TIẾNG NGỌT

Hôm sau, Trịnh Kinh Kinh không chỉ tới một mình mà còn dẫn theo một cô gái tới, giới thiệu là trợ lý của mình.

Tô Mạch: “Chỉ là làm stream thôi mà, còn có cả trợ lý nữa à.”

Trịnh Kinh Kinh cười: “Tất nhiên rồi, chúng tôi là dân chuyên nghiệp.”

Tô Mạch dẫn thẳng Trịnh Kinh Kinh vào phòng dựng để quay, trợ lý loay hoay một hồi, chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện theo đúng kịch bản của Trịnh Kinh Kinh.

Tô Mạch đứng tựa bên cửa: “Hóa ra các cô làm stream còn có cả kịch bản nữa à.”

Trịnh Kinh Kinh đang trang điểm lại, không rảnh để ý tới cô.

Bọn Triệu Thù cũng chen chúc lại xem trực tiếp.

Trâu Tinh Thần theo tới.

Tô Mạch nhìn anh một cái: “Đẹp chứ?”

Trâu Tinh Thần: “Anh phải nhìn mới biết được.”

Anh nhìn sơ qua: “Cũng không tệ.”

Cũng không tệ trong mắt anh thì nghĩa là vô cùng đẹp trong mắt người khác.

Tô Mạch nhìn Trâu Tinh Thần: “Vậy anh nhìn xem em có đẹp không?”

Trâu Tinh Thần: “Cái này còn phải hỏi.”

Tô Mạch: “Nói đi.”

Trâu Tinh Thần vén vén mấy lọn tóc rối ra sau tai cho cô: “Nếu anh có chết thì chính là chết vì sắc đẹp của em.”

Trịnh Kinh Kinh nói với ra phía cửa: “Có thể đừng tra tấn chó độc thân như thế được không!”

Triệu Thù và một bầy chó độc thân phụ họa theo: “Phải đấy!”

Trợ lý đuổi mọi người ra ngoài: “Lát nữa đừng lên tiếng nhé. Không là đóng luôn cửa lại đấy.”

Người hâm mộ của Trịnh Kinh Kinh ngoài cánh đàn ông thích ngồi nhà còn có rất nhiều con gái yêu thích trang điểm, thời trang.

Con gái rất dễ bị những thứ xinh đẹp thu hút, ngay khi Trịnh Kinh Kinh “vô tình” để lộ skin của nhân vật trong game, bình luận lập tức tràn màn hình.

Đám đàn ông còn lại thì bị cách chơi và phát triển nhân vật thu hút.

Liên tục có người hỏi đây là game gì, sao trước đây chưa từng thấy.

Stream xong, Trịnh Kinh Kinh ra khỏi phòng, đi tới trước mặt Trâu Tinh Thần: “Cho anh một đề nghị, có muốn nghe không?”

Trâu Tinh Thần gật đầu.

Trịnh Kinh Kinh nói: “Mai lúc tôi quay trực tiếp, anh cho lấy khoảng năm giây lướt qua ống kính, đeo khẩu trang cũng được. Chỉ cần ngồi trước máy tính chơi cái game này thôi là đủ.”

Tô Mạch nhảy bật khỏi sô pha: “Không được, tôi không đồng ý, đàn ông của tôi sao có thể xuất đầu lộ diện.”

Cô vẫn thường nhìn trộm Trâu Tình Thần khi anh đang tập trung làm việc, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình của anh, sườn mặt hoàn mỹ như thần tiên của anh.

Trịnh Kinh Kinh cười, nói với Trâu Tinh Thần: “Anh có ngoại hình được, rất hút fan.”

Sau đó Trịnh Kinh Kinh bị Tô Mạch đuổi ra ngoài, còn bị nói là trông giống bọn ma cô.

Trâu Tinh Thần hỏi mượn chìa khóa xe của Triệu Thù chở Tô Mạch đi Học viện mỹ thuật của Đại học Tây Quỳnh.

Lúc trên xe, Trâu Tinh Thần gọi điện thoại cho người ta giục mau chuyển chiếc giường đôi tối qua anh đặt tới, nói là cần dùng gấp.

Trâu Tinh Thần cúp điện thoại, quay qua nhìn Tô Mạch một cái: “Tối qua em nói giường đơn nhỏ, giường đôi tới thì cho anh ngủ ở chỗ em.”

Tô Mạch cẩn thận hồi tưởng lại: “Em có nói vậy à?”

Trâu Tinh Thần nghiêm túc gật đầu: “Đừng hòng chơi xấu.”

Xe chạy tới điểm đến. Trâu Tinh Thần không xuống xe ngay mà lại lấy điện thoại ra đặt một đơn hàng mới.

Tô Mạch ngó qua nhìn, thấy anh liên tục thêm đồ vào giỏ hàng trên mạng: “Anh mua nhiều bao cao su vậy làm cái quái gì thế.”

Trâu Tinh Thần thản nhiên nói: “Làm em.”

Tô Mạch huých cánh tay anh: “Thế cũng đâu cần nhiều như vậy, anh mua kiểu này, dùng không hết lại hết đát mất.”

Trâu Tinh Thần nhoẻn cười: “Đừng có xem thường người.”

Tô Mạch theo Trâu Tinh Thần xuống xe, ôm cánh tay anh nói nhỏ: “Ai đã đồng ý gì gì đó với anh đâu, em nói là cho phép anh ngủ ở chỗ em chứ đâu đã nói cho anh làm gì gì kia.”

Trâu Tinh Thần nhìn cô một cái: “Em nói gì thế, gì gì là gì, làm gì gì kia là làm gì vậy.”

Tô Mạch cấu tay anh một cái: “Giả bộ.”

Cô nói xong, bỗng nhiên dừng bước: “Anh chờ em một chút, em đi vệ sinh.”

Tô Mạch vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra vào một trang web bán nội y nổi tiếng, đặt liền một mạch năm bộ nội y cộng thêm hai chiếc váy ngủ.

Có ren, đăng ten, buộc dây, xuyên thấu, đen gợi cảm, đỏ quyến rũ, xanh mê hoặc, hồng thơ ngây, tập hợp đủ các loại phong cách.

Tô Mạch ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Trâu Tinh Thần đang ngồi ở hành lang tầng trệt xem điện thoại.

Hai nữ sinh viên đại học đứng cạnh anh, trông có vẻ như đang bắt chuyện.

Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Mạch, không biết nói gì mà hai sinh viên kia quay qua nhìn Tô Mạch một cái liền bỏ đi.

Tô Mạch đi tới: “Em mới đi vắng có một lát mà anh đã trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Vừa rồi anh nói gì với người ta thế?”

Trâu Tinh Thần đứng dậy ôm vai Tô Mạch, kéo cô vào trong ngực mình xoa xoa: “Thầy Hà tới rồi, em đàn em à, đi thôi.”

Anh tự động bỏ qua câu hỏi của cô mà cô cũng không gặng hỏi thêm. Hai tiếng đàn em nói ra từ miệng anh lọt vào trong tai cô như thể vuốt mèo cào một cái trong tim, thật ngứa.

Lại còn có chút… kích thích.

Trịnh Kỳ Lân cũng thường xuyên gọi cô là đàn em, cô nghe cũng chỉ hiểu đúng nghĩa là đàn em.

Có lẽ là vì hôm nay có chuyện chiếc giường đôi, bao cao su và đủ loại nội y kích thích đầu óc cô. Làm cho, bất kể anh làm chuyện gì, cô đều cảm thấy anh đang ngầm ẩn ý gạ gẫm, tán tỉnh cô.

Hai người đi về phía giảng đường, trên đường có rất đông sinh viên qua lại.

Tô Mạch kéo tay Trâu Tinh Thần hỏi anh: “Trước đây em có qua bên khu giảng đường chính mấy lần sao chưa gặp anh bao giờ nhỉ?”

“Em gặp anh?”

Trâu Tinh Thần: “Hồi đó ngày nào anh cũng ở trong ký túc viết code, hầu như không đi ra ngoài.”

Tô Mạch: “Anh học trên em hai khóa, nếu hồi đó từng gặp em thì có theo đuổi em không?”

Trâu Tinh Thần: “Không.”

Tô Mạch véo anh một cái: “Lúc cần thì không cần phải thành thật vậy đâu.”

Thầy Hà đã đứng trước tòa nhà giảng đường chờ họ.

Trâu Tinh Thần giới thiệu: “Đây là bạn gái em, Học viện Mỹ thuật, từ hồi học đại học em đã muốn theo đuổi rồi, chỉ có điều người ta chẳng chịu nhìn em lấy một lần.”

Tô Mạch mỉm cười: “Chào thầy Hà ạ.”

Thầy Hà rất tin lời Trâu Tinh Thần: “Thầy còn tưởng là em phải độc thân cả đời. Hồi đi học chẳng thấy quan tâm các bạn nữ trong lớp gì cả.”

Ba người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã tới phòng học môn thiết kế chữ năm đó của Tô Mạch.

Máy tính trong phòng phần đa vẫn là đồ hồi trước. Cô tìm chỗ mình ngồi theo trí nhớ: “Chính là chỗ này, hẳn là cái máy này.”

Tô Mạch mở máy lên: “Không phải em nói khoác đâu, cái máy này của em là chiếc tốt nhất cả lớp, còn tốt hơn cả máy của thầy. Em thường quen lưu tài liệu ở ổ E.”

Cô mở ổ E, trong đó tất nhiên không còn lưu tài liệu hồi xưa, chỉ còn bài tập của các sinh viên khác.

Trâu Tinh Thần ngồi xuống thao tác trên máy tính một chốc.

Tô Mạch và thầy Hà đứng một bên xem.

Một lúc sau, Trâu Tinh Thần buông chuột: “Giỏ rác đã bị làm sạch rồi.”

Đừng nói là Trâu Tinh Thần, cho dù là Bill Gates cũng không tìm lại được. Hệ thống cũng đã bị set up lại mấy lần rồi.

Tô Mạch thở dài. Lần này mà để Tiêu Như đắc ý thì cô gần như không thể tin vào công bằng và chính nghĩa giữa người với người được nữa.

Thầy Hà nhận được điện thoại, có việc gấp phải đi trước.

Tô Mạch kéo ghế ngồi xuống: “Còn một cách. Hay là chúng ta tới nhà Tiêu Như trộm chiếc laptop em cho cô ta về, trong đó nhất định có tài liệu gốc.”

Trâu Tinh Thần: “Chứng cứ được thu thập trái luật không thể sử dụng trước tòa.”

Tô Mạch gãi đầu: “Thế làm sao bây giờ?”

Trâu Tinh Thần đứng dậy: “Về trước đã rồi nghĩ cách khác tiếp.”

Anh liếc xem giờ: “Đi, dẫn em qua căng-tin ăn cơm.”

Tô Mạch ừ: “Tầng hai không cần thẻ sinh viên vẫn mua được cơm.”

Cô đi lên bục giảng, lấy phấn viết một dòng: “Tô Mạch từng ghé đây chơi.”

*học theo câu Tề Thiên Đại Thánh viết lên ngón tay Phật.

Trâu Tinh Thần cũng đi lên, cúi đầu nhận xét một câu: “Trẻ con.”

Để trả thù, Tô Mạch cũng viết luôn tên Trâu Tinh Thần lên bảng.

“Dù sao cũng không có ai biết em, không sợ. Anh thì khác, tốt xấu gì cũng từng là người nổi tiếng một thời, chắc chắn có người từng nghe tên.”

Cô quay người, viết chữ vẽ tranh trên bảng đen. Vẽ một con sói, trên lưng sói vẽ một con thỏ dễ thương ngồi trên lưng: “Hồi trước em thích nhất là vẽ thỏ, còn thích cả sticker hình thỏ nữa.”

Trâu Tinh Thần đứng trên bục giảng nhìn vào máy tính cho giáo viên trên này.

Tô Mạch: “Anh đang nhìn gì thế?”

Trâu Tinh Thần quay đầu: “Nhắc lại lần nữa câu em mới nói đi.”

Tô Mạch: “Anh đang nhìn gì thế?”

Trâu Tinh Thần: “Câu trước.”

Tô Mạch: “Sticker hình thỏ.”

Trâu Tinh Thần gọi Tô Mạch lại: “Là kiểu này à?”

Anh bóc một miếng sticker hình thỏ ở góc trái bên dưới màn hình đưa cho Tô Mạch: “Hay cái máy này mới là của em.”

Máy tính trong phòng kể cả chiếc của giáo viên đều giống nhau, xét về bề ngoài thì không nhận ra khác biệt gì lớn.

Tô Mạch nhận ta: “Đúng là sticker của em. Sao lại ở trên máy của giáo viên được.”

Trâu Tinh Thần đã đi bật máy tính lên: “Không phải em nói máy tính hồi đó em dùng là cái tốt nhất lớp à. Có khi giáo viên thấy tốt nên mới chuyển nó lên trên bục giảng.”

Máy tính có mật mã nhưng vẫn bị Trâu Tinh Thần bẻ khóa dễ dàng.

Tô Mạch hỏi nhỏ: “Thế này có tính là thu thập chứng cứ trái luật không?”

Trâu Tinh Thần: “Không tính, thầy Hà dẫn bọn mình tới, đã được nhà trường cho phép rồi.”

Vì là máy tính của giáo viên nên trong máy có rất nhiều tài liệu và bài tập của sinh viên. Đây đều là những tài liệu không thể tùy tiện xóa.

Tệp tài liệu của Tô Mạch may mắn vẫn còn được giữ.

Thời gian tạo file và sửa đổi của mẩu truyện tranh ấy đã từ nhiều năm trước.

Họ chụp lại vài tấm màn hình máy tính rồi sao lưu lại tài liệu.

Trâu Tinh Thần cất USB cẩn thận, dẫn Tô Mạch đi căng-tin ăn cơm.

Không biết từ lúc nào, bầu trời hơi âm u đã sáng sủa hẳn lên, mặt trời ló mình ra khỏi mây, ánh nắng rực rỡ treo trên đầu.

Tô Mạch kéo tay Trâu Tinh Thần đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, xung quanh là sinh viên qua lại.

Tô Mạch gọi một đĩa mì xào, của Trâu Tinh Thần là mì nước.

Hai người ngồi bên bàn ăn, mặt đối mặt.

Tô Mạch: “Em nghe vợ cũ của Lý Quảng Toàn kể đôi nam nữ đê tiện đó đã kết hôn rồi.”

Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn: “Tiêu Như với Lý Quảng Toàn hả? Anh thấy quá hợp.”

Hai người đó phải trói lại với nhau mới đỡ đi lung tung hại người khác.

Tô Mạch gắp mấy miếng thịt bỏ sang bát Trâu Tinh Thần: “Hơi ngấy, em không ăn nổi.”

Điện thoại của Trâu Tinh Thần đổ chuông, là của cửa hàng anh đặt mua giường đôi tối qua gọi tới hỏi xem có ai ở nhà không, có tiện nhận hàng không.

Trâu Tinh Thần: “Tranh thủ đưa qua đi, vô cùng khẩn cấp.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Thật đúng là vô cùng khẩn cấp!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi