TIÊN Y



Rạng sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, máy điện thoại di động của Trương Văn Trọng đã réo vang.
Cuộc điện thoại này là Từ Pháp Chân Nhân gọi đến.

Nàng mỉm cười nói: “Trương chưởng môn, chưa rời giường sao? Ta đang đứng ngoài cửa đòi nợ đây.”
Trương Văn Trọng ngước mắt nhìn đồng hồ, lúc này mới là hơn bốn rưỡi sáng, hắn không khỏi cười khổ: “Ngươi tới cũng sớm quá đó!”
Từ Pháp chân nhân nói: “Sớm? Đâu có sớm, ta phải chờ cả tuần nay rồi.

Ngươi nha, mau ra mở cửa đi.

Ta lấy Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn xong, còn phải quay về ngay.”
Lúc này Trương Văn Trọng mới biết, Từ Pháp chân nhân đang đứng ngoài cửa nhà mình.

Vì thế hắn đình chỉ tu luyện Y Giám Tâm Kinh, đứng lên bước ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu mở cửa.

Quả nhiên, Từ Pháp chân nhân cùng bốn đệ tử Nhất Nguyên Đạo Tông, đang đứng ở ngoài hàng rào biệt thự.

Sở dĩ không tiến vào, là bởi vì không muốn khuấy động Kiếm Ý Túc Sát trận được thành lập ở đây.
Trương Văn Trọng mời năm người vào trong nhà, nói: “Mời ngồi, chờ ta đi pha trà.”
Từ Pháp chân nhân xua tay cự tuyệt: “Không cần phiền như vậy đâu.

Chẳng may quấy rầy người nhà ngươi thức giấc, thì quả thực là bất lịch sự.

Huống chi, nhận Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn xong chúng ta sẽ đi ngay.

Nếu ngươi pha trà ra, cũng chỉ lãng phí mà thôi.”
Trương Văn Trọng tò mò hỏi: “Gấp như thế? Chẳng lẽ đang gặp phải chuyện gì sao?”
Từ Pháp chân nhân nói: “Cũng bởi vì cái khe nứt không gian kia.

Một tuần trước căn cứ theo yêu khí ẩn chứa trong Ác Sát Ngũ Kiếp, chúng ta đem vị trí của khe nứt không gian thu nhỏ lại ở khu Vĩnh Trữ, Ung Thành.


Nhưng sau khi kiếp số qua đi, yêu khí cũng biến mất, manh mối của chúng ta tự nhiên cũng bị chặt đứt.

Tuy rằng trải qua một tuần tìm kiếm, nhưng đều không thu hoạch được cái gì.

Cho nên ta phải quay về Nhất Nguyên Đạo Tông, mời thêm mấy vị lão tổ đang bế quan tu luyện, đi ra hỗ trợ.”
Trương Văn Trọng chợt hiểu ra, trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: “Nếu có thể, khi phát hiện ra vị trí của khe nứt không gian, hy vọng các ngươi báo cho ta biết trước một tiếng.”
“Không thành vấn đề.” Từ Pháp chân nhân sảng khoái đáp ứng.
Sau khi biết Từ Pháp chân nhân còn phải quay trở lại Nhất Nguyên Đạo Tông, Trương Văn Trọng cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa.

Nhanh chóng đi lấy Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn luyện chế đêm qua, đặt ra trước mặt của nàng.
Quan sát ba chiếc bình sứ nhỏ ở trước mắt, Từ Pháp chân nhân cũng rất ngạc nhiên.

Nàng còn tưởng rằng, Trương Văn Trọng đây là đem mỗi viên Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn bỏ vào từng bình.

Nhưng trong lúc nàng cầm bình sứ lên, thì lại không khỏi sững sờ.

Bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, với trọng lượng của ba chiếc bình này, hẳn là có chứa khá nhiều đan dược.
Mặc dù rất muốn bảo trì bình tĩnh, nhưng hai tay Từ Pháp chân nhân run rẩy không ngừng, đã bán rẻ nội tâm lúc này của nàng.

Đầu tiên, nàng vươn tay búng nắp ba chiếc bình sứ ra, liếc nhìn vào bên trong, theo sau chợt ngẩng đầu lên, thần tình kinh ngạc cùng kích động nhìn Trương Văn Trọng, run giọng nói: “Đây....là...ba phần Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn?”
“Đúng vậy.” Trương Văn Trọng gật đầu cười nói: “Lần này vận khí tốt, theo mười phần linh tài liệu, cũng luyện chế ra được ba phần Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn, tất cả đều ở trong đó.”
Mặc dù Từ Pháp chân nhân biết trên phương diện luyện đan, bản lĩnh của Trương Văn Trọng rất khá.

Nhưng thật không ngờ, hắn không những luyện thành công Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn, hơn nữa xác xuất còn cao và nhiều hoàn đan như thế.
Không thể nghi ngờ, có ba bình Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn naỳ, nàng cùng mấy vị trưởng lão Nhất Nguyên Đạo Tông nhiều năm qua đình trệ tu vi, cũng sẽ xuất hiện tình trạng tăng vọt.
Công phu hàm dưỡng của Từ Pháp chân nhân đúng là rất tốt.

Chỉ sau mấy nhịp thở, nguyên bản tâm tình đang khuấy động, cũng bình tĩnh xuống.

Thu hồi ba bình Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn xong, đồng thời cũng nhìn Trương Văn Trọng nói: “Cảm ơn.”
Trương Văn Trọng khoát tay: “Người phải nói cám ơn, hẳn là ta mới đúng.”

Từ Pháp chân nhân khẽ cười, nói: “Được rồi, được rồi, hai người chúng ta không cần cảm ơn nhau nữa.

Dù sao chúng ta cũng là bằng hữu, đúng không?”
Trương Văn Trọng cũng gật đầu cười nói: “Đúng vậy, chúng ta là bằng hữu.”
Sau khi lấy được Thái Hư Phiểu Miêu Hoàn, Từ Pháp chân nhân đứng ngồi không yên, lúc này liền cáo từ ly khai.

Trương Văn Trọng đưa nàng ra tận cổng khu biệt thự Hải Vận, mới quay về.
Nguyên bản, Trương Văn Trọng còn tính nhắc nhở nàng, lúc này trời chuẩn bị sáng, đừng cưỡi Tiên Hạc Ngọc Xa, cái loại này quá mức phong cách, quá mức hấp dẫn ánh mắt của phương tiện giao thông.

Thế nhưng hắn không ngờ là, Từ Pháp chân nhân người ta sớm đã có chuẩn bị, lần này đến đây bằng xe hơi.
Lúc sau quay về biệt thự, Trương Văn Trọng cũng không trở lại phòng ngủ nữa, mà nhẹ nhàng bước đến thư phòng, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Không quá bao lâu, sắc trời bừng sáng.

Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di, đã rời giường, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Bởi vì thương thế của Trương Văn Trọng hiện giờ đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí ngay cả một vết sẹo đều không trông thấy.

Cho nên đám người Trương Trạch Thụy cũng khá an tâm, tính toán hôm nay sẽ đưa Tiểu Liên Nam đến vườn bách thú cùng công viên nước chơi.
Từ ngày đến Ung Thành, đã hơn nửa tháng thời gian.

Trương gia luôn luôn ở trong linh căn bế quan tĩnh tu.

Hiện tại, đạo tâm mấy người củng cố khá vững vàng, cho nên cũng không cần khẩn cấp như trước kia.

Thậm chí, Trương Trạch Thụy còn đưa ra yêu cầu phản hồi Vân Thai Thị.

Chẳng qua, Trương Văn Trọng chưa tỏ thái độ gì mà thôi.
Vốn Trương Văn Trọng định bồi mấy người đi chơi, nhưng hảo tâm lại bị cự tuyệt.

Mấy người nói: “Con có thời gian đi cùng chúng ta, không bằng đến bồi Vưu Giai một chút.


Thời gian qua mỗi ngày nó đều ở bên cạnh chiếu cố con đó.

Giờ con khỏe rồi, vậy nhân dịp cuối tuần này, cùng nó đi du ngoạn một phen đi.”
Thậm chí, Vương Hân Di còn tự mình chủ trương mua vé xem phim cho hai người, cũng đặt một bàn trong nhà hàng kiểu Pháp.

Trương Văn Trọng chỉ biết cười khổ, cảm tạ Vương Hân Di đã hao tổn tâm tư.
Ăn điểm tâm xong, đám người Trương Trạch Thụy liền dẫn Tiểu Liên Nam đi.

Để an toàn...Trương Văn Trọng kêu Minh Xà và Tiêu Đồ biến thành hình người, làm chức nghiệp bảo tiêu ở bên cạnh bọn họ.
Trước lúc ra cửa, Vương Hân Di còn quay đầu lại, nhìn Trương Văn Trọng đá lông nheo.

Ý tứ rõ ràng là muốn nói: “Đi chơi vui vẻ nhé!”
Bất quá, cuối cùng Trương Văn Trọng cũng không thể đưa Vưu Giai ra ngoài đi chơi.

Bởi vì tập đoàn Vưu thị bỗng nhiên xảy ra chuyện, cần Vưu Giai đến giải quyết.
Ở bên trong điện thoại, Vưu Giai áy náy xin lỗi nói: “Vốn chuyện này là do Vưu Văn đến phụ trách.

Nhưng chẳng biết tiểu tử đó chạy biến đi nơi nào rồi, điện thoại tắt máy, căn bản không liên lạc được.

Bất đắc dĩ, em mới phải đến thay mặt giải quyết.”
Trương Văn Trọng không muốn ảnh hưởng nhiều đến tâm tình của Vưu Giai, nên mỉm cười khẽ nói: “Không sao, chính sự quan trọng.

Chờ sau khi em xử lý xong, chúng ta lại đi cũng không muộn.”
Vưu Giai nghĩ một lát: “Chuyện này, hẳn là có thể giải quyết xong trong ngày hôm nay.

Ngày mai là cuối tuần, nếu không chúng ta đến Bình Khê Cổ trấn du ngoạn nhé? Em nghe nói, ở đó đang tổ chức lễ hội du lịch ẩm thực, rất náo nhiệt.”
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Được, nghe theo em.

Ngày mai chúng ta đến Bình Khê Cổ trấn du ngoạn!”
Nếu Vưu Giai đang bận không thể hội ước, Trương Văn Trọng cũng không có hứng thú đi xem phim một mình, về phần bàn ăn nhà hàng Pháp, trong mắt hắn xem ra, còn xa mới bằng được quán ăn bình dân của Uông Bá.

Cho nên hắn không ra ngoài, tiếp tục ở nhà tu luyện Y Giám Tâm Kinh.
Lần tu luyện này, đến tận hơn hai giờ chiều mới chấm dứt...
Bỗng nhiên Trương Văn Trọng đứng lên, vươn vai nhúc nhích thân mình.

Cảm thấy ở mãi trong nhà thật sự có điểm nhàm chán, nên nghĩ muốn đi ra ngoài dạo quanh.


Nhân tiện, đến chỗ Uông Bá nhìn xem.

Mặc dù nói, quán cơm Uông Bá đang đi trên con đường phát triển đúng đắn.

Nhưng cái tên Dược Thiện kia, cũng đã lừng khừng tiếng tăm.

Cho nên, Trương Văn Trọng định...tặng cho Uông Bá thêm vài đơn thuốc Dược Thiện nữa.
Sau khi ra ngoài biệt thự, Trương Văn Trọng mới phát hiện, xe của mình đã bị mấy người Trương Trạch Thụy lái đi chơi rồi.

Bất quá, hôm nay hắn không tính dùng xe, mà muốn đi bộ đến quán cơm nhà Uông Bá.

Bởi vì thời gian không gấp, nên Trương Văn Trọng cũng không đi nhanh.

Nửa tiếng sau mới đến đường Văn Hoa, cách quán cơm nhà Uông Bá hai con đường nữa.
Bất quá tại đây, Trương Văn Trọng lại gặp phải người quen.
Từ xa, Trương Văn Trọng đã nhìn thấy Lâm Tử Mạn đi cùng một đám người.

Bất quá theo biểu tình trên mặt Lâm Tử Mạn xem ra, dường như nàng không hề thích lắm.
Trương Văn Trọng hướng nàng vẫy tay: “Tử Mạn.”
Lúc này Lâm Tử Mạn cũng đã nhìn thấy Trương Văn Trọng, nguyên bản khuôn mặt buồn thiu, nhất thời xuất hiện một nụ cười tươi.

Nàng nhanh chân bước đến trước mặt Trương Văn Trọng, nói: “Trương ca, tại sao anh lại ở chỗ này? Thế nào, anh khỏi bệnh rồi, đúng không?”
Trước đó, Lâm Tử Mạn cùng Tô Hiểu Hồng đã từng đi thăm Trương Văn Trọng.

Đương nhiên, nàng cũng không biết hắn ốm như thế nào, chỉ nghĩ rằng ngẫu nhiên cảm lạnh, cần phải ở nhà ít ngày nghỉ ngơi.

Lại không ngờ, hôm nay sẽ đụng trúng nhau.
Trương Văn Trọng cười: “Vốn cũng không phải cái bệnh gì nặng.

Chỉ nghỉ ngơi vài hôm là khỏe thôi.”
Đám người cùng đi với Lâm Tử Mạn, cũng ở phía sau tò mò đánh giá Trương Văn Trọng.

Một bên hướng Lâm Tử Mạn hỏi: “Tử Mạn, chẳng lẽ người này là bạn trai của cậu hả?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi