TIẾNG LÒNG CỦA TIỂU SƯ MUỘI

“Chính nàng ta mới là kẻ mang mệnh cách hung hiểm khó gặp, ta muốn đoạt lấy thân thể nàng ta.” Long Khải phấn khích nói, “Ta muốn đoạt xá nàng ta!”

Ta còn chưa kịp đáp lời, các sư huynh cùng đám đệ tử nghe thấy động tĩnh liền kéo đến sơn môn. Vừa gặp ta, bọn họ liền trách mắng.

“Ngươi còn mặt mũi để trở về sao?” Đại sư huynh lạnh lùng nói, “Hừ, mau quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tiểu sư muội!”

Ta không dám tin vào tai mình, ta đã trải qua muôn vàn khó khăn để trở về, bọn họ không quan tâm thì thôi, lại còn bắt ta phải tạ lỗi với kẻ gây ra mọi chuyện?

“Tần Ca, bí cảnh Đông Xuyên đầy rẫy nguy hiểm, vì sao ngươi lại tự ý tách khỏi đội? Làm hại tiểu sư muội vì tìm ngươi mà suýt chút nữa bị rắn độc cắn c.h.ế.t.” Mặt nhị sư huynh đầy vẻ chán ghét.

Ta bật cười vì tức giận, quay sang hỏi Khương Dung: “Ngươi đúng là biết đổi trắng thay đen!”

Khương Dung hơi lúng túng, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, yếu ớt ho khan, nhẹ nhàng nói: “Sư tỷ, tự ý rời đội là lỗi của tỷ, nhưng tỷ đã bình an trở về, ta bị thương một chút cũng không sao…”

Tam sư huynh lập tức đỡ lấy Khương Dung, rồi tức giận nhìn ta: “Tiểu sư muội vì ngươi mà bị thương, đến giờ còn chưa khỏi, vậy mà ngươi lại có thái độ như thế? Còn không mau xin lỗi!”

Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, lòng ta lạnh giá, liền nói với Long Khải trong tâm thức: “Được, ta đồng ý để ngươi đoạt xá Khương Dung.”

Đoạt xá là chuyện nghịch thiên, ta vốn không muốn làm điều ác.

Nhưng nếu đối tượng là Khương Dung, thì lại là chuyện khác.

“Nhất ngôn cửu đỉnh,” Long Khải vui vẻ đáp, “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.”

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, giễu cợt: “Tiểu sư muội mà các ngươi nâng niu, suýt chút nữa c.h.ế.t trong bí cảnh. Chính ta đã cứu nàng, vậy mà nàng lại lấy oán báo ân, đẩy ta cho yêu thú. Dựa vào đâu mà ta phải xin lỗi?”

“Ngươi cứu nàng?” Đại sư huynh lắc đầu, “Tu vi của ngươi kém xa tiểu sư muội, chắc chắn là nàng cứu ngươi mới phải. Ngươi nói bậy, ai tin chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy.”



Nhìn đám đông phẫn nộ, ta vẫn giữ bình tĩnh: “Sự thật thế nào, các ngươi không thử xem qua lưu ảnh thạch của Khương Dung sao?”

Trước khi vào bí cảnh, tông môn đã phát cho mỗi người một lưu ảnh thạch, có thể ghi lại hình ảnh suốt mười ngày, sự việc xảy ra rõ ràng trước mắt.

Khương Dung nước mắt ngắn dài: “Lưu ảnh thạch của ta đã bị hỏng rồi…”

Mọi người lại tiếp tục chỉ trích ta: “Tần Ca, ngươi thật quá đáng! Với tu vi thấp kém như ngươi, nếu không nhờ tiểu sư muội cứu, làm sao ngươi có thể sống sót trở về? Nay lại còn dám vu khống nàng, thật sự đáng ghét!”

Ta nhàn nhạt nói: “Lưu ảnh thạch của nàng ta hỏng, nhưng của ta thì không.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Ta rút từ trong túi bên hông ra một viên đá, giơ lên trước mặt mọi người: “Sự thật ra sao, xem là biết.”

Sắc mặt Khương Dung lập tức thất thần: “Sao tỷ vẫn còn lưu ảnh thạch?!”

Ta và nàng bị yêu thú truy sát, vào thời khắc nguy cấp, để phân tán sự chú ý của yêu thú, ta đã ném túi bên hông ra ngoài.

Lưu ảnh thạch nằm trong túi.

Khương Dung nghĩ rằng lưu ảnh thạch của ta đã mất trong bí cảnh, nên mới dám đổi trắng thay đen, nhất quyết không nhận sai.

Nhưng nàng không biết rằng, trước khi rời bí cảnh Đông Xuyên, ta đã nhờ Long Khải giúp tìm lại vật này, chỉ để vạch trần bộ mặt thật của nàng trước tông môn.

Không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Khương Dung, ta ném lưu ảnh thạch lên không trung.

Từ lưu ảnh thạch chiếu ra hình ảnh.

Mọi người tận mắt chứng kiến cảnh Khương Dung rơi vào hang rắn, nơi có cấm chế, không thể sử dụng tu vi. Chính ta đã kéo nàng lên, cứu nàng thoát khỏi tử địa.

Việc ta cứu nàng, sự thật hiển nhiên.



Sau đó, chúng ta gặp yêu thú, ta bình tĩnh chỉ huy mọi người bỏ chạy.

Khương Dung khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn vô dụng, dù tu vi cao hơn ta, nhưng từ đầu đến cuối đều dựa vào ta.

Cuối cùng, ta ném túi ra ngoài, lưu ảnh thạch rơi xuống khoảng trống gần đó, ghi lại toàn bộ diễn biến sau đó.

Khi yêu thú há to miệng máu, Khương Dung hoảng sợ, để thoát thân, nàng đã đẩy ta về phía yêu thú!

Còn ta, tự bạo linh nguyên, bôi độc rắn lên thanh kiếm, phóng kiếm trúng vào lưng Khương Dung.

Sau đó, cả ta, Khương Dung và yêu thú đều rời khỏi đó, hình ảnh chấm dứt.

Mọi chuyện đến đây đã rõ ràng.

Trước sơn môn, các đệ tử tông môn tụ tập đông đúc, tất cả đều nhìn thấy chân tướng, ai nấy đều sững sờ, không nói nên lời.

“Trời ơi, tiểu sư muội lại là loại người như vậy sao, chuyện nàng trúng độc hóa ra là thế này!”

“Nàng thật thâm độc, quay về lại đổ tội cho Tần Ca, nói nàng ấy kéo chân mình nên khiến mình bị trọng thương.”

“Bề ngoài trông yếu đuối là thế, đến lúc nguy nan lại lấy oán trả ơn, đẩy người ta ra làm lá chắn.”

“Sau này chúng ta ra ngoài tu luyện, nhất định không được đi cùng nàng, không chỉ riêng chuyện kéo chân, mà gặp nguy hiểm còn có thể bị nàng ta bán đứng.”

Các đệ tử xì xào bàn tán.

Sắc mặt Khương Dung trắng bệch, thân thể lảo đảo, như sắp ngã.

Ba vị sư huynh mặt mày vô cùng khó coi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi