*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Mạch quên cả ăn bữa tối, thỉnh thoảng lại ra đứng trông cửa sổ nhìn ra ngoài đường, mãi chẳng thấy bóng chiếc Ferrari đỏ đó trở về.
Cho tới chín giờ tối.
Tô Mạch lấy ba lon bia trong tủ lạnh ra uống thay ăn cơm tối.
Thấy vẫn chưa đủ, lại lấy thêm một chai rượu đỏ trong tủ rượu uống hết gần nửa chai.
Rốt cuộc cũng chuốc được cho mình chếnh choáng.
Dù đã chếnh choáng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, ở trong trạng thái hơi say.
Cô tắm rửa xong, thay đồ ngủ, vào phòng Trâu Tinh Thần, nằm lên giường anh nghỉ ngơi một lát.
Mười giờ, Tô Mạch rời giường, tới bên cửa sổ gọi điện cho Trâu Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần và Trịnh Kinh Kinh rời khỏi nơi tổ chức nhạc hội. Anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại, thấy là Tô Mạch gọi, anh không nghe.
Trịnh Kinh Kinh hỏi: “Sao không nghe?”
Trâu Tinh Thần bỏ điện thoại vào túi: “Không muốn nghe.”
Trịnh Kinh Kinh: “Nhạc hội hay chứ?”
Trâu Tinh Thần gật đầu: “Cũng được.”
Trịnh Kinh Kinh cười: “Tôi thấy anh toàn thất thần, hồn đâu có ở chỗ nhạc hội đâu.”
Trâu Tinh Thần: “Ngại quá, làm lãng phí một buổi trình diễn hay.”
Trên đường về, Trịnh Kinh Kinh lấy một chiếc hộp đẹp đẽ cất trong khay bỏ đồ ra: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Mai tôi đi công tác, chúc trước.”
Trâu Tinh Thần mở ra, là một chiếc cà vạt màu xanh lam: “Cám ơn, nhưng tôi không thể nhận.”
“Cô cũng biết mà, tôi không thích cô.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “Không thích cô không phải vì cô không tốt mà là người như tôi không hợp với cô.”
“Hôm nay ra ngoài cùng cô là muốn nói rõ cho cô biết không cần tiếp tục tốn công tốn sức vì tôi nữa.”
Trịnh Kinh Kinh cười: “Vậy là tôi bị phát thẻ người tốt rồi à?”
“Bất kể thế nào anh cũng nhất định phải nhận chiếc cà vạt này, tôi chọn nó theo phong cách của anh, anh đeo nhất định rất đẹp.”
Trâu Tinh Thần: “Vậy để hôm khác tôi mời cô ăn cơm vậy.”
Trịnh Kinh Kinh: “Được, tôi giỏi ăn lắm đấy, có thể ăn làm anh sạt nghiệp luôn.”
Xe chạy thẳng về nhà.
Tô Mạch quẳng điện thoại xuống giường, thấy trên tủ đầu giường có bao thuốc lá bèn rút một điếu.
Cô không biết Trâu Tinh Thần về lúc mấy giờ, chỉ biết là đang hút dở nửa điếu thuốc thì cửa phòng ngủ bỗng mở.
Trâu Tinh Thần ném chiếc hộp cà vạt và áo vét lên ghế, đưa mắt nhìn người con gái trước mặt.
Cô mặc chiếc váy dây ren màu đen anh thích nhất, móng tay sơn đỏ, môi ngậm nửa điếu thuốc, người cô khuất sau làn khói, sau lưng cô là bóng đêm tĩnh lặng.
Tô Mạch thấy Trâu Tinh Thần về, giật mình rút điếu thuốc ra khỏi miệng định dụi tắt.
Anh tiến tới lấy chiếc gạt tàn ném vào góc bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Cứ tiếp đi.”
Cô tựa vào cửa sổ, ánh mắt mơ màng say men rượu đỏ: “Nhạc hội hay chứ?”
Anh không trả lời, dán mắt nhìn cô cho lại điếu thuốc vào miệng.
Tô Mạch quay đầu thấy đèn nhà Trịnh Kinh Kinh ở đối diện sáng.
Trịnh Kinh Kinh đứng trước cửa sổ đối diện phòng họ, tất nhiên là có thấy cảnh bên này.
Tô Mạch mượn hơi rượu, tiến tới, vòng tay quanh cổ Trâu Tinh Thần, kiễng chân hôn môi anh, hé mở môi mình, đưa hơi thuốc vào trong miệng anh.
Nhưng anh dường như không đáp lại, lạnh lùng nhìn cô nổi cơn điên.
Khói thuốc tản ra giữa hai đôi môi.
Anh một mực mím chặt môi. Anh quá rõ, cô học hút thuốc là vì ai.
Anh chưa bao giờ bỏ Cố Bắc Đồ vào mắt nhưng riêng chuyện này, anh ghen tị với cậu ta.
Trâu Tinh Thần đưa tay kéo rèm che lại, cướp điếu thuốc của Tô Mạch, dụi tắt nó vào khay gạt tàn.
“Học hút thuốc từ hồi nào vậy?”
Tô Mạch đáp: “Cấp ba thì phải.”
Trâu Tinh Thần hỏi: “Vì sao?”
Tô Mạch: “Dạo đó tâm trạng không tốt, áp lực lớn, lại sắp thi đại học.”
Trâu Tinh Thần cười khẩy một tiếng: “Chứ không phải vì Cố Bắc Đồ à?”
“Không phải.” Tô Mạch ngẩng đầu nhìn vào mắt Trâu Tinh Thần, “Người trong lòng em: là anh.”
Trâu Tinh Thần tiến tới, cúi xuống nhìn người con gái ngay trước mặt, lấy tay giữ cằm cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn anh: “Mẹ kiếp, em lại dám đùa giỡn ông…”
Câu kế tiếp anh không nói hết được. Bởi vì cô khóc.
Nước mắt cô nóng hổi nhanh chóng chảy tới ngón tay anh.
Anh như bị nước mắt của cô làm bỏng, tay buông ra, cằm cô in lại hai vết hồng hồng do lúc anh giữ dùng lực quá tay.
Có những lời, người nói nói xong thì thôi nhưng người nghe lại nghĩ thật.
Trâu Tinh Thần khẽ nói: “Không phải anh muốn làm em bị thương.”
Tô Mạch lau nước mắt: “Thế anh thổi cho em đi.”
Cô nói xong thì nâng cằm lên, vết hồng trên mặt thực ra đã từ từ biến mất.
Anh nhìn nhìn, ánh mắt dừng trên đôi môi đầy đặn xinh xẻo của cô, lướt xuống chiếc váy ngủ màu đen bao bọc thân hình gợi cảm. Anh khe khẽ nói: “Muộn rồi, đi ngủ đi, có gì để mai nói.”
Tô Mạch nhíu mày, giọng nhẹ tới mức làm người ta không nỡ lòng nào từ chối: “Em đau, tại anh.”
Trâu Tinh Thần khom lưng, cáu kỉnh thổi một cái. Hơi thở xẹt qua môi cô, cuốn theo hơi ấm.
Tô Mạch nhấp môi, tựa như bắt được nụ hôn của anh.
Rốt cuộc cô cũng nở nụ cười.
Cô ra tới cửa phòng lại dừng lại, xoay người lại nói: “Anh không thích em hút thuốc phải không? Thực ra em cũng không thích.”
“Em có thể cai thuốc, vì anh, cũng là vì chính em.”
Nói xong, cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trâu Tinh Thần tắm rửa sạch sẽ, lên giường nằm, chui vào trong chăn.
Đột nhiên anh lại chui ra, xỏ dép qua gõ cửa phòng Tô Mạch: “Em làm cái đếch gì với giường của anh đấy?”
Khắp giường toàn mùi hoa mạt lị xen lẫn hương thơm cơ thể của phụ nữ.
Tô Mạch mở cửa: “Không làm gì hết, chỉ lăn lăn trên đó với ngủ một lát thôi.”
Trâu Tinh Thần: “Đi đổi cho anh cái vỏ chăn mới, với cả ga trải giường nữa, đổi hết đi.”
“Mà thôi.”
Anh lại xoay người quay về phòng mình, ôm chiếc giường toàn mùi hoa mạt lị ngủ.
Hôm sau, Tô Mạch đặc biệt thay một chiếc váy mới, là chiếc rất đắt mua từ ngày trước, vẫn chưa hề mặc lần nào.
Cô gõ cửa phòng Trâu Tinh Thần: “Thiếu gia, dậy thôi.”
Trong phòng không có ai đáp lại.
Cô gõ thêm lần nữa rồi mở cửa đi thẳng vào.
Trâu Tinh Thần chui ra khỏi chăn, tóc rối như tổ quạ: “Gì thế?”
Tô Mạch: “Mười giờ rồi.”
Trâu Tinh Thần: “Ồ, có việc gì à?”
Tô Mạch: “Không có việc gì hết, hỏi xem hôm nay anh có bận gì không.”
Trâu Tinh Thần: “Không bận.”
Tô Mạch: “Trưa nay em ăn mỳ, anh ăn không?”
Trâu Tinh Thần: “Cho anh thêm quả trứng.” Nói rồi lại rúc vào chăn ngủ.
Tới lúc Trâu Tinh Thần từ trên tầng xuống, Tô Mạch đang rửa rau trong bếp.
Xem giờ, bữa mì này nên gọi là cơm trưa.
Trâu Tinh Thần ngả người lên sô pha, ôm laptop, nói vọng vào trong bếp: “Rót cho anh cốc nước.”
Tô Mạch đang rửa rau, không rảnh hầu hạ: “Tự anh không biết rót à? Em là người hầu của anh đấy hả?”
Trâu Tinh Thần: “Không phải à?”
Tô Mạch: “Em chỉ chịu trách nhiệm vệ sinh phòng của anh, không có trách nhiệm bưng trà rót nước.”
Trâu Tinh Thần bỏ laptop xuống bàn trà, đứng dậy đi vào bếp, rót nước xong, tựa vào cánh cửa, vừa uống vừa nói: “Rau này em mua ở đâu thế? Cuống thì to mà lá thì nhỏ.”
Tô Mạch quay đầu lại bảo: “Chê thì đừng ăn.”
Trâu Tinh Thần: “Không muốn cho anh ăn thì cứ nói thẳng.”
Tô Mạch: “Vậy anh đừng ăn.”
Trâu Tinh Thần: “Có còn có lương tâm hay không vậy?” Hôm nay là sinh nhật anh, người có sinh nhật có quyền đề ra bất kỳ yêu cầu gì cả hợp lý lẫn không hợp lý. Cả nhân loại đều phải nhường người được mừng sinh nhật.
Xem điệu của cô không giống như biết hôm nay là sinh nhật anh, ngay cả câu sinh nhật vui vẻ cũng không có, nói gì tới quà sinh nhật.
Trâu Tinh Thần cất cốc nước, cầm chìa khóa: “Ra ngoài nhé.”
Tô Mạch: “Lâu không về?”
Trâu Tinh Thần: “Em quản hơi nhiều chuyện rồi đấy.”
Tô Mạch: “Em phải biết lúc nào để còn thả mì, thả sớm thì nhão hết ra mất.”
Trâu Tinh Thần đã ra ngoài rồi. Bốn mươi phút sau anh về, ném cho Tô Mạch một chiếc hộp chữ nhật.
Cô bắt được: “Anh mua điện thoại làm gì?”
“Cái này cho em à?”
Trâu Tinh Thần ừ: “Cái em đang dùng lạc hậu quá rồi, sau này game phát hành rồi còn phải đi đàm phán hợp đồng, còn phải đi nhận giải thưởng, cái điện thoại ghẻ đó của em mang đi làm mất mặt công ty.”
Còn phải đi nhận giải thưởng, quý ngài thật là tự tin.
Tô Mạch: “Vậy cảm ơn nhé, tiền điện thoại cứ trừ vào tiền lương của em.”
Trâu Tinh Thần: “Chút tiền lương đó của em đủ để trừ à?”
Tô Mạch: “Không thì anh tăng lương cho em đi.”
Trâu Tinh Thần: “Bớt được voi đòi tiên đi.”
Nói xong, anh đi lên tầng: “Mì phải vừa chín tới, không được cứng, không được nhão, không được nóng, trứng ốp lết đừng làm cháy, cái mùi đó không ngửi nổi.”
Tối qua trước khi ngủ, Triệu Thù gọi điện thoại tới trao đổi vài chuyện công việc, tiện thể kể chuyện hôm kia Lý Thư Tinh lại tới quấy rối, bị Tô Mạch đuổi đi, đồng thời phe ta bị tổn thất một chiếc điện thoại.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của anh ta, vậy mà anh ta còn phải tặng đồ cho cô. Cái gì vậy chứ.
Tô Mạch gác việc nấu mì lại, nhanh tay đi thay điện thoại mới rồi lên taobao đặt mua ốp điện thoại và miếng dán cường lực.
Cuối cùng cô cũng nấu xong mì, múc ra bát, gọi với lên tầng trên: “Mì được rồi.”
Trâu Tinh Thần đi xuống, ngồi vào bàn ăn.
Trên mặt bái mì xếp một lớp rau xanh, trên lớp rau là một cây xúc xích và hai quả trứng ốp lết, xếp thành số 100.
Tô Mạch ngồi xuống: “Ý là một trăm điểm, rất hợp với anh.”
Trâu Tinh Thần ừ, liếc nhìn bát của Tô Mạch: “Sao em không rán trứng cho mình?”
Tô Mạch: “Bị cháy, cho vào túi kín miệng vứt đi rồi, khỏi mùi khét lại bay ra ngoài.”
Trâu Tinh Thần lấy đũa gắp một quả trứng ốp lết của mình chia cho Tô Mạch: “Khỏi có ai lại nói anh ngược đãi em.”
Tô Mạch: “Em không thích ăn lòng đỏ.”
Trâu Tinh Thần lại gắp trứng về, tách hai cái lòng đỏ ra, gắp lòng trắng trứng cho Tô Mạch.
“Sao em lại phiền phức vậy chứ.”
Tô Mạch cười, cúi đầu ăn mỳ.
Ăn được một nửa, Tô Mạch hỏi: “Thấy hôm qua anh có mang về một chiếc hộp nhỏ, trong đó có gì thế?”
Trâu Tinh Thần: “Anh nói rồi, chỉ có bạn gái và vợ anh mới có quyền quản lý anh.”
Tô Mạch ờ một tiếng.
Trâu Tinh Thần: “Quà Kinh Kinh tặng.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Kinh Kinh?” Thân mật vậy cơ à.
Trâu Tinh Thần: “Không phải em nên chú ý vào chuyện vì sao cô ấy lại tặng quà anh à?”
Tô Mạch: “Sinh nhật anh mà.”
Trâu Tinh Thần: “Quý cô biết à?”
Tô Mạch: “Chứ không anh nghĩ là anh đang ăn gì?”
Mì trường thọ đó lão đại!
*Đọc thêm về mì trường thọ:
linkTrâu Tinh Thần ăn nốt sợi mì cuối cùng trong bát rồi đứng lên: “Để anh rửa cho.”
Tô Mạch: “Em không nghe nhầm đấy chứ? Không phải anh ghét nhất là rửa bát à?”
Trâu Tinh Thần: “Không phải có máy rửa bát đó sao?”
Tô Mạch: “Chỉ có hai cái bát mẻ mà phải dùng máy rửa bát. Bảo vệ môi trường đi đại thiếu gia.”
Trâu Tinh Thần: “Em nói cái nào là bát mẻ cơ?”
Tô Mạch: “Hôm nay là sinh nhật anh, anh là to nhất, bát của anh là bát vàng bát bạc, chiếc bát oai oách nhất quả đất này.”
Trâu Tinh Thần: “Sai. Hai cái bát này là của Cảnh Đức Trấn, không còn sản xuất nữa, còn quý báu hơn bát vàng bát bạc nhiều.”
Tô Mạch cúi xuống nhìn cái bát sứ trắng trong tay mình, lật đáy bát lên nhìn con dấu in dưới đáy. Đúng thật. Cô nhất thời không dám động tay. Cái bát này mà vỡ, có bán cô đi cũng không đền nổi.
*Cảnh Đức Trấn (Giang Tô) là nơi sản xuất đồ gốm nổi tiếng lâu đời ở Trung Quốc. Con dấu Cảnh Đức Trấn:
Trâu Tinh Thần bỏ bát vào trong máy rửa.
Tô Mạch đi tới: “Cái bát này không thể bỏ vào đó cho máy rửa bát chà đạp được. Để em rửa tay cho.”
Cô vừa cẩn thận rửa vừa nói: “Lần trước hội Chu Bắc với Triệu Thù pha mì tôm có phải cũng dùng bộ bát này không nhỉ?”
Trâu Tinh Thần: “Không để ý, chắc vậy.”
Tô Mạch rửa bát xong, lau sạch sẽ, bỏ vào máy rửa bát để khử trùng rồi đem ra cửa sổ hong khô, cẩn thận cất vào ngăn tủ có khóa, khóa lại.
Hệt như hầu hạ cụ cố tổ.
“Cái bát này đợi hôm nào nhà có khách quý tới hẵng lấy ra dùng. Dùng để pha mì tôm thật lãng phí.”
Trâu Tinh Thần tựa vào cửa bếp nhìn cô: “Hôm nay người có sinh nhật là hai cái bát mẻ đó hay là anh?”
Tô Mạch vô cùng đau đớn sửa lời anh: “Đây không phải chén mẻ!”
Trâu Tinh Thần không muốn tốn lời cho chuyện này nữa, anh quay về bàn ăn ngồi: “Thế quà sinh nhật của anh đâu?”
Tô Mạch: “Không phải Kinh Kinh tặng anh rồi sao?”
Trâu Tinh Thần: “Biết ngay em chẳng chuẩn bị gì mà.”
Năm đó lúc sinh nhật Cố Bắc Đồ, cô bỏ tiền tiêu vặt gom góp rất lâu mua tặng cậu ta một đôi giày. Có lòng như vậy, bảo không ghen tị là chuyện không thể nào.
Trâu Tinh Thần đứng dậy, về lại tầng hai thay quần áo rồi đi ra cửa thay giày.
Tô Mạch: “Ra ngoài à?”
Trâu Tinh Thần không nói gì, mặt xị ra.
Tô Mạch đi qua: “Khi nào thì về?”
Trâu Tinh Thần đổi xong giày, mở cửa đi ra ngoài.
Anh về nhà bà nội, Phó Vũ An và Chu Thụ Bân cũng sẽ qua. Anh đi ăn chút bánh kem, góp cái mặt. Tối lại vội về ăn buffet với hội Triệu Thù.
Tô Mạch về phòng ngủ của mình, lấy chiếc USB bỏ giá cao hơn mua lại của Chu Bắc ra chép đoạn video kia vào.
Đây là quà sinh nhật cô tặng anh, tốt hơn bất kỳ món quà nào khác trên đời.
Tác giả có chuyện muốn nói: một cây xúc xích, một quả trứng, một quả trứng, xếp lại thành 100.
Vậy nếu đảo chút thứ tự xếp thì…