TIẾNG HÓT VANG TRONG BỤI MẬN GAI

Nguyễn Tuyên dìu Vưu Minh Viễn lên giường bệnh, tém chăn bông cho anh cách cẩn thận. Đoạn hắn nằm dài ra ghế, lấy điện thoại đặt hoa online.

Vưu Minh Viễn đưa điện thoại cho hắn: “Em nói xài hết tiền tiết kiệm rồi mà? Lấy của tôi đi. Lấy thẻ tôi thanh toán.”

“Em còn thẻ tín dụng.” Nguyễn Tuyên trả lời. “Anh trả nợ giùm em là được.”

“Hiển nhiên rồi.” Vưu Minh Viễn liên tục nhấn mạnh. “Tôi mua cho em, phải là tôi trả tiền.”

Nguyễn Tuyên dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại. Hắn liếc nhìn Vưu Minh Viễn, tặng cho anh chiếc hôn gió.

Đặt hoa xong, Nguyễn Tuyên dựa vào lưng ghế phơi mình dưới ánh nắng mặt trời. Hồi lâu sau, hắn bật dậy lấy hộp cơm trong vali của Vưu Minh Viễn: “Em đi lấy cơm. Anh ngồi yên ở đó, ngoan ngoãn chờ em về.”

Vưu Minh Viễn lấy tờ báo mà y tá đặt trên tủ đầu giường, cười nói: “Được.”

Chẳng mấy chốc, Nguyễn Tuyên trở lại phòng bệnh của Vưu Minh Viễn với ba loại rau xào và một suất cơm. Hắn sững người một thoáng, bàn tay đặt trên nắm cửa lần lữa mãi không ấn xuống. Hắn cẩn thận quan sát từng cử động của Vưu Minh Viễn qua lớp kính cửa, rồi từ từ nhíu mày. Nỗi phẫn uất không sao chịu thấu cứ thế dâng đầy trong lồng ngực hắn. Một người sống và làm việc nghiêm túc; tự kỷ luật và an phận thủ thường, cớ sao số phận cứ nhất định trêu chọc anh? Chính hắn tội nghiệt đầy mình, nhưng sao vẫn sống sót mà còn bình yên vô sự?

Trong tầm mắt có thứ gì đó đang đung đưa, đôi mắt mất tiêu cực của Nguyễn Tuyên dần tập trung trên giường bệnh. Hắn thấy Vưu Minh Viễn vẫy tay với mình, bèn nhướng mày đẩy cửa vào: “Giờ ăn đến rồi.”

Mấy hộp cơm xếp chồng lên nhau đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. Nguyễn Tuyên rót cho anh một ly nước ấm: “Ăn liền đi, kẻo nguội.”

Vưu Minh Viễn nhét đôi đũa vào tay Nguyễn Tuyên: “Ăn chung với nhau.”

Anh múc mấy muỗng cơm trắng cho vào hộp, hơn phân nửa còn lại để dành cho hắn. Vưu Minh Viễn đẩy rau xào đến trước mặt Nguyễn Tuyên: “Miệng tôi lạt, em ăn nhiều hơn đi.”

Anh ăn một miếng thịt bò xào cà chua, khen lấy khen để tay nghề nấu nướng của đầu bếp bệnh viện. Nguyễn Tuyên tránh hoàng hoa[1], gắp vài miếng trứng vụn trong hộp. Vưu Minh Viễn hỏi: “Em không thích à?”

[1] Hoàng hoa (黄花菜): hay còn gọi là Hoa Hiên Vàng hoặc Kim châm. Đây là một món ăn quen thuộc của phương Bắc, Trung Quốc (Nhìn hình thì khá giống bông thiên lý, nhưng thực ra không phải).

Nguyễn Tuyên phồng má: “Hoàng hoa khó ăn lắm.”

Vưu Minh Viễn nói: “Khéo thật, đúng lúc tôi thích ăn.”

“Thật hả? Vị nó kỳ lắm!” Nguyễn Tuyên nheo mắt. “Hai mình bổ sung cho nhau?”

Vưu Minh Viễn cười dịu dàng, khóe mắt ẩn hiện vết chân chim nhợt nhạt: “Ừm. Có ai nói không phải đâu.”

Nguyễn Tuyên cắn đầu đũa, dùng ánh mắt phác thảo bóng dáng tuấn tú của Vưu Minh Viễn. Chợt, một cách xưng hô dịu dàng kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ: “Tiểu Tuyên à.”

Nguyễn Tuyên há hốc mồm, giật bắn người: “Anh mới gọi em là gì?”

“Tiểu Tuyên.” Vưu Minh Viễn lặp lại, giọng điệu cưng chiều hết mực. Anh đưa chiếc hộp chỉ còn mỗi trứng gà cho hắn. “Tôi lấy hết hoàng hoa rồi, trộn với cơm ăn đi em.”

Đóng cửa phòng tắm, Nguyễn Tuyên đặt hộp cơm lên bồn rửa. Hắn vặn vòi nước, rồi cúi đầu chống tay lên thành bồn. Thật lâu sau, hắn mới nhẹ nhè thở ra một hơi. Bờ vai không ngừng run rẩy, hắn nhướng mi cố kiềm chế nước mắt không trào ra ngoài.

“Ông trời, ông đểu thật đó.” Nguyễn Tuyên vừa rửa hộp cơm vừa chửi thầm trong miệng. Hắn ném đôi đũa xuống bồn rửa, đôi mắt đỏ hoe. “Sao bây giờ mới cho tôi gặp ảnh.”

Hắn nán lại trong phòng tắm hơn nửa giờ đồng hồ. Trước khi ra ngoài, hắn cố hết sức điều chỉnh tâm lý. Nguyễn Tuyên vừa mở cửa đã trông thấy bó hoa nhài ở trước mặt. Vưu Minh Viễn cầm lấy hộp cơm đang nhỏ nước trong tay Nguyễn Tuyên, đặt bó hoa vào lòng hắn: “Hoa của em tới rồi.”

“Người ta không mang lên.” Nguyễn Tuyên ôm hoa nhài trắng che khuất mặt mình. Hắn cúi đầu dụi khóe mắt, nói giọng khàn khàn. “Anh xuống lầu lấy à?”

“Tôi vất vả xuống lầu lấy cho em. Nể mặt tôi…” Vưu Minh Viễn nắm cằm Nguyễn Tuyên lắc qua lắc lại. “Đừng buồn, được không em?”

Hết chương 6

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi