TIẾNG NGỌT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ra khỏi đồn công an, trời đã gần trưa.

Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch đi trong nắng tiến về phía trước.

Lý Quảng Toàn và Tiêu Như đi đằng sau khuất dưới bóng râm.

Trên người Lý Quảng Toàn có không ít vết thương cả lớn lẫn nhỏ, gãy xương sườn, trật khớp tay trái, lung lay hai răng, đi đứng không vững.

*gãy xương sườn là việc phá vỡ cấu trúc xương sườn. Rạn, nứt xương thực chất cũng là một dạng của gãy xương, tức là gãy xương kín, xương chưa bị tách ra khỏi chiều dọc, chiều ngang hoặc chưa bị lộ ra ngoài da. Gãy xương có thể xảy ra ở bất kỳ xương nào của cơ thể khi có lực tác động mạnh từ bên ngoài vào xương vượt quá sức chịu của xương.

Tô Mạch không có chứng cớ chứng minh Lý Quảng Toàn có ý định làm chuyện bỉ ổi với mình trước, trong khí Lý Quảng Toàn lại có Tiêu Như làm chứng chứng minh Tô Mạch và Lý Quảng Toàn là đôi bên cùng tình nguyện.

Điểm mấu chốt nhất là, bất kể quan hệ giữa Tô Mạch và Lý Quảng Toàn là gì thì hành vi của Trâu Tinh Thần đều không được coi là phòng vệ chính đáng.

*phòng vệ chính đáng: Điều 22 chương IV Bộ luật Hình sự 2015 của Việt Nam quy định: “Phòng vệ chính đáng là hành vi của người vì bảo vệ quyền hoặc lợi ích chính đáng của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên. Phòng vệ chính đáng không phải là tội phạm. Vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng là hành vi chống trả rõ ràng quá mức cần thiết, không phù hợp với tính chất và mức độ nguy hiểm cho xã hội của hành vi xâm hại.” Điều này cũng tương đồng với quy định theo luật pháp Trung Quốc nói riêng cũng như quốc tế nói chung.

Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Tô Mạch xoay người bước tới trước mặt Tiêu Như, vung tay tát cô ta một tát.

Tiêu Như ôm mặt, trừng mắt: “Tô Mạch, cô điên à! Dám đánh người trước cổng đồn cảnh sát!” Nói đoạn liền định đánh trả.

Trâu Tinh Thần bắt lấy cổ tay Tiêu Như hất ra.

Tiêu Như xoa xoa cổ tay đỏ lên vì bị túm: “Anh đánh con gái.”

Trâu Tinh Thần nhìn lên nhìn xuống: “Cô ư? Cô mà cũng được tính là con người à?”

Tiêu Như quay đầu nhìn Lý Quảng Toàn một cái, đối phương hoàn toàn chẳng hề có ý tới giúp.

Trâu Tinh Thần đi tới chỗ Lý Quảng Toàn, không buồn liếc mắt nhìn hắn mà ngó xéo sang phía cổng đồn công an: “Trong thời gian Tô Mạch làm việc ở Ori, ông, không được tới công ty.”

Lý Quảng Toàn hơi nổi nóng: “Tôi là phó tổng giám đốc của công ty, cô ta chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, dựa vào đâu?”

Trâu Tinh Thần trừng mắt: “Mẹ kiếp, dựa vào việc mày là đồ cặn bã.”

Lý Quảng Toàn bị Trâu Tinh Thần đánh đâm sợ, há mồm nhưng không dám chửi ra miệng, người rụt về sau, y như thể một con chuột không dám ló đầu ra ngoài.

Tô Mạch đi tới: “Tôi không tính ở Ori lâu.”

Quả trúng ý Tiêu Như: “Vậy cô từ chức đi chứ.”

Tô Mạch liếc cô ta một cái: “Mẹ kiếp, tôi lại đâu có ngu. Tôi phải hoàn thành hạng mục Shandy thật xuất sắc mỹ mãn rồi mới đi.”

Đây là một kinh nghiệm nghề nghiệp quý giá, là lợi thế đáng kể để cô nhảy việc.

Lý Quảng Toàn tóm lại vẫn đuối lý, chấp nhận yêu cầu của Trâu Tinh Thần. Cái cơ thể đầy mình thương tích này của gã, không mất mười ngày nửa tháng thì không thể khỏe được.

Trước khi đi, Trâu Tinh Thần túm cổ áo Lý Quảng Toàn nhấc lên như xách một con lợn chết béo mập: “Lần này coi như mày gặp may, nếu cô ấy mà có xảy ra chuyện gì thì ông lấy mạng mày.”

Ngay trước mặt Lý Quảng Toàn, Tô Mạch gọi điện cho vợ của hắn, người phụ nữ giàu sức chiến lần trước đi đánh ghen nhầm người.

Lý Quảng Toàn cuống cuồng lên nhưng bị Trâu Tinh Thần trừng cho, đến rắm cũng chẳng dám đánh.

Tô Mạch mở loa ngoài, trình bày xong chân tướng sự thật rồi nói: “Nếu không phải tôi xen vào việc của người khác thì không chừng cặp nam nữ chó má kia đã nên chuyện rồi.”

Tiêu Như lập tức biến sắc.

Lý Quảng Toàn rú lên: “Vợ ơi, em phải tin anh.”

Tô Mạch cúp điện thoại, nói với Tiêu Như: “Ma quỷ không xứng được sống trên nhân gian, tôi mong cô bị xuống địa ngục.”

“Tiêu Như, cô nhớ kỹ đó cho tôi, việc này chưa xong đâu!”

Trâu Tinh Thần kéo tay Tô Mạch, bắt một chiếc taxi bỏ đi.

Trên xe, Tô Mạch im lặng một chốc rồi nói: “Trước đây em từng tới nhà Tiêu Như, lần đó nửa đêm em lên cơn sốt, mẹ Tiêu Như lấy xe điện ba bánh chở em đi bệnh viện, lúc trở về bị tai nạn đứt gân tay trái, để lại di chứng suốt đời.”

TB1ILDmi8TH8KJjy0FiXXcRsXXa_0-item_pic

948896701188271815754793_x

Trâu Tinh Thần gật đầu: “Ừ.”

Lại quay đầu nhìn cô một cái, xoa nhẹ tóc cô: “Đồ ngốc.”

Cô nhìn anh: “Em tưởng anh sẽ mắng em xen vào chuyện của người khác, suýt chút nữa thành đứa chết thay.”

Cô thì thầm: “Nếu như chỉ có mình em, em nhất định đã nhanh chân bỏ chạy rồi. Em không ngờ Tiêu Như lại như vậy. Cứ tưởng là dù thế nào thì hai người cũng có thể đối phó lại được một người.”

Trâu Tinh Thần: “Chuyện này không phải em sai, kẻ nên bị ăn mắng, bị báo ứng không phải em mà là hai tên cặn bã kia.”

Lương thiện là phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế gian, là điểm sáng cho nhân cách của một người.

Về chuyện của Tiêu Như, Tô Mạch không sai ở chỗ đã cứu người, cô sai ở chỗ đã xem nhẹ mặt hiểm ác của tính người.

Trâu Tinh Thần: “Làm xong hạng mục của Shandy thì thôi việc luôn, trước khi tìm được việc mới, ông đây nuôi em.”

“Ông đây nuôi em cả đời.”

Tô Mạch tựa vào bờ vai của Trâu Tinh Thần, ôm cánh tay anh, im lặng một lúc lâu không nói gì.

Anh ta phải dằn lòng mãi mới không mắng cô một trận nên thân. Anh ta lo cho trạng thái tinh thần của cô, cúi đầu thấy cô có vẻ không sao mới lại vờ như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió hơn lớn, chú lái xe đóng bớt cửa sổ lại, chỉ chừa lại một chút cho thông gió, rất thoải mái.

Ngay cả khi thế giới này đầy rẫy những xấu xa, vì cớ làm sao nó vẫn luôn làm chúng ta lưu luyến? Là vì từng chút dịu dàng nhỏ bé không nơi nào không hiện hữu.

Hai người về tới nhà. Trâu Tinh Thần về căn của mình lấy quần áo để thay đem sang nhà Tô Mạch: “Vòi sen nhà anh hỏng rồi.”

Tô Mạch cho người vào nhà.

Cô đi tắm trước. Cô tắm xong tới anh vào tắm.

Trên mu bàn tay của anh có vết rách, phải quấn màng bọc thực phẩm rồi bọc thêm một lớp khăn mềm thật dày rồi mới thong thả tắm rửa.

Trâu Tinh Thần tắm xong đi lấy máy sấy, chỉ chỉ vào sô pha, bảo Tô Mạch ngồi xuống: “Anh sấy tóc cho em.”

Tô Mạch quay đầu nhìn anh một cái đầy nghi ngờ: “Nay tốt vậy? Còn sấy tóc giúp em nữa.”

“Không phải lại diễn đấy chứ?”

Trâu Tinh Thần tỏ vẻ xem thường: “Đã cưa được về tay, còn diễn làm cứt gì.” Ngày kia chính là ngày đính hôn, bên phía khách sạn, Phó Vũ An đang lo chuẩn bị.

Nói rồi, anh mở máy sấy tóc, một tay giữ tóc Tô Mạch, một tay sấy.

Vượt ngoài dự kiến của cô, cô cứ tưởng anh là một tên thô lỗ, sẽ làm rối bung rối bét hết lên.

Không ngờ anh làm rất nhẹ nhàng.

Cô quay đầu: “Không phải đang diễn thật hả?”

Trâu Tinh Thần giữ đầu cô, quay nó xoay sang hướng khác: “Ngứa người à? Hay là sấy cho em thật đau vào nhé?”

Tô Mạch giơ hai tay đầu hàng.

Hôm nay vẫn trong tuần làm việc nhưng hai kẻ vốn ngày nào cũng phải tăng ca tới nửa đêm đều xin phép nghỉ.

Tiếng máy sấy tuy không lớn nhưng giữa căn phòng yên tĩnh thì tiếng gió ù ù nổi hẳn lên. Gió thổi những sợi tóc đen bay lên, hương hoa mạt lị lan khắp cả gian phòng.

“Tay còn đau không?”

Cô nói vừa nhẹ vừa khẽ, suýt nữa là chìm nghỉm giữa tiếng máy sấy.

“Không đau.”

Anh cũng đáp lại bằng giọng tương tự.

Tô Mạch ngỏ lời: “Cái áo sơ mi kia của anh tặng cho em đi.”

Trâu Tinh Thần: “Đứt hết cúc rồi, lại còn có nước mắt với mấy vết máu, em không chê à?”

Tô Mạch: “Không, em thích, tặng cho em đi.”

Trâu Tinh Thần cúi đầu cười một tiếng: “Thưởng cho em.”

Tóc khô được một nửa, Trâu Tinh Thần tắt máy sấy.

Anh ôm cô ngồi trên sô pha, ôm thật chặt, đặt môi cọ cọ lên tóc cô: “Sợ chết đi được.”

Tô Mạch rúc vào lòng Trâu Tinh Thần.

Anh lại nói: “Em đúng là giỏi khóc thật, chưa thấy khóc khỏe thế bao giờ.”

Nước mắt y như đê vỡ.

Cô cọ cọ trong lòng anh, hít hà hương sữa tắm mùi hoa mạt lị: “Đâu có, nhiều năm rồi em không khóc.”

Anh: “Sau này không được khóc nữa.”

Cô cười cười: “Em không khóc, em cũng không khóc nữa.”

“Muốn khóc cũng được, trừ khi…,” anh cúi đầu cọ cọ tóc cô, môi chầm chậm dịch sát về phía tai, hôn cô rồi thủ thỉ nốt nửa câu còn lại, “trừ khi là bị ông đây làm tới khóc.”

Tô Mạch đẩy Trâu Tinh Thần ra, đỏ bừng cả khuôn mặt: “Anh cút đi.”

Trâu Tinh Thần lại ôm cô vào lòng.

Tô Mạch cấu tay anh một cái: “Xấu lắm, mất nết.”

“Không ngờ anh hóa ra lại là loại người như vậy.”

Trâu Tinh Thần: “Thế anh phải là loại người nào?”

Tô Mạch bắt chước giọng điệu kiêu căng, biếng nhác của Trâu Tinh Thần: “Hừ, đàn bà khắp thiên hạ này, chẳng có ai là xứng được giao phối với ông.”

Trâu Tinh Thần bật cười: “Đổi từ khác được không?” Bà nó chứ, giao với chẳng phối.

Tô Mạch đứng dậy vào bếp rót chén nước.

“Không lấy được đầu tư không việc gì thật hả?”

Trâu Tinh Thần uống một ngụm nước, để cốc xuống bàn trà: “Không việc gì, con đường thành công có rất nhiều, không cứ nhất nhất là chỉ mỗi con đường này.”

Tô Mạch quay đầu nhìn: “Hẹn lại người của ICGE hôm khác được không?”

Trâu Tinh Thần ngả người tựa vào sô pha, dang rộng hai tay, mắt nhìn lên trần nhà: “Khoản đầu tư bị người của công ty khoa kỹ Bắc Đồ lấy mất rồi.”

Tô Mạch cúi đầu, ồ một tiếng.

Trâu Tinh Thần thay đổi tư thế, cong lưng, gác khuỷu tay lên đầu gối: “Bọn họ lấy được ba mươi triệu.”

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần: “Nếu là anh thì sao?”

Trâu Tinh Thần nhếch môi: “Anh có thể lấy được sáu mươi triệu.”

Tô Mạch: “Quý ngài tự kiêu vậy cơ à?”

Trâu Tinh Thần ôm vai Tô Mạch kéo vào trong lòng mình xoa xoa: “Yên tâm, anh sẽ không thua Cố Bắc Đồ đâu.”

Tô Mạch đáp khẽ: “Gì mà cứ phải so với anh ta chứ.”

Trâu Tinh Thần không đáp, anh quay đầu hôn Tô Mạch một cái.

Một lát sau, Trâu Tinh Thần đứng dậy, khom lưng, ôm ngang người Tô Mạch bế về phòng ngủ.

Cô ôm cổ anh, đỏ mặt hỏi: “Anh làm gì thế?”

Trâu Tinh Thần đặt Tô Mạch xuống giường: “Cho em đi ngủ bù. Em nghĩ cái gì vậy?”

Anh lấy chăn đắp cho Tô Mạch, kéo rèm cản sáng lại: “Anh ở ngay bên cạnh.”

Tô Mạch: “Anh cũng ngủ một lát đi.”

Trâu Tinh Thần: “Em cho anh ngủ à?”

Tô Mạch: “Anh nghĩ cái gì vậy, ý em là, anh cũng ngủ bù một lát đi, đêm qua anh thức suốt đêm rồi.”

Trâu Tinh Thần đem laptop của mình sang, ngồi xuống bàn, đưa lưng về phía Tô Mạch: “Anh còn bận việc.”

Tô Mạch dịch vào một góc, dành ra nửa bên giường: “Nằm với em một lúc đi.”

Trâu Tinh Thần quay người, nhìn người con gái nằm trên giường: “Em không sợ à?”

Tô Mạch: “Tại sao em phải sợ? Cả người em là do anh cứu ra mà.”

Trâu Tinh Thần rời khỏi bàn, bước tới ngồi xuống giường, khom lưng, chống hai tay xuống đệm, môi dán sát bên má cô, giọng khàn khàn: “Em muốn lấy thân báo đáp phải không?”

Tô Mạch ngoảnh mặt đi: “Không phải. Nói anh đi nghỉ một lát thôi, anh tưởng tượng nhiều thế làm gì.”

Anh dán vào tai cô bảo: “Tô Mạch, nói em yêu anh đi.”

Cô ôm cổ anh, kéo mạnh anh xuống hôn: “Anh thì sao? Anh yêu em chứ?”

Anh nhìn vào mắt cô: “Từng có khoảnh khắc, anh muốn giết chết Lý Quảng Toàn. Tay anh cầm một mảnh sứ sắc. Chỉ cần cứa nhẹ một đường lên cổ hắn, hắn sẽ chết.”

“Nhưng anh thoáng nhìn thấy em.”

“Em ôm áo sơ mi của anh, người run run, nước mắt chảy giàn dụa. Anh nghĩ, nếu anh xảy ra chuyện gì, cả đời này em sẽ không được hạnh phúc.”

“Em sống qua ngày trông chờ một thằng đàn ông trong nhà giam, sao anh nhẫn tâm vậy được.”

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần: “Làm sao anh biết em sẽ không tranh thủ lúc anh ngồi tù chạy theo người khác chứ?”

Trâu Tinh Thần: “Thoạt nhìn bên ngoài, em dường như là một đóa hồng gai hoặc là một con ốc sên có chiếc vỏ cứng nhưng kỳ thực em lương thiện hơn bất kỳ ai.”

Tô Mạch nhớ lại tối qua, vào lúc tuyệt vọng nhất, anh một cước đá văng cánh cửa, mang theo ánh sáng bước tới giải cứu cô khỏi móng vuốt của quỷ dữ.

Anh là một người tốt như vậy.

Hai người nằm trên giường, ôm nhau.

Ánh nắng buổi chiều bị rèm cản lại, không để lọt một tia sáng nào.

Người đàn ông nằm bên thở đều đều, anh đang ngủ, cô không ngủ được.

Cô chui ra khỏi ngực anh, ngắm nhìn anh ngủ.

Anh ngủ rất ngon, không có cái vẻ kiêu căng và biếng nhác khi thức mà toát lên nét mềm mại thường thấy của trẻ con.

Cô ngắm thật lâu rồi quyết định dậy.

Bà Chu không thích ở trong bệnh viện, đòi về cho bằng được. Chu Thụ Bân phải mời ba bác sĩ chuyên gia tới nhà chăm sóc.

Trâu Tinh Thần xuống xe, tay xách một chiếc hộp cầu kỳ.

Bà Chu đứng ở cửa, kéo Trâu Tinh Thần đi vào trong: “Mạt Li đâu rồi? Sao không cùng tới luôn? Bà nhớ con bé quá.”

Tô Mạch rất giỏi nói ngọt, vừa gặp mặt đã liền gọi bà ơi bà à. Lần trước tới bệnh viện vẽ tranh chân dung cho bà liền vẽ cho trẻ hẳn ra chục tuổi. Bảo có làm người ta thích không cơ chứ?

Trâu Tinh Thần dìu bà về ghế sô pha, vừa mở hộp vừa nói: “Mai là ngày đính hôn rồi mà, cô ấy về nhà mẹ đẻ.”

Bà Chu cười: “Đúng đúng, theo phép tắc của các cụ thì phải vậy.”

Trâu Tinh Thần lấy chiếc sườn xám màu lam sẫm có thêu hoa mẫu đơn cầu kỳ trong hộp ra: “Làm ý theo yêu cầu của bà, bà xem thử xem.”

Bà Chu cầm lấy xem, ướm ướm thử lên người: “Đẹp đấy.”

Ướm thử thôi chưa đủ thỏa, bà bảo thím Lưu mang mình về phòng thay.

Lúc quay ra liền biến thành một cụ bà thời thượng văn nhã trí thức, còn tô cả một chút son, đâu còn chút dáng vẻ nào của người mang trọng bệnh.

Thím Lưu cười: “Mấy hôm nay hôm nào lão phu nhân cũng nhắc tới chuyện đính hôn của các cháu, tâm tình tốt, uống thuốc đắng cũng không ngại ngần. Hồi trước là cứ hay thích đem thuốc giấu khắp xó nọ chỗ kia đấy.”

Trâu Tinh Thần ngồi trên tay vịn sô pha cười.

Thím Lưu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là xe nhà cụ Tiền tới đấy.”

Trâu Tinh Thần quay lại nhìn thì thấy một chiếc BMW dừng ở cổng.

Thế hệ trước của nhà họ Chu và nhà họ Tiền rất năng qua lại với nhau. Trâu Tinh Thần không thích tham gia vào, cũng chỉ nhớ có gặp cụ Tiền phu nhân một lần.

Trâu Tinh Thần đứng dậy: “Không làm phiền các cụ bạn gặp nhau ạ, cháu về trước đây.”

“Khách vừa tới cháu đã vội đi ngay, mất lịch sự, chào người lớn một tiếng rồi cả đi.” Bà Chu cúi xuống chỉnh lại bộ sườn xám đang mặc: “Thím Lưu mau đi lấy cái vòng cổ trân châu đi, nó hợp với bộ sườn xám.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi