TIÊN Y



“Cứu người? Cứu ai?” Hồ Cường không khỏi sửng sốt, thần tình có vẻ khá mờ mịt.
Cùng đám bác sĩ, y tá ở trong trường giống nhau, Hồ Cường cũng hiểu dư chấn của trận động đất này tuy rằng mãnh liệt, nhưng lực phá hoại không có bao nhiêu lớn.

Chẳng cần phải nói đâu xa, xem ngôi trường này vẫn còn đứng vững là hiểu.

Phải biết rằng, ngôi trường này đã được xây dựng cách đây mấy chục năm rồi.

Kết cấu xi măng khá mờ nhạt, thế nhưng đều không thể sụp đổ ah?
Dưới tình huống này, còn cần phải đi cứu ai nữa chứ?
Ở phía sau, Trương Văn Trọng không có tâm tư, cũng không có thời gian tỉ mỉ giải thích cho Hồ Cường hiểu rõ nguyên nhân.

Chỉ cấp tốc kéo tay hắn, đi nhanh tới hai xe cứu thương đậu bên ngoài cổng trường học, vừa đi vừa nói: “Trận động đất này không đơn giản như anh tưởng tượng đâu.

Bây giờ tôi không thể giải thích rõ ràng được.

Tóm lại, nghe tôi, đi theo tôi nhanh lên.”
Hồ Cường bất đắc dĩ, chỉ biết cười khổ: “Được rồi, tôi đi theo anh là được chứ gì? Đừng kéo tôi mạnh như thế...”
Trương Văn Trọng buông lỏng Hồ Cường ra, hai người đều tự lên một chiếc xe cứu thương, cũng kêu mấy bác sĩ, y tá có kinh nghiệm lên xe.

Đồng thời còn chở đám người Tô Hiểu Hồng chạy như bay ra khỏi trường đại học Ung Thành, hướng về phía khu dân cư đông đúc.
Lâm Tử Mạn ngồi trên cỗ xe của Trương Văn Trọng, nhìn cảnh tượng ven đường, nàng không khỏi có chút ngập ngừng: “Trọng ca, trận động đất này sẽ không nghiêm trọng giống như lời anh nói đó chứ? Nhìn quang cảnh ven đường, tựa hồ cũng không nghiêm trọng giống như anh lo lắng nha?”

Ngoài Tô Hiểu Hồng ra, mọi người cũng đều cảm thấy, lần này Trương Văn Trọng có vẻ như là đang làm chuyện bé xé ra to.

Chẳng qua, bọn hắn không dám đem nỗi hoài nghi trong lòng nói ra.
Lúc này Trương Văn Trọng nghe thấy Lâm Tử Mạn dò hỏi, hắn cũng không quay đầu lại, mà đáp: “Đợi sau khi ra ngoài, tôi sẽ giải thích cho mọi người hiểu.

Hiện giờ thì không phải lúc.”
“Vì sao phải đợi tới lúc ra khỏi phạm vi trường đại học, mới được biết đây?” Đám người Lâm Tử Mạn không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong đầu xông ra một cái nghi vấn như vậy.
Sau khi xe cứu thương chạy ra khỏi phạm vi của trường đại học, rốt cục đám người Lâm Tử Mạn cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của Trương Văn Trọng rồi.
Cùng kiến trúc bên trong Đại Học Thành* không chút sứt mẻ gì hoàn toàn bất đồng.

Ở bên ngoài thành, có rất nhiều tòa nhà, cơ sở, đều sụp đổ dưới trận động đất kia.(*: nhiều trường đại học xây liền với nhau gọi là Đại Học Thành.)
Tùy tiện đều có thể trông thấy được những đống gạch ngói hoang tàn...đổ nát.
Ở trên đường, ở quảng trường, có rất nhiều người đang hoảng loạn chạy cuống lên.
Người nào có xe hơi, thì vội vàng lái xe chạy ra khỏi Ung Thành, đi sang nơi khác tránh nạn.

Ở thời khắc này, nào có ai chịu tuân thủ theo quy tắc luật lệ giao thông nữa.

Cho nên lúc này giao thông cũng đã gần như là tê liệt hoàn toàn.
Người không có xe, thì chẳng quản đến sự nguy hiểm của những cơn địa chấn, sôi nổi dũng mãnh tràn vào các siêu thị, điên cuồng tranh nhau mua thực vật cùng nước uống.

Trong khoảng thời gian ngắn, giá cả thức ăn tăng cao sửng sốt, thậm chí còn đắt như muốn cắt cổ người ta.

Cùng với quang cảnh ở bên trong Đại Học Thành, thì ở bên ngoài cũng chẳng khác nào cảnh tượng của ngày tận thế...
“Sao thế này...” Đám người Lâm Tử Mạn sớm đã bị quang cảnh trước mắt, dọa cho sợ ngây người, “Ủa? Vì sao bên trong Đại Học Thành không xảy ra tình huống gì, mà ở bên ngoài lại biến thành cái bộ dạng hỗn độn như thế này nhỉ?”
Đám người đều ngạc nhiên, chỉ riêng Tô Hiểu Hồng là nhẹ giọng than thở: “Nếu không có sư phụ ở trong Đại Học Thành, thì lúc này chỉ sợ là Đại Học Thành cũng sẽ hoang tàn đổ nát như thế này mà thôi...”
Lâm Tử Mạn thấy nàng lẩm bẩm nói, nhưng không nghe được rõ ràng, nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Muội, em đang nói đến chuyện gì thế?”
“À...” Tô Hiểu Hồng lặng thần, vội vàng đáp: “Không có gì, em chỉ khiếp sợ về quang cảnh mà cơn địa chấn này gây nên mà thôi.”
Xuyên thấu ra ngoài cửa sổ xe, chứng kiến cảnh tượng hoang tàn đổ nát ở khắp nơi trong Ung Thành.

Lúc này đám người mới cảm thấy sợ hãi và lo lắng bất an.

Đều sôi nổi rút điện thoại của mình ra, muốn hỏi thăm xem người thân trong nhà có việc gì không.

Nhưng đường dây luôn ngắt kết nối, căn bản là gọi không thông.
“Tiền thu điện thoại mắc như vậy, tới thời điểm mấu chốt lại đánh không thông, thế nhưng còn không biết xấu hổ mà tuyên truyền quảng cáo rằng tùy thời đều có thể liên lạc được ở dưới mọi tình huống, đây không phải là đang lừa gạt người tiêu dùng sao?” Một tay bác sĩ phẫn nộ mắng.

Lúc này, Tô Hiểu Hồng tuy rằng cũng lo lắng đến an nguy của người nhà, nhưng nàng vẫn an ủi đoàn người: “Phỏng chừng là do cơn địa chấn phá hỏng đường dây rồi.

Hơn nữa, ở dưới những loại tình huống này, đều có rất nhiều người nhắn tin hoặc gọi điện gần xa, cho nên mới hay xuất hiện tình trạng nghẽn mạng lưới.

Mọi người không nên gấp gáp, hẳn là không bao lâu nữa sẽ khôi phục thôi.”
“Cũng hi vọng là thế.” Đoàn người thở dài, không hẹn mà đều quẳng ném ánh mắt về phương hướng nhà mình, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện: “Hy vọng thần linh sẽ phù hộ cho người nhà ta bình an vô sự...”

Ngay lúc này, Trương Văn Trọng đạp mạnh chân phanh, rồi ngoảnh mặt nhìn mấy người nói: “Quãng đường phía trước không đi được nữa rồi.

Chúng ta phải xuống xe đi bộ thôi, ven đường cũng có rất nhiều người bị thương, cần được điều trị ngay lập tức.”
“Ok.” Đoàn người đáp ứng, vội vàng cầm theo hộp cứu thương, nhảy xuống xe.
Trương Văn Trọng theo trên khoang lái nhảy xuống, liếc mắt nhìn đoàn người tâm tình lo lắng không yên, nói: “Tôi biết mọi người đều đang bận tâm đến an nguy của người nhà, tôi và mọi người đều giống nhau cả thôi.

Nhưng đừng quên, thân phận của chúng ta là bác sĩ.

Bất quá, nếu ai muốn rời khỏi nơi này, thì tôi cũng không cưỡng cầu, cứ việc đi thôi...”
Trương Văn Trọng còn chưa nói dứt lời, thì đã bị nhóm bác sĩ cùng y tá vừa nhảy xuống xe, cắt ngang lời:
“Trương viện phó, anh nói rất đúng, chúng ta là bác sĩ.

Lúc này đây chúng ta hẳn là phải gánh vác trách nhiệm của mình.

Sẽ không để cho cái danh từ Bác Sĩ này bởi vì chúng ta mà hổ thẹn đâu.”
“Trương viện phó, đừng lãng phí thêm thời gian nữa.

Chúng ta mau đi giúp đỡ mọi người thôi.”
“Bác sĩ....Bác sĩ tới đây....”
“Bác sĩ, phiền ngài xem giúp cho tôi với...”
“Tôi cảm giác toàn thân trên dưới đều không có chút lực nào, đau đớn vô cùng...Liệu tôi có bị chết không hả, bác sĩ?”
Lúc này có mấy người bị thương nằm ven đường gần đó, thấy nhóm Trương Văn Trọng nhảy xuống xe, liền vội vàng lao qua, nhờ vả chữa thương.
Nhóm người Trương Văn Trọng cũng không thoái thác, ngay tại chỗ tiến hành triển khai công tác trị liệu cho những người bị thương.
Mấy phút đồng hồ sau, Hồ Cường cũng lái một chiếc xe cứu thương khác chạy tới đây.


Sau khi nhảy xuống xe, hắn chẳng thèm lau mồ hôi, liền kéo theo một nữ y tá, nhanh chân bước tới phía nhóm Trương Văn Trọng, thần tình ác liệt nói: “Trương viện phó, lúc chúng tôi đang đi trên đường thì nghe Vương Linh nói, gần đây có một nhà trả, khi cơn địa chấn xảy ra, đúng vào buổi sáng nhà trẻ dạy học.

Tôi có chút bận tâm về tình huống bên đó, liệu có cần phải đi qua kiểm ta hay không?”
Nữ y tá Vương Linh cũng mở miệng phụ họa: “Nhà của tôi ở gần đây, cho nên tôi biết cái nhà trẻ đó...” Thanh âm của nàng còn chưa dứt, thì bỗng dưng có một người phụ nữ ôm theo một cái tiểu hài tử, toàn thân đầy máu, hổn hển chạy tới trước mặt đoàn người, dùng thanh âm nức nở nói: “Van cầu các vị, xin hãy cứu lấy con gái của tôi..”
Tô Hiểu Hồng cùng Lâm Tử Mạn vội vàng lao tới phía trước, tiếp nhận cô nhóc bị thương vào trong tay.

Sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, liền nhìn người phụ nữ kia nói: “Con gái của cô thương thế cũng không quá nghiêm trọng đâu.

Chỉ là trầy xước ngoại thương thôi, đừng lo lắng quá.”
Theo sau liền rửa sạch vết thương cho cô nhóc, rồi nhẹ nhàng khâu miệng vết thương lại.
Đã xác thực con gái của mình không đáng lo ngại, người phụ nữ này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh lại nghĩ tới chuyện khác, vội vàng nói thêm: “Các vị mau chạy qua nhà trẻ gần đây đi.

Ở đó phòng học sụp đổ, cho nên có rất nhiều em bé bị thương đó...”
Trương Văn Trọng biết chuyện tình khẩn cấp, cũng không có lãng phí thêm thời gian, lập tức an bài: “Tử Mạn, cô và hai ý tá ở lại đây, an bài tình huống.

Những người còn lại, đều theo tôi chạy đến cái nhà trẻ kia.

Vương Linh, đừng lo lắng, mau dẫn đường đi!”
“Không thành vấn đề, tất cả theo sau tôi.” Vương Linh lên tiếng, rồi chạy nhanh về phương hướng cái nhà trẻ kia.
Nhóm người Trương Văn Trọng cũng tất tả chạy theo sau nàng


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi