề thăng thực lực chỉnh thể của Hà Phi Quan.”

Xích Hà đạo trưởng vẫn không trả lời, biểu tình trên mặt càng không ngừng biến hóa, nội tâm đang tiến hành giao phong kịch liệt.

Cuối cùng hắn từ từ hộc ra một hơi, biểu tình trên mặt cũng biến thành kiên định, hiển nhiên đã đặt quyết tâm.
“Trương tiên sinh…” Xích Hà đạo trưởng chợt phác thông quỳ xuống lần nữa, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tôi không cần pháp bảo, cũng không lấy đan dược, chỉ hi vọng ngài chấp nhận một thỉnh cầu.”
“Xích Hà đạo trưởng, ông đang làm gì vậy? Mau nhanh đứng lên.” Hắn cũng ngạc nhiên với cử động của Xích Hà, vội vàng đưa tay nâng hắn lên, lại nói: “Có yêu cầu gì ông cứ nói, chỉ cần có thể tôi tuyệt đối sẽ không chối từ.”
“Thỉnh cầu này của tôi, Trương tiên sinh nhất định có thể hoàn thành.” Xích Hà nịnh vài câu, mới đem yêu cầu nói ra: “Tôi mong muốn Hà Phi Quan trở thành tông phái phụ thuộc Phong Sơn phái.”
Xích Hà đạo trưởng đưa ra yêu cầu này cũng không phải do nhất thời tâm huyết dâng trào.

Trong mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Đừng xem Hà Phi Quan hiện tại, có danh vọng cùng nhân duyên trong tu chân giới, nhưng trong lòng Xích Hà đạo trưởng cũng rất rõ ràng, tất cả đều do Trương Văn Trọng và Phong Sơn phái ban tặng.

Nếu như không có cây đại thụ dựa lưng này, tất cả những gì Hà Phi Quan thu được hiện nay, đều trong nháy mắt tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Càng nghĩ, hắn càng thấy đối với Hà Phi Quan mà nói, lựa chọn tốt nhất chính là trở thành tông phái phụ thuộc Phong Sơn phái.
Trải qua tiếp xúc bao ngày với Trương Văn Trọng, Xích Hà càng nghĩ hắn là người dày rộng nhân từ, thương cảm thuộc hạ.

Trở thành thủ hạ của hắn, không cần phải chịu tội, trái lại còn có thể thu được thật nhiều chỗ tốt.

Điều khác không nói, chỉ nhìn đệ tử Phong Sơn phái, cho dù chỉ là một thái điểu Luyện Khí kỳ, trên người đã mang theo một đống lớn pháp bảo đan dược cùng phù chú khiến kẻ khác đỏ mắt ước ao, là có thể hiểu được.
“Hà Phi Quan muốn trở thành tông phái phụ thuộc Phong Sơn phái?” Hắn thật không ngờ Xích Hà đạo trưởng buông tha việc lấy đan dược và pháp bảo lại đưa ra yêu cầu này, thật không khỏi sửng sốt.
Xích Hà liếc mắt nhìn Trác Thanh Liên đang đứng bên cạnh, hai người cùng quỳ xuống cao giọng nói: “Còn thỉnh Trương tiên sinh có thể thành toàn.”

“Đứng lên đi, đừng mỗi chút là quỳ.” Hắn cười khổ nói, xua tay vung lên, một cỗ linh lực vô hình lập tức truyền về hướng Xích Hà và Trác Thanh Liên, mạnh mẽ nâng hai người lên.
Hắn cũng không vội vã trả lời, mà trầm ngâm không nói.

Thấy tình huống này, hai người không khỏi khẩn trương, không biết chuyện này hắn có chịu đáp ứng hay không.
Hồi lâu sau, hắn nói: “Xích Hà đạo trưởng, ông cũng vừa nhìn thấy Phong Sơn phái đã trêu chọc tông phái Thiên Tự Hào Nhất Nguyên đạo tông.

Dưới tình huống này, Hà Phi Quan còn muốn trở thành tông phái phụ thuộc Phong Sơn phái sao? Không sợ bị liên lụy?”
Xích Hà đạo trưởng ha hả cười, nhẹ nhàng vỗ mông ngựa: “Có Trương tiên sinh ở đây, cái gì tôi cũng không sợ.”
Hắn kêu lên một tiếng “tốt”, vừa cười vừa nói: “Đã như vậy tôi đáp ứng lời thỉnh cầu của ông.

Từ hôm nay, Hà Phi Quan là tông phái phụ thuộc Phong Sơn phái, nếu ai dám khi dễ các vị là địch của chúng ta.” Câu nói của hắn leng keng hữu lực, cũng làm hai người cảm thấy phấn chấn mừng rỡ.
Nhưng chuyện cho hai người càng mừng rỡ còn ở phía sau.
Sau khi đáp ứng thỉnh cầu của họ, hắn còn nói thêm: “Việc thu Tử Khí Huyết Hạch, còn thu các vị làm tông phái phụ thuộc, sự tình hôm nay thấy thế nào đều là ta chiếm tiện nghi.

Như vậy đi, hai người đi tìm Trần Nhàn, đem danh sách đệ tử Hà Phi Quan báo cho cô ấy, để cho cô ấy phân phối bảo khí cho các đệ tử, vài phù chú cùng đan dược hộ thân.

Về phần hai vị, trước hết dùng pháp bảo linh khí ngũ phẩm, đợi ngày sau tu vi đề thăng, lại làm điều chỉnh.”
“Cảm tạ Trương tiên sinh, a, sai, cảm tạ tông chủ, cảm tạ tông chủ…” Cả hai vội vàng tạ ơn.
Xích Hà cười đến toe toét, nhịn không được trong lòng cảm khái: “Đi theo tông chủ thật tốt…có thịt ăn.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi