11.
Tôi đứng yên không nói lời nào.
Trữ Dịch đi trước mặt tôi, đuôi mắt đỏ hoe, con ngươi giận dữ.
“Em cố ý, cố ý cho anh vào, để anh xem nhà của hai người, để anh nhìn quá khứ của hai người, muốn anh biết biết khó mà lui, phải không?”
Trữ Dịch buộc tôi phải lùi về sau.
“Vì sao? Vì sao trước đó còn tốt lại đột nhiên liền thay đổi thái độ. Vì sao nhất định phải là anh ta? Vì sao không thèm nhìn anh?!”
“Mộng Mộng, vì sao em tàn nhẫn với anh như vậy?”
Tôi lùi tới cạnh bàn, Trữ Dịch giam tôi trong lòng.
Hai tay anh ấy trói buộc tôi, môi mỏng đè lên, tôi nghiêng đầu né tránh, dùng sức giãy giụa. Tay của Trữ Dịch rất khỏe, tôi bẻ tay anh, anh lại càng dùng sức.
“Choang ——”
Trong lúc giãy giụa chiếc bàn rung lắc, tô mì rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, cái lạnh cực độ bao quanh chúng tôi, Trữ Dịch bất giác rùng mình, buông tay ra.
【Cút!】
Là A Trạch!
A Trạch tức giận!
Trữ Dịch bình tĩnh lại.
Anh ấy thở hổn hển, chống tay trên chiếc bàn phía sau tôi, trán anh ấy tựa trên vai tôi.
“Mộng Mộng, anh xin lỗi, anh…”
“Trữ Dịch.” Tôi ngắt lời. “Em thật sự không có cách nào quên đi anh ấy. Em không muốn kéo chân anh, chúng ta chia tay thôi, nhé anh…”
Tôi còn chưa nói xong, Trữ Dịch đã kéo tôi vào trong lòng.
“Mộng Mộng, anh sai rồi, anh sai rồi, anh sẽ thay đổi, được không em? Anh không ép em, em muốn nhớ anh ta thì nhớ đi, quên không được thì không quên, đừng chia tay được không?”
“Anh yêu em, anh thừa nhận, anh ti tiện, anh là gã tồi, chúng ta đừng chia tay, được không?”
Mùi khói thuốc nồng nặc vây lấy tôi, tôi thở dài:
“Rất xin lỗi, Trữ Dịch, phát hiện sai lầm nhất định phải sửa.”
Trữ Dịch ôm chặt hơn, sau đó dần dần buông ra.
Anh ấy không nói gì, cầm áo khoác đi về phía cửa, trước khi đi còn dặn dò:
“Mười ngày sau là tiệc tri ân của công ty anh, em đừng quên. Đến lúc đó anh sẽ gửi địa điểm cho em. Về việc chia tay…”
“Mộng Mộng, hôm nay em mới từ nghĩa trang về, tâm tình không ổn định, chuyện chia tay, chờ em bình tĩnh lại chúng ta lại nói.”