TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU SƯ MUỘI

Khương Dung bị mọi người xa lánh, chỗ nào cũng gặp khó khăn, khổ sở vô cùng, trong lòng càng tức giận chửi bới.

Nàng càng chửi, người khác lại càng ghét bỏ nàng.

Cứ thế, nàng chìm trong vòng luẩn quẩn của sự thù ghét, và khi mọi người ngày càng xa lánh nàng, khí vận quay trở về với ta càng nhanh.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, ngày diễn ra đại hội giữa tháng đã đến.

Trong đại điện trang nghiêm, các trưởng lão và đệ tử đi lịch luyện bên ngoài cũng đã trở về, người đông hơn hẳn thường lệ.

Trước tiên là lễ tế Trời, sau đó là lễ tế Tổ. Mọi người quỳ xuống bái lạy.

Khương Dung nhìn chăm chú, mong chờ, hy vọng sư tôn sẽ giải oan cho mình.

Sau khi tế tổ xong, sư tôn nhìn quanh một lượt, nghiêm nghị nói: “Hôm nay có một việc cần thông báo.”

Tất cả đều lắng nghe chăm chú.

Sư tôn liếc nhìn Khương Dung, rồi lại nhìn ta, chậm rãi nói: “Khương Dung vong ân bội nghĩa, hãm hại đồng môn, tội không thể tha. Từ hôm nay, phế bỏ linh nguyên, trục xuất khỏi Vân Tiên Tông.”

“Cái gì?!” Khương Dung hét lên, “Sư tôn làm sao có thể đuổi ta? Sao có thể chứ?!”

Sư tôn thản nhiên nói: “Thi hành hình phạt!”

Khương Dung quay sang cầu cứu các sư huynh, nhưng họ vẫn thờ ơ, không hề lay động.

Hai đệ tử khác kéo Khương Dung lại, bắt đầu thi hành hình phạt ngay trước mặt mọi người.

“Sư tôn, sư huynh! Dung nhi sợ lắm, Dung nhi không muốn bị phế linh nguyên, không muốn bị đuổi khỏi sư môn!”

Khương Dung điên cuồng giãy giụa, mặt đầy nước mắt.

【Đồ k.h.ố.n n.ạ.n, sư tôn khốn kiếp, sư huynh k.h.ố.n n.ạ.n, thật lạnh lùng vô tình...】

Trong lòng nàng gào thét chửi rủa, vừa uất ức vừa sợ hãi, nhưng không một ai động lòng.

Mọi người chỉ lạnh lùng nhìn nàng như đang xem một trò hề.

Cuối cùng, linh nguyên của Khương Dung bị phế bỏ, nàng bị trục xuất khỏi Vân Tiên Tông.

Khương Dung thoi thóp, ta tìm đến nàng.

Nàng đang rút ra viên Tâm Thanh Thạch, ánh mắt đầy cuồng loạn: “Ta sẽ không thua, ta có thể dùng bảo vật để tái tạo lại linh nguyên! Nếu Tần Ca, con t.i.ệ.n nhân đó làm được, ta cũng có thể! Tâm Thanh Thạch, mau giúp ta tái tạo lại linh nguyên!”

Ta đứng ở gần đó, rút viên đá của mình ra, không còn giả giọng nữa: “Xin lỗi, nhưng chuyện đó không thể đâu.”

“Á!”

Khương Dung hoảng hốt, vội ném viên Tâm Thanh Thạch ra xa: “Chuyện gì vậy? Sao lại là giọng của Tần Ca?”

Ta từ trong bóng tối bước ra, tay cầm viên đá, cười mỉm: “Giúp ngươi tái tạo linh nguyên? Ta không làm được đâu.”

“Ngươi... ngươi...”

Mắt Khương Dung tràn ngập kinh hoàng, thoáng chốc bừng tỉnh, run rẩy chỉ vào viên Tâm Thanh Thạch: “Viên đá này là do ngươi cố tình sắp đặt phải không?!”

“Ngươi cũng không ngu lắm.” Ta gật đầu.

Khương Dung tức giận lao tới định cào xé ta, nhưng bị ta đá văng ra, nàng phun ra một ngụm m.á.u tươi.



“Tần Ca, con t.i.ệ.n nhân! Ngươi hại ta! Ngươi thật độc ác!”

Nàng khóc rống lên đầy ấm ức.

Ta lạnh lùng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: “Nếu ngươi không nổi lòng tham, cướp túi của ta, thì làm sao mà rơi vào bẫy được? Tất cả là do ngươi tự chuốc lấy.”

Ta tát mạnh nàng một cái.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t của mẫu thân, nghĩ đến những đau khổ mà ta đã phải chịu đựng, ta chỉ muốn xé nàng thành từng mảnh!

“Khoan đã, đừng phá hỏng thân xác nàng ta, ta còn phải đoạt xá.”

Giọng Long Khởi vang lên trong đầu.

Ta hít sâu một hơi: “Mau đoạt xá đi.”

Ta không muốn nhìn thấy Khương Dung còn sống thêm phút giây nào nữa.

Làn hắc khí từ thanh bảo kiếm bên hông ta phóng ra, lao vào miệng và mũi Khương Dung trong ánh mắt hoảng loạn của nàng.

Nàng ra sức giãy giụa, gào thét thảm thiết.

Ta lạnh lùng nhìn.

Chỉ một lát sau, Khương Dung nằm im trên mặt đất.

Một lúc sau, nàng lại mở mắt, cười lớn: “Tốt lắm, bản tôn cuối cùng cũng tái sinh!”

Lúc này, một sợi khói lượn lờ bay qua.

Long Khởi vươn tay bắt lấy, cười mỉm: “Đây là linh hồn của Khương Dung, ngươi muốn xử lý thế nào?”

“Xử lý thế nào ư?”

Ta lạnh lùng đáp: “Cho nàng ta nếm mùi đau khổ trước, rồi khiến linh hồn tan thành tro bụi, đời đời không được siêu sinh!”

“Tiểu nha đầu đủ ác, không hổ danh là truyền nhân của ta.”

Long Khởi cười khà khà, bóp mạnh linh hồn của Khương Dung.

Linh hồn Khương Dung kêu gào trong đau đớn.

Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đôi khi, cái c.h.ế.t không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn chính là linh hồn bị tan biến hoàn toàn.

Khương Dung, hãy chờ đó.

“Tiểu đồ đệ, bản tôn phải đi rồi, sau này gặp lại.”

Long Khởi vừa nói vừa bay lên trời.

Ta từ chối: “Ta không phải đồ đệ của ngươi.”

Long Khởi cười lớn: “Ngươi không muốn tìm kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân mình sao?”

Ta sững người: “Ngươi có thể tìm ra kẻ đó sao?”

“Hắn đã sử dụng thuật cải thiên hoán mệnh, loại thuật pháp này quá tà ác, dù có luân hồi chuyển thế cũng sẽ bị thiên đạo đánh dấu. Nếu ngươi trở thành Ma Tôn, có bản tôn trợ giúp, ngươi có thể tìm ra kẻ chuyển thế đó.”

Long Khởi cười mỉm: “Nhưng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải đồng ý làm đồ đệ của ta, kế thừa vị trí Ma Tôn.”



Ta cắn chặt môi.

Long Khởi tiếp tục nói: “Ngươi ở bên ta bấy lâu, trong cơ thể đã ngập tràn ma khí của ta, chúng ta sớm đã cùng chung một thuyền. Sớm muộn gì, người trong Vân Tiên Tông cũng sẽ phát hiện ra ma khí trên người ngươi.”

Ta im lặng.

Lúc đó, khi phải rút thanh kiếm trong động bí cảnh, ta đã biết sẽ không có kết cục tốt.

Đời người vốn dĩ họa phúc đi liền nhau.

Ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.

“Nếu ngươi trở thành Ma Tôn, ngươi có thể che giấu ma khí, tiếp tục ở lại Vân Tiên Tông mà không bị phát hiện, đồng thời có thể tìm ra kẻ thù, tại sao không làm?”

Long Khởi nói, “Ta đợi câu trả lời của ngươi.”

Nói xong, hắn cưỡi mây mà đi.

Ta im lặng một lúc, rồi quay người, từng bước đi về phía Vân Tiên Tông, ánh mắt lạnh lùng.

Mặc dù chưa đồng ý, nhưng ta biết rằng, mình sẽ đồng ý.

Ta phải trở thành Ma Tôn, tìm ra kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân, bắt hắn sống không bằng c.h.ế.t!

Mười năm sau.

“Tham kiến Ma Tôn!”

Chúng ma quỳ phục trong đại điện.

Ta khoác trên mình một bộ hắc bào, chậm rãi bước đến trước pháp trận. Bên trong trận, hai linh hồn phụ nữ đang kêu gào thảm thiết giữa biển lửa, một là Khương Dung, người còn lại chính là mẫu thân của nàng – kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu thân ta năm xưa.

“Tha cho ta! Tha cho ta! Ta sai rồi! Cầu xin ngươi tha cho ta!”

“Tần Ca, ta sai rồi! Hãy để ta c.h.ế.t đi! Ta không muốn chịu khổ nữa!”

Hai linh hồn gào thét thảm thiết.

Ta nhếch môi cười lạnh: “Tha cho các ngươi? Đúng là nằm mơ. Ngọn lửa này sẽ chầm chậm thiêu đốt linh hồn của các ngươi, khiến các ngươi sống không bằng c.h.ế.t, cho đến khi linh hồn tan biến hoàn toàn, từ đó không bao giờ có thể chuyển thế nữa.”

“Cứ tận hưởng đi.”

Hồn phi phách tán chính là kết cục của hai kẻ này.

Ta quay người bước ra khỏi đại điện, biến đổi hình dáng, khoác lên mình một bộ y phục toát đầy tiên khí thoát tục, rồi bay trở về Vân Tiên Tông.

Sư tôn và các sư huynh tiến lại hỏi han.

Ta lãnh đạm đáp: “Không sao, chuyến lịch luyện này không gặp nguy hiểm.”

Họ hỏi thăm vài câu, thấy ta không chút cảm động rồi lát sau thất vọng rời đi.

Tình thương của họ từng là thứ ta khát khao, nhưng giờ, khi lấy lại được, ta đã không còn để tâm nữa.

Có những tình cảm, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ mãi là bỏ lỡ, dù có cố gắng cũng không thể hàn gắn.

Trước kia, ta dựa vào chính mình. Sau này, ta cũng chỉ dựa vào chính bản thân ta mà thôi.

Hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi