TIẾNG NGỌT

Đột nhiên, cửa mở.

Tô Mạch hoảng hốt lùi lại, cuống quýt quay người đi. Tim đập rộn lên không chịu nổi.

“Người đẹp, có việc gì à?”

Một giọng nói xa lạ nhấn chìm cảm xúc vừa vui mừng vừa ngượng ngùng vừa day dứt của cô xuống, trái tim cũng không còn đập loạn nữa.

Không phải anh, là người thuê mới.

Tô Mạch mở cửa vào nhà mình.

Tựa vào cửa nhìn đôi dép độ xám 88% trên giá giày.

Cô nhặt chúng bỏ riêng vào một chiếc hộp, tiếp đó là đến chiếc váy trong tủ, vương miện, vòng kim cương và chiếc nhẫn lục bảo.

Và cả chiếc sơ mi trắng đã được giặt sạch đó nữa. Cô khâu lại khuy áo, dùng làm áo ngủ.

Tắm rửa xong lên giường nằm, mặc chiếc áo ngủ ấy giống như là được anh ôm ấp, giống như thể anh vẫn còn bên.

Tô Mạch ngồi dậy gọi điện thoại cho bà chủ nhà.

Bà chủ nhà đã khỏi bệnh, ra viện. Nghe Tô Mạch bảo không thuê nữa, bà tính trả lại tiền đặt cọc và tiền thuê nhà còn thừa cho cô, kể cả bốn ngàn đồng mà Lưu Trí, thằng con trai bà đã ép đóng.

Sau này vì bài bạc thua nợ quá nhiều, Lưu Trí bị người chặt mất một ngón tay.

Tô Mạch nằm trên giường nghĩ đây là một thế giới công bằng, thiện giả thiện báo, ác giả ác báo.

Gieo nhân nào thì gặt quả ấy. Lưu Trí là thế. Tiêu Như và Lý Quảng Toàn cũng không thể chạy thoạt được.

Và cả cô nữa, cô nợ Trâu Tinh Thần tình yêu.

Tô Mạch ôm chặt chiếc sơ mi trắng trên người, không biết ngủ thiếp đi tự lúc nào.

Cô mơ một giấc mơ, mơ thấy người đàn ông cô thích đứng giữa một bãi cỏ dắt theo cô dâu của anh.

Anh kiêu ngạo bảo: “Cô gái à, em thật may mắn. Vậy mà có thể gả cho người đàn ông ưu tú nhất, đẹp trai nhất thế giới.”

“Em xem sống mũi của em này, còn chẳng cao bằng một nửa của anh, tương lai con nhất định không được di truyền của em.”

“Cái váy cưới này của em, màu sai rồi, phải là độ xám 88%.”



Rõ ràng chẳng phải là lời ngon tiếng ngọt gì nhưng sao nghe lại thấy động lòng người vậy chứ.

Tô Mạch tỉnh khỏi cơn mơ. Đây là một cơn ác mộng. Bởi vì khuôn mặt của cô dâu không phải là cô.

Cô không thể chịu đựng được việc anh nói những lời vừa dịu dàng lại vừa soi mói như vậy với một người phụ nữ khác.

Tô Mạch rời giường vào bếp rót một cốc nước, không ngủ tiếp được nữa bèn đi mở trang web tuyển dụng ra xem thử.

Vậy là phát hiện ra công ty khoa kỹ Tinh Thần đang tuyển người.

Họ cần một nhà thiết kế có kinh nghiệm phong phú, mức lương rất khả quan, gần gấp đôi giá thị trường.

Lý lịch của Tô Mạch đủ để đáp ứng nhưng cô không nộp.

Cuối cùng, cô lặng lẽ tắt trang web tuyển dụng, xoay người đi lấy hai lon bia trong tủ lạnh.

Nửa tháng sau, công ty khoa kỹ Tinh Thần chuyển sang văn phòng mới, tòa biệt thự trên danh nghĩa của Trâu Tinh Thần.

Phòng khách tầng một được cải tạo thành khu vực làm việc.

Đám đàn ông độc thân Triệu Thù, Chu Bắc rất tự nhiên dán mắt lên các phòng tầng hai: “Tôi chọn cái phòng hướng Nam kia.”

“Tôi chọn cái phòng rộng nhất chỉ thua phòng ngủ chính.”

Vương Tử Hoài: “Tôi rút, đỡ sau này có bạn gái rồi muốn thân mật cũng bất tiện.”

Triệu Thù đạp anh ta một đạp: “Tình thánh à, chớ quên hiện giờ thánh cũng đang là một con chó độc thân.”

Vương Tử Hoài: “Tôi đây không phải là chó độc thân, phải gọi là thời kỳ bỏ ngỏ.”

Trâu Tinh Thần ngồi trên một chiếc sô pha khác trong khu làm việc nghe mọi người tranh cãi nhưng lại không dằn được nghĩ tới căn biệt thự này anh ta vốn định tân trang nó thành nhà ở sau khi kết hôn.

Trước đây anh ở thuê bên ngoài là vì Lý Thư Tình cứ hay tới quấy rầy, làm phiền.

Nhưng giờ anh mặc kệ chuyện này, muốn tới thì cứ việc.

Tối hôm đó, Triệu Thù gọi một bàn đồ ăn, bảy tên đàn ông ngồi ăn cơm trong phòng ăn của biệt thự.

Trâu Tinh Thần ngồi trên ghế im lặng nhìn mọi người ăn.

Anh không ăn cơm, chỉ uống một cốc bia. Mà uống bia cũng chẳng chạm cốc với người khác, chỉ buồn bã uống một mình.

Vương Tử Hoài thấy không vừa mắt, cầm một chén rượu lại chỗ Trâu Tinh Thần, mượn hơi rượu nói: “Lão đại, trời xanh có nơi nào không có cỏ thơm.”

Trâu Tinh Thần nhìn anh ta một cái: “Muốn mượn rượu lên cơn thì cút ra chỗ khác chơi.”

Vương Tử Hoài rất vui, vì anh ta bị ăn mắng.

Lão đại mắng người là chuyện thật quá bình thường, lão đại không nói tiếng nào mới thật đáng lo.

Chu Bắc lôi Vương Tử Hoài xê ra còn mình thì ngồi xuống cạnh Trâu Tinh Thần, đổi sang đề tài khác: “Lão đại, tuy rằng khoản đầu tư bị Khoa kỹ Bắc Đồ nhanh chân lấy mất…”

Anh ta còn chưa nói hết lời đã bị Trâu Tinh Thần ngắt ngang: “Mẹ ông cũng cút ra chỗ khác đi.”

Triệu Thù bịt miệng cười phá lên.

Trâu Tinh Thần: “Cười cứt ấy.”

Đại vương karaoke Đinh Đông Xuân uống quá chén, gân cổ gào lên: “Vì sao người tôi yêu luôn là người làm tôi tổn thương sâu sắc nhất…”

*”Vì sao… sâu sắc nhất”: Lời trong bài “Người yêu dấu nhất làm tổn thương tôi sâu sắc nhất” (Tiếng Trung: 最爱的人伤我最深) do Trương Huệ Muội và Trương Vũ Sinh thể hiện.

Trâu Tinh Thần đứng dậy ra khỏi cửa phòng khách, ra ngoài sân ngồi hóng mát một lúc.

Gió đêm thổi tới làm người tỉnh hẳn ra.

Anh dựa vào ghế nhìn lên trời đêm. Chẳng thấy có gì đẹp.

Dường như lại quay về giống ngày xưa. Hồi độc thân, ngoài code ra thì chẳng còn hứng thú với sự vật sự việc nào khác nữa.

Lại dường như không thể quay về giống ngày xưa. Bởi vì, từng có một quãng thời gian, lúc rảnh rỗi ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, anh ta từng thấy nó đẹp tới lạ thường.

Quãng thời gian ấy giống như một giấc mơ, rất đẹp mà cũng rất tàn khốc.

Tỉnh mộng, hết thảy lại bắt đầu lại một lần nữa.

Trâu Tinh Thần quay vào trong nhà: “Chu Bắc, tổ chức đi team building một chuyến đi.”

Chu Bắc ngoáy ngoáy lỗ tai, sợ mình nghe nhầm. Team building, công ty này của bọn họ lần đầu tiên định làm team building. Ngày xưa thấy làm vậy thật lãng phí thời gian, chẳng có gì thú vị, chẳng thà ngồi lại văn phòng viết code còn thoải mái hơn.

Mọi người nhao nhao mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi chuyện team building: “Lão đại đã nghĩ ra đi đâu chưa?”

Trâu Tinh Thần ngồi xuống sô pha, chẳng buồn ngẩng đầu: “Tùy.”

Triệu Thù: “Bờ biển linh tinh các kiểu như Maldives, đảo Bali chắc chắn là không thích hợp rồi. Không có con gái, một đám đàn ông thật thiếu lãng mạn.”

Giám đốc tài chính Chu Bắc lườm anh ta: “Mẹ ông sao không nghĩ lên trời đi, lại còn Maldives!”

Vương Tử Hoài: “Đi An Sơn đi, trèo cao nhìn xa, tâm tình rộng mở.”

Triệu Thù vặn lại: “Tử Hoài huynh từ lúc nào lại có nhã hứng như vậy? Lại còn trèo cao nhìn xa.”

Vương Tử Hoài tiếp tục nói nốt ý của mình: “Đặc biệt thích hợp cho những người thất tình giải sầu.”

Cái không nên nói lại đi nói.

Vừa dứt lời, lập tức không còn ai nói tiếp.

Trâu Tinh Thần ngước lên nhìn: “Nhìn tôi cả làm gì?”

Anh ta đứng dậy xách laptop đi lên tầng trên.

Hai ngày sau, bảy tên đàn ông khởi hành.

Trâu Tinh Thần mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đeo ba lô màu đen.

An Sơn không xa, nằm ngay thành phố hàng xóm, ngồi xe buýt ba giờ là tới.

Nghỉ hè là mùa du lịch làm ăn phát đạt. Dưới chân núi đâu đâu cũng thấy người, nhung nhúc như sủi cảo thả trong nồi.

Lên tới giữa sườn núi thì bớt người.

Bảy gã đàn ông ru rú trong nhà suốt ngày trèo lên trên theo mọi người, chẳng mấy chốc đã bị tách đoàn.

Triệu Thù đứng trước một gánh hàng rong cẩn thận lựa quà để mua tặng cho nữ thần của anh ta đeo.

Chu Bắc thì dừng lại trước một gian hàng trang phục dân tộc độc đáo, cất bước vào xem.

Đinh Đông Xuân giữ anh ta lại: “Anh của tôi ơi, bình thường ông anh mặc chân váy thì thôi, nhà này người ta bán sườn xám ông anh cũng ngó vào là nhắm định biến thái thăng cấp à?”

Chu Bắc lườm anh ta một cái, vẫn cứ vào xem.

Vương Tử Hoài thì ngồi xuống ghế đá nghỉ chân, nói chuyện rôm rả với một nữ du khách xinh đẹp.

Hai người khác không biết đã chạy đi đâu.

Chỉ còn Trâu Tinh Thần là vẫn còn tiếp tục nghiêm túc trèo lên cao.

Tháng Sáu, cây trên núi xanh um, tươi tốt. Đủ loại thực vật không biết tên mọc rải rác xen kẽ dọc đường đi, bò lan ra bậc đá như một con rắn uốn lượn.

Trâu Tinh Thần dừng lại, lấy chai nước khoáng bỏ trong túi ra, ngửa cổ uống vơi hết hơn một nửa.

Một cô gái trẻ tuổi lại bắt chuyện: “Anh đẹp trai đi một mình à? Đi chung nhé?”

Trâu Tinh Thần cất chai nước vào lại túi: “Tôi đi nhóm.”

Cô gái hiểu ý bỏ đi.

Lúc đi quá giữa sườn núi, người càng ngày càng ít đi.

Điện thoại đổ chuông. Triệu Thù gọi điện báo: “Lão đại, bọn tôi xuống núi rồi, đang ăn cơm trong nhà ăn của khách sạn.”

Mấy cái thằng lười này.

Trâu Tinh Thần mặc kệ, trèo tiếp.

Lưng áo của anh ta đã ướt đẫm mồ hôi, nước trong túi cũng đã uống hết, trên đỉnh núi không có hàng quán gì.

Có lẽ là vì có quá ít người trèo lên tới tận đỉnh, có mở quán cũng không kiếm được tiền.

Đỉnh núi lưa thưa vài ba người.

Trâu Tinh Thần ngồi xuống, dựa vào một gốc cây tùng, hai tay gác lên đầu gối, cổ tay buông thõng, mắt nhìn xa xăm.

Cách đó không xa có mấy cậu thanh niên choai choai mới vừa thi đại học xong không lâu đang bật nhảy trên đỉnh núi chụp ảnh, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười phấn chấn bồng bột tươi trẻ.

Bên cạnh có một đôi yêu nhau, cô gái cầm tay chàng trai chỉ về phía xa xa, không biết đang nói gì. Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô gái, ánh mắt dịu dàng.

Đằng sau là một bà cụ b*n n**c khoáng, xem chừng đã sáu, bảy chục tuổi, cũng khoảng tầm tầm tuổi của cụ Chu.

Trâu Tinh Thần đứng dậy, qua mua hai chai nước, không tìm được tiền lẻ.

Bà cụ liền lấy hai miếng bánh ngọt đồ quê cất trong hộp ra: “Nhà tự làm đấy, còn chính tông hơn cả đồ bán dưới núi cơ.”

Trâu Tinh Thần nhận bánh, nói cảm ơn.

Anh đứng trên một tảng đá, sờ thử vào túi rồi lại nhớ ra trên núi cấm hút thuốc.

Sương mù trên đỉnh núi tản đi, thôn trại dưới núi tựa như một chuỗi đá quý màu xám tro nằm rải rác dưới trời xanh bao la.

Hồ nước dưới núi thu nhỏ lại tựa như một mặt gương, không nhìn rõ được bóng sông núi soi mình vào đó thế nào.

Cô gái ban nãy gặp ở sườn núi leo lên tới nơi.

Cô gái liếc một cái liền nhìn thấy người đàn ông điển trai nhất trên đỉnh núi này.

Dáng cười cởi mở hào phóng chào hỏi: “Anh đẹp trai, không phải anh bảo đi theo nhóm sao? Ở đây chờ tôi à?”

Trâu Tinh Thần không biết câu đùa này có gì buồn cười.

Anh không quan tâm, vẫn nhìn theo hướng cũ, không hề chuyển mắt.

Cô gái lấy trong túi ra một tờ giấy ghi chú, viết một dòng địa chỉ rồi nhét vào tay Trâu Tinh Thần.

Xoay người bỏ đi.

Trâu Tinh Thần cúi đầu nhìn thử. Là địa chỉ khách sạn dưới núi, phòng 205. Cùng chung khách sạn với họ. Anh ta ở phòng 206.

Ngay bên cạnh có một thùng rác, anh ta vo viên tờ giấy lại rồi vứt vào đó.

Cô gái kia đứng cách không xa, mặt hướng ra ngoài núi, lưng đưa về phía anh ta.

Mái tóc đen dài xoăn lọn thả trên vai.

Trâu Tinh Thần cau mày, quay người xuống núi.

Giữa tháng sáu, tới giai đoạn cuối cùng thì hạng mục Shandy gặp một chút vấn đề.

Tấm poster cuối cùng, bất kể Tô Mạch điều chỉnh phối màu tổng thể thế nào, khách hàng cũng vẫn không vừa ý.

Cô nhốt mình trong phòng vẽ tranh tới nửa đêm, dùng thử đủ các màu trong bảng nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Lúc này đã ba giờ sáng.

Tô Mạch thay giày ở cửa ra vào. Lâm Tiểu Linh nghe tiếng, dụi mắt, ló đầu ra khỏi phòng ngủ: “Mạch tỷ, trễ vậy rồi chị còn ra ngoài ạ?”

Tô Mạch ừ: “Đi ăn chút gì đó.”

Ngoài đường giờ này vắng tanh vắng ngắt, không có một bóng người. Tô Mạch đưa bước đi trên con đường lát đá, một thân một mình lang thang trên đường.

Tom, giám đốc nghệ thuật của Shandy, Tô Mạch biết sở thích của ông ta. Ông ta thích nghệ thuật đơn giản mang tới cảm giác cao cấp. Yêu cầu về hình ảnh cao tới mức quái gở.

Tấm poster cuối cùng là để tuyên truyền cho một sản phẩm nước hoa mới.

Sản phẩm nước hoa này lấy hương mạt lị làm chính. Cách làm thường thấy nhất và cũng an toàn nhất chính là lấy hình hoa mạt lị vẽ tay làm nền cho sản phẩm, phong cách đan cài yếu tố Trung Quốc mà vẫn hòa hợp với xu hướng chung.

Tom yêu cầu không được xuất hiện hình ảnh hoa mạt lị, thậm chí, ngoài chai nước hoa và phần chữ thì không được xuất hiện thêm bất kỳ yếu tố nào khác. Chỉ thuần dùng màu sắc để truyền tải cảm xúc.

Hai bản trước của Tô Mạch đều bị đánh trượt vì thiếu yếu tố cảm xúc này.

Tom nói cái cô thiếu là cảm giác yêu, không có cảm giác khát vọng và ngọt ngào, lưu luyến trong tình cảm.

Tô Mạch cúi đầu đi hết vòng này tới vòng khác trước cửa tiểu khu, trong lòng suy nghĩ về cảm giác yêu.

Cô không phải người chưa từng yêu nhưng hiện tại cô đang thất tình, hơn nữa lại còn là do chính cô gây ra.

Tô Mạch suy nghĩ suốt đêm, tới sáng làm lại một bản gửi cho Tom.

Câu trả lời của Tom đánh thẳng vào tâm khảm: Tôi chỉ cảm nhận được sự chua xót, cầu mà không được trong tranh của cô, bi kịch thì không thể bán được hàng. Làm lại.

Tô Mạch yên lặng tựa lưng vào ghế ngồi, mắt đờ đẫn nhìn màn hình máy tính, tay cầm cốc cà phê đã rót thêm.

Các công việc trong tay cô, ngoại trừ Shandy thì những việc khác đều đã xong, không nhận thêm hạng mục mới nữa.

Thiết kế giao diện app đọc tiểu thuyết cho công ty khoa kỹ Tinh Thần đã gửi cho họ từ mấy hôm trước, đối phương vẫn chưa có phản hồi gì, không biết có đạt hay là không.

Tô Mạch gọi tới số máy bàn của Khoa kỹ Tinh Thần nhưng không gọi được.

Cô mở lại mail xem số điện thoại của Triệu Thù rồi gọi.

Bọn Triệu Thù đang ở khách sạn dưới chân núi An Sơn hò hét. Bọn họ nói là đi leo núi nhưng kết quả là, ngoại trừ Trâu Tinh Thần, đám còn lại đều tới giữa sườn núi là rút, sau đó ở lì trong khách sạn không ra ngoài.

Cả đám chen chúc trong phòng của Trâu Tinh Thần, bốn người đánh bài, hai người đứng xem, một người còn lại thì ngồi trên sô pha viết code.

Triệu Thù liếc nhìn điện thoại, là số lạ ở Tây Quỳnh.

Anh ta đưa bài của mình cho Chu Bắc: “Chơi giúp đi, không được thua.”

Triệu Thù cầm điện thoại ra đứng bên cửa sổ rồi ấn nghe: “Alo.”

Tô Mạch: “Tôi là Tô Mạch, nhà thiết kế của Ori, mail lần trước gửi cho anh đang chờ anh trả lời. Điện thoại bàn không gọi được đành phải gọi vào số của anh. Làm phiền anh rồi.”

Triệu Thù vỗ đầu: “Sao tôi lại quên mất việc này nhỉ! Công ty bọn tôi đang đi team building.”

Tô Mạch: “Ở đâu vậy?”

Triệu Thù: “An Sơn.”

Tô Mạch: “Đi hết à?”

Triệu Thù: “Đi hết.”

Anh ta bỗng nghĩ ra: “Không đúng, cô muốn hỏi thăm Thần ca à?”

Căn phòng đang ồn ào bỗng chốc lặng ngắt, mọi người nhìn chằm chằm vào Triệu Thù.

Chỉ có cái người ngồi trên sô pha là vẫn duy trì tư thế cũ, liếc nhìn một cái thôi cũng không hề.

Triệu Thù túm tóc, xem chừng áp lực tâm lý cực lớn, cuối cùng dùng giọng công việc nói: “Mail cô gửi tôi đã xem rồi, không cần phải sửa nữa. Để về tôi nói bên tài vụ thanh toán nhé.”

“Thế, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”

Sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, sợi dây liên hệ giữa Tô Mạch và công ty khoa kỹ Tinh Thần cũng hoàn toàn đứt hẳn.

Cô ngơ ngác một hồi lâu mới tiếp tục cắm cúi vào công việc.

Tô Mạch cập nhật thông tin hồ sơ đăng trên trang tuyển dụng, nhận được cuộc gọi của năm, sáu chuyên gia săn đầu người. Tới lúc cô thực sự nghỉ việc chỗ này thì cũng dễ chọn lựa.

Hai ngày sau, Tô Mạch làm lại một poster mới, trước khi gửi cho Tom, cô tham khảo ý kiến của một vị cao thủ trước.

Một nghệ sĩ vẽ tranh minh họa hàng đầu, có hơn mười triệu fan trên weibo.

Họ cùng tốt nghiệp Học viện mỹ thuật của Đại học Tây Quỳnh. Tô Mạch học dưới hai khóa, hai người quen nhau từ hồi trong trường.

Tô Mạch nói qua một lượt về những vấn đề của tác phẩm của mình.

Đàn anh nhanh chóng phản hồi lại nhận xét và kiến nghị.

Vì muốn thể hiện sự ngọt ngào nên cô đã dùng quá nhiều màu gam nóng, các màu như hồng, hồng nhạt, dùng càng nhiều thì càng có vẻ thiếu thực tế. Anh ta kiến nghị cô thử dùng thêm màu gam lạnh, dùng màu lạnh điều hòa, hỗ trợ cho màu nóng, đừng ngại sử dụng màu tối.

Tô Mạch hiểu ra, trí tuệ liền khai mở, phiền não tiêu tan.

Nguyên tắc này đâu phải cô không biết, dạo này cô cứ như bị thứ gì che mắt vậy, luôn bất giác tránh dùng màu lạnh. Quả nhiên muốn gỡ rối thì cần phải có người ngoài cuộc.

[Trời quang không đổ mưa: Lợi hại. Cám ơn anh.]

[Kỳ lân tài tử: Chuyện này có là gì. Không có chút thực lực thì đã bị lão đại của bọn anh chửi chết rồi.]

[Trời quang không đổ mưa: Lão đại của bọn anh thật là nóng tính.]

[Kỳ lân tài tử: Giờ em đang làm ở đâu?]

[Trời quang không đổ mưa: Sắp nghỉ việc rồi đây, vẫn chưa biết đi về đâu, có khi lại làm thiết kế tự do không chừng.]

[Kỳ lân tài tử: Hay là em qua làm cùng công ty với anh đi.]

[Trời quang không đổ mưa: Sao được chứ, trình của anh mà còn bị mắng như chó, em không bằng anh thì bị mắng chẳng bằng chó mất.]

[Kỳ lân tài tử: Em cân nhắc thêm đi. Nghĩ kỹ rồi thì liên lạc với anh.]

[Trời quang không đổ mưa: Vâng.]

Tô Mạch tắt weibo, chuyên tâm hoàn thành phần việc cuối cùng của Shandy.

Trải qua nỗ lực ròng rã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.

Quảng cáo của Shandy được xét duyệt, bắt đầu xuất hiện trên các nền tảng quảng cáo.

TV, internet, trung tâm thương mại, tàu điện ngầm đều phủ kín.

Quảng cáo nhận được phản hồi rất tốt, giới thượng lưu và nghệ thuật gia cũng bắt đầu chú ý tới nhà thiết kế đứng sau chiến dịch quảng cáo này.

Các công ty quảng cáo hàng đầu trong nước ào ào chào mời Tô Mạch. Tô Mạch nhất mực từ chối, trong mơ hồ, thực ra cô biết mình đang chờ đợi điều gì.

Rốt cuộc, trong một lần say rượu, lớn gan, cô đã nộp hồ sơ của mình cho công ty khoa kỹ Tinh Thần.

Ngày hôm sau cô liền hối hận. Đáng tiếc, không thể rút về được.

Còn bên phía công ty khoa kỹ Tinh Thần, sau khi đích thân phỏng vấn gần chục nhà thiết kế, rốt cuộc Trâu Tinh Thần bực mình tới độ muốn mặc kệ nó, lôi giám đốc nhân sự Đinh Đông Xuân ra sạc một trận.

“Mấy thứ dưa vẹo táo nứt này chính là người mà cậu tỉ mỉ sàng lọc tuyển chọn ra đấy à? Chỉ tổ lãng phí thời gian!”

“Đi, lôi Trịnh Kỳ Lân về cho tôi.”

Đinh Đông Xuân: “Thần thú nói anh ấy vẫn chưa tìm được bạn gái, không chịu về.”

Trâu Tinh Thần tựa vào bàn, lấy điện thoại ra gọi: “Trịnh Kỳ Lân, hạn cho ông trong vòng nửa tháng quay về công ty.”

Trịnh Kỳ Lân: “Nửa tháng à, gấp quá.”

“Thư thả thêm chút nữa đi hoặc là ông để tôi dẫn một người về theo cũng được. Tôi có một cô đàn em, trình độ khá được.”

“Tôi dẫn về rồi từ từ cưa.”

Trâu Tinh Thần trầm tư một hồi. Trịnh Kỳ Lân giống anh ta, là một người có yêu cầu chuyên môn cực kỳ cao. Anh ta đã nói là trình độ khá được thì chắc là cũng không đến nỗi tệ.

“Dẫn người tới đi, phải phỏng vấn trước. Yêu đương thì được nhưng không được ảnh hưởng tới công việc, còn lại ông muốn cưa thế nào thì cưa.”

Trịnh Kỳ Lân vô cùng vui vẻ: “Không thành vấn đề. Trình độ của cô ấy chắc chắn không có vấn đề gì, chính là cái đang rất nổi…”

Chữ Shandy còn chưa kịp nói ra miệng thì đã bị cúp điện thoại.

Tom, giám đốc nghệ thuật của Shandy, mời Tô Mạch tham dự lễ ra mắt sản phẩm mới.

Tô Mạch từ chối.

Nếu là trước đây, loại hoạt động cao cấp thế này, nhất định cô sẽ ăn diện thật đẹp đi góp vui. Ánh đèn sân khấu và sự tung hô thật dễ dàng thỏa mãn lòng hư vinh của con người. Có lẽ cô còn sẽ chụp thật nhiều ảnh để khoe trong vòng bạn bè, để bản thân làm sao trông thật giống với một người thuộc xã hội thượng lưu.

Nhưng hiện tại, điều cô theo đuổi không phải là những thứ ấy, cô chẳng để tâm chúng chút nào nữa.

Tổng giám đốc Lưu tìm Tô Mạch nói chuyện: “Tiểu Tô à, nghe nói cô từ chối cái hoạt động của Shandy rồi à?”

Tô Mạch gật đầu: “Mail xin nghỉ việc tôi đã gửi rồi, phía nhân sự đang làm thủ tục. Tổng giám đốc Lưu chắc cũng đã nhận được giấy tờ chờ phê duyệt rồi chứ?”

Tổng giám đốc Lưu đã nhận được từ hai hôm trước nhưng anh ta vẫn đang giữ lại: “Cô nghĩ thêm lần nữa đi. Công việc bên Ori này cô đều đã rất quen thuộc. Qua chỗ khác, tất cả lại phải làm quen lại từ đầu. Với độ tuổi và trình độ của cô, Ori có thể cho cô mức lương cao nhất.”

Tô Mạch: “Mong anh ký sớm. Tôi đã chuẩn bị đi phỏng vấn công việc mới rồi.”

Tổng giám đốc Lưu thở dài: “Lễ ra mắt của Shandy, mong là cô có thể đại diện cho Ori tham dự. Khoan nói tới công ty, chuyện này với tương lai phát triển của cá nhân cô chỉ có lợi mà thôi.”

Tô Mạch: “Hay là anh đổi người khác đi, người có thể đại diện cho Ori đi ấy.”

Tổng giám đốc Lưu cũng rất bất đắc dĩ: “Tom chỉ chấp nhận cô.”

Cuối cùng Tô Mạch vẫn không chịu xuống nước. Cô không muốn trì hoãn thêm nữa, chỉ mong nhanh nhanh rời khỏi cái công ty này.

Nhưng ngay đêm đó, cô lại đổi ý.

Ngày hôm sau, Tô Mạch đi tìm tổng giám đốc Lưu bày tỏ việc cô đồng ý tham dự.

Bởi vậy, Tổng giám đốc Lưu đặc biệt nói với phòng tài vụ cấp cho cá nhân cô hai vạn đồng làm kinh phí dự sự kiện.

Tô Mạch trở lại bàn làm việc: “Tiểu Linh, em đi dự lễ ra mắt sản phẩm mới của Shandy với chị. Lát tan tầm, chúng ta đi chọn lễ phục. Tổng giám đốc Lưu chi tiền.”

Lâm Tiểu Linh nhà quê còn chưa được mặc lễ phục lần nào chứ nói gì tới tham dự một sự kiện tầm cỡ như Shandy nên phấn khích suốt cả buổi chiều.

Tan tầm, hai người qua bên trung tâm thương mại trước cửa công ty.

Từ xa đã trông thấy hình quảng cáo của Shandy trên màn hình LED phía ngoài trung tâm thương mại.

Lâm Tiểu Linh kéo tay Tô Mạch, không ngăn được lòng ngưỡng mộ, ríu rít như một chú chim sơn ca: “Mạch tỷ thật là lợi hại. Hiệu quả của quảng cáo rất tuyệt. Em thấy mấy tấm poster đó còn đẹp hơn cả hình người đại diện nữa.”

“Đúng rồi, sáng nay lúc đi tàu điện ngầm em cũng thấy, tuyến số 1 quảng cáo nhiều lắm. Shandy đúng là mạnh tay chi tiền cho quảng cáo.”

“Lễ ra mắt sản phẩm mới sẽ trực tiếp toàn cầu nhỉ? Em phải cho bạn trai em biết để xem, cả mẹ em nữa, để mẹ bật ti vi xem. Còn cả bạn bè đại học tiểu học của em nữa.”

Lâm Tiểu Linh không phải vì thích hư vinh, cô nàng chẳng qua là quá vui vẻ, giống như cảm giác của một nông dân lên thành phố vậy, thấy thứ gì hay là cũng muốn chia sẻ.

Lâm Tiểu Linh hỏi Tô Mạch: “Mạch tỷ, chị thì sao? Chị muốn mời ai xem?”

Lối đi bộ chuyển sang đèn xanh. Tô Mạch theo dòng người đi sang bên kia đường.

Tối qua cô lại mơ thấy anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi