Mưa to đến mau, đi cũng mau. Tới lúc ăn xong cơm tối, trăng đã ló ra.
Trước lúc về, Tô Mạch đi đổi giày.
Bà Chu kéo Trâu Tinh Thần sang một bên, nhét chiếc nhẫn gia truyền ban nãy không tặng được vào tay anh ta, dặn nhỏ: “Không tặng được thì đừng bước vào cửa nhà này nữa.”
Trâu Tinh Thần đẩy trả lại: “Vẫn chưa tới lúc.”
Bà Chu đập nhẹ tay anh ta, dọa bảo: “Việc này mà không thành thì sắp xếp cho cháu một đống xem mắt, bắt đầu từ cháu gái nhà lão Tiền.”
Trước đây, từng có một thời gian, tai trái của Tô Mạch lúc nào cũng ù ù, cả ngày lẫn đêm, kéo dài suốt hai tuần lễ.
Là do bị Tiền Viện nện cặp sách vào mà ra. Cũng may sau đó đã khỏi, bằng không giờ cô đã thành người khuyết tật.
Vậy nên, Tô Mạch nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người.
Kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm kết thúc, chính thức bắt đầu đi làm.
Vì Tiêu Như lên chức nên vị trí nhà thiết kế chính bị trống ra một chỗ.
Đầu buổi sáng, có vài người tới phỏng vấn ngồi trong phòng chờ của công ty đợi để tuyển chọn và được tuyển chọn.
Tiêu Như cầm một xấp sơ yếu lý lịch, đi đôi cao gót ngang qua người Tô Mạch, vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Làm lãnh đạo thật là khổ, chuyện gì cũng phải bận tâm.”
“Này, Tô Mạch à, hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần, phía họ muốn làm thêm hai trang nữa, sẽ tái ký hợp đồng.”
Tô Mạch hơi hơi cau mày: “Trong tay tôi đang có bốn dự án khác đều sắp phải nộp rồi, e là không đủ thời gian.”
Tiêu Như không vui, giọng vút cao thêm mấy đề-xi-ben: “Trong tay những người khác, ai mà chẳng có vài dự án, sao chỉ có cô, bảo cô làm là cô liền ra sức chối đẩy.”
Lại còn móc mỉa đế một câu: “Công ty chúng ta không nuôi kẻ ở không.”
Người cả văn phòng đổ dồn lại nhìn.
Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Tiêu Như. Nhớ lại bốn năm trước, lúc hai người cùng vào công ty.
Khi đó, Tiêu Như cũng giống như Lâm Tiểu Linh bây giờ, chuyện gì cũng phải dựa vào Tô Mạch. Có những lần, Tiêu Như làm không hết việc, toàn là Tô Mạch ở lại tăng ca giúp cô ta tới nửa đêm mới xong.
Hai người thường cùng nhau ăn cơm, dạo phố, đánh bạn đi các khu thắng cảnh vẽ thực vật.
Tiêu Như cãi nhau, chia tay với bạn trai, Tô Mạch ở bên cô ta như hình với bóng chăm sóc trọn một tuần, trò chuyện với cô ta, nấu cháo cho cô ta, cùng chửi tên bạn trai cũ ngoại tình kia với cô ta.
Tình bạn khi ấy là thật, sự tan vỡ hiện giờ cũng là thật.
Tiêu Như tiếp tục nói bằng giọng lãnh đạo: “Mấy hôm nay Tiểu Lâm xin nghỉ kết hôn, đi trăng mật, cô qua bên công ty khoa kỹ Tinh Thần kia ký hợp đồng đi. Hoặc là gọi đối phương qua đây gặp mặt.”
Tiểu Lâm là AE của tổ của Tô Mạch, chuyên chịu trách nhiệm xử lý các vấn đề như ký kết thỏa thuận với khách hàng hay giục thanh toán các kiểu.
*AE: account excutive, nhân viên quản lý khách hàng
Tiêu Như nói xong liền đi.
Tô Mạch gọi cô ta một tiếng: “Tiêu Như.”
Không phải giám đốc Tiêu, là Tiêu Như.
Tiêu Như khựng bước đứng lại nhưng không quay đầu.
Một chút ánh sáng còn sót lại trong mắt Tô Mạch dần tắt, bình tĩnh không chút dao động, giọng nói ra khô khan như người máy, cô cười: “Không có gì, cứ thế vậy.”
Hai nữ đồng nghiệp trước đây hay khen Tô Mạch tốt tính, kể từ khi Tiêu Như thăng chức, Tô Mạch bị chĩa mũi nhọn vào, thì không còn nói ra công khai nữa.
Lâm Tiểu Linh kéo nhẹ áo Tô Mạch, thẽ thọt thân thiết hỏi: “Mạch tỷ, không sao chứ?”
Tô Mạch cười: “Không sao.”
Nói xong, lấy trong ngăn kéo ra hai gói snack khoai tây, hai người vui vẻ ăn chung.
Cô phải ăn uống vui vẻ thì mới có sức đối phó với đám đần độn bên công ty khoa kỹ Tinh Thần kia.
Lúc sắp tan làm, Tô Mạch nấp vào trong lối thoát hiểm gọi điện cho Trâu Tinh Thần: “A Thần à, xin lỗi nhé, tối nay em không đi ăn cơm với anh được.”
Trâu Tinh Thần đã gập máy tính lại, đang chuẩn bị về chung cư đón Tô Mạch: “Được, anh biết rồi, công việc bận quá hả? Tối nay anh đi đón em tan làm nhé?”
Tô Mạch dịu dàng nói: “Không cần, hôm nay chắc phải khuya em mới về, nhiều việc quá.”
Trâu Tinh Thần lại ngả người lên sô pha, lười biếng xoa gáy, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không sao, dù khuya thế nào anh cũng chờ em.”
Tô Mạch tiếp tục dịu dàng: “A Thần, anh tốt thật.”
Trâu Tinh Thần cầm điện thoại nhìn lên trần nhà: “Vì em, chuyện gì anh cũng tình nguyện làm.”
Chờ Tô Mạch cúp máy trước anh ta mới bỏ điện thoại xuống.
Triệu Thù cười khì khì đưa điện thoại của anh ta cho Trâu Tinh Thần xem: “Thần ca.”
Trâu Tinh Thần sởn gai ốc trước điệu cười của Triệu Thù, bực dọc bảo: “Cười như bệnh.”
Triệu Thù bật đoạn video vừa quay lên.
Trong loa có người mùi mẫn nói: “Không sao, dù khuya thế nào anh cũng chờ em.”
“Vì em, chuyện gì anh cũng tình nguyện làm.”
Mọi người trong phòng bật cười sằng sặc, Chu Bắc đang cởi váy cười ngã bịch xuống đất, kính mắt văng ra ngoài.
Người đàn ông trong video trông rất tình cảm, nhất là đôi mắt, dịu dàng như đã đằm mình trong ánh trăng cả ngàn năm.
Trâu Tinh Thần hơi hơi nhíu mày, anh ta không nhớ mình đã diễn ánh mắt quá mức như vậy.
Anh ta tắt video đi, bực dọc vứt điện thoại trả lại cho Triệu Thù: “Cười con khỉ, ảnh đế Oscar, chưa thấy bao giờ à?”
Nói rồi, nhặt bao thuốc để trên bàn nhét vào túi áo: “Công ty team building, đi ăn cơm, Triệu Thù mời.”
Triệu Thù: “…” Tổng tài ảnh đế đại nhân có cần phải thù vặt vậy không!
Mười giờ đêm, tổng giám đốc Lưu, boss lớn nhất của Ori rời khỏi văn phòng.
Cả phòng làm việc chỉ còn mình Tô Mạch. Công việc trong tay cô quá nhiều.
Tổng giám đốc Lưu làm ông chủ, theo lệ thường phải qua quan tâm, động viên nhân viên đang nỗ lực tăng ca một chút.
“Tiểu Tô, vẫn chưa về à?”
Tổng giám đốc Lưu tuổi đời khá trẻ, chưa tới bốn mươi, lại chăm sóc tử tế nên trông chỉ như mới đầu ba. Anh ta có ấn tượng khá tốt về Tô Mạch.
Tô Mạch ngẩng đầu, rời mắt khỏi màn hình, chào một tiếng: “Tổng giám đốc Lưu.”
Tổng giám đốc Lưu lại gần, liếc nhìn màn hình máy tính của Tô Mạch: “Đây là dự án của Chu Thị hả?”
Tô Mạch gật đầu: “Vâng, đây là thiết kế VI cho lễ kỷ niệm giữa năm của Chu Thị, đã làm gần xong rồi.”
*VI: visual identity. Bài so sánh giữa VI design và LOGO design:
linkCô nhìn giờ, lưu lại phần đã làm xong, cùng tổng giám đốc Lưu ra khỏi công ty.
Trời đã khuya, tổng giám đốc Lưu có ý muốn đưa Tô Mạch về.
Tô Mạch không từ chối được, đành phải lên xe.
Trên xe, tổng giám đốc Lưu bỗng nói: “Ghế giám đốc nghệ thuật vốn là của cô.”
Tô Mạch không đáp, lúc này đáp gì cũng không ổn, im lặng là cách ứng đối thỏa đáng nhất.
Tổng giám đốc Lưu nói tiếp: “Ori chúng ta vì sao lại trích phần trăm cho các nhà thiết kế cao hơn so với các công ty khác, chính là vì mong muốn các nhà thiết kế không nhận đơn riêng, ảnh hưởng tới chất lượng các dự án của công ty.”
“Đáng tiếc quá, Tiểu Tô.”
Tô Mạch giật mình: “Không đúng, tổng giám đốc Lưu phải chăng có gì hiểu nhầm?”
Tổng giám đốc Lưu liếc nhìn Tô Mạch, cau mày hỏi: “Phó tổng giám đốc Lý không phải đã tìm cô nói chuyện rồi sao?”
Tô Mạch rốt cục cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Cô nghiêm túc giải thích với tổng giám đốc Lưu: “Tổng giám đốc Lưu, tôi không nhận đơn ngoài, phó tổng giám đốc Lý cũng chưa từng tìm tôi nói chuyện.”
Tổng giám đốc Lưu im lặng trong giây lát: “Tôi biết rồi.”
Tô Mạch không nói thêm gì nữa. Đã thể hiện rõ được lập trường rồi, không cần nhiều lời.
Có lẽ tổng giám đốc Lưu tin, cũng có lẽ là không tin.
Kết quả đã vậy, cho dù cô có làm ầm lên cũng không thể đạp Tiêu Như ra để cô ngồi vào.
Mà Tiêu Như cũng là người có năng lực chuyên môn tốt lại biết lấy lòng lãnh đạo, các lãnh đạo chưa hẳn đã không thích.
Xe nhanh chóng chạy tới dưới lầu.
Tổng giám đốc Lưu nói: “Rồi sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng về việc này.” Với các sếp mà nói, chân tướng là gì thực ra không quan trọng, quan trọng là phải giữ chân được người tài. Chân tướng không đẻ ra được tiền nhưng nhân tài thì có.
Tô Mạch xuống xe, cười đáp: “Tổng giám đốc Lưu lái xe chú ý an toàn.”
Trâu Tinh Thần đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Tô Mạch xuống từ một chiếc BMW màu đen, mỉm cười vẫy tay chào người ngồi trong xe.
Nụ cười ngọt ngào rõ là ngứa mắt.
Trâu Tinh Thần liếc nhìn khinh thường, cái BMW rách này làm sao mà tốt bằng chiếc Bentley số lượng giới hạn của anh ta được.
Những người con gái dưới tầng không vội lên nhà ngay. Cô đi vòng qua tòa nhà, hướng về phía vườn hoa giữa tiểu khu.
Tô Mạch nhặt mấy viên đá nhỏ quanh hòn giả sơn, cố sức ném thật mạnh xuống nước, vừa ném vừa mắng: “Lý Quảng Toàn, tên khốn, chết này!” Lý Quảng Toàn chính là phó tổng giám đốc Lý.
Viên đá đáp thẳng xuống mặt nước, nước bắn lên tung tóe, sóng gợn dập dềnh.
Tô Mạch ném liền một mạch mười mấy tên Lý Quảng Toàn xuống nước, rốt cuộc cũng dẫn tới một ngọn đèn pin.
Cô giật mình, chắc là bảo vệ ở cửa tiểu khu rồi. Có lẽ là cái cậu cao gầy hay nhìn cô bằng ánh mắt mê mẩn.
Tô Mạch nhanh chóng xoay lưng đi, giả vờ mình không phải mình.
Cô không dám phát ra một tiếng nào, co cẳng chạy, sợ bị nhận ra thì sụp đổ hết cả hình tượng thục nữ tao nhã.
Trâu Tinh Thần tắt đèn pin của điện thoại đi, nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Người vừa chạy đi không phải Mạt Lị của anh ta mà là thỏ hoang gì đó mới phải.
Ném mười mấy tên Lý Quảng Toàn xuống nước rồi lại chạy bộ một vòng như thỏ, tâm tình của Tô Mạch đã tốt hẳn lên.
Cô vừa đi về nhà vừa ngẩng đầu ngắm trời đêm.
Vầng trăng khuyết treo giữa tầng không làm bạn với mấy vì sao con con xung quanh.
Điện thoại reo.
Vừa nhìn thấy cái tên này là cô liền mềm hẳn người, tiếng mềm, giọng mềm, mềm toàn thân, nói năng dịu dàng: “A Thần.”
Mời rời khỏi chiến trường công việc lại phải gia nhập chiến trường kiểm tra kỹ năng diễn xuất.
Trâu Tinh Thần: “Tan làm chưa? Anh đánh xe đi đón em nhé?”
Tô Mạch vừa ấn thang máy vừa đáp: “Vừa tan, đã về tới dưới nhà rồi ạ.”
Cúp điện thoại, ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trâu Tinh Thần, cô cười với anh ta: “A Thần, sao lại chờ ở đây?”
Trâu Tinh Thần: “Muốn được nhìn thấy em sớm thêm một giây.” Lời thoại xuất sắc hơn hẳn người thường.
Tô Mạch hơi cúi đầu ngượng ngùng, lấy chìa khóa mở cửa, mời Trâu Tinh Thần vào.
Cô xin lỗi thêm lần nữa: “Xin lỗi, hôm nay lỡ hẹn cơm chiều với anh.”
Trâu Tinh Thần mỉm cười: “Vậy em tính đền bù cho anh thế nào đây?”
Tô Mạch rửa sạch tay, rót một cốc nước trong bếp đem ra cho Trâu Tinh Thần, hơi ngửa cổ lên nhìn anh ta: “Chờ có cơ hội, em vẽ tặng anh một bức tranh nhé.”
Trâu Tinh Thần lướt nhìn trên tường, có tranh phong cảnh, có tranh tĩnh vật, anh hỏi: “Tính vẽ gì tặng anh?”
Tô Mạch cười cười, ánh mắt đào hoa: “Lần gần nhất vẽ tranh khỏa thân là từ hồi năm tư đại học, khoa mời người mẫu về.”
Trâu Tinh Thần cầm nước lên uống một hơi hết nửa cốc.
Tô Mạch hồi tưởng lại rồi nói tiếp: “Người mẫu nam ấy vóc dáng cũng khá được.”
Trâu Tinh Thần gần như bật thốt: “Đó là vì em chưa thấy người đẹp hơn.” Không có ai tốt hơn anh ta, anh ta có tự tin, không ai hợp hơn mình.
Tô Mạch hơi cúi đầu: “Chờ qua giai đoạn bận rộn này, anh làm người mẫu cho em nhé, được không?”
Trâu Tinh Thần ừ một tiếng, giọng hơi khàn đi một chút, không dễ để nhận ra, ngửa cổ uống nốt chỗ nước còn lại trong cốc.
Tô Mạch vào bếp rót thêm nước mang ra chỗ sô pha, dịu dàng hỏi: “A Thần, anh tắm chưa?”
Anh ngồi, cô đứng.
Mái tóc dài của cô xõa trước ngực, chạm lên đầu vai, lướt qua cằm của anh ta, hơi ngứa.
Hầu kết của anh ta trượt một vòng, giọng đã khàn thấy rõ: “Tắm rồi.”
Tô Mạch cúi đầu, kề chóp mũi vào tai của người đàn ông ngửi thử, kiểm tra xem anh ta đã tắm thật chưa.
Lúc đứng dậy, môi vô tình chạm vào vành tai đối phương, để lại một chút dấu môi đó khá nhạt.
Cô đưa tay ấn nhẹ gáy của anh ta.
Cuối cùng ghé vào tai anh ta nói: “A Thần, anh chờ em chuẩn bị một chút.”
Nói đoạn liền vào phòng ngủ, còn đóng luôn cửa phòng ngủ lại.
Trâu Tinh Thần đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, cảm giác mềm mại chạm vào vành tai anh ta của cặp môi anh đào chín mọng kia khiến anh ta nóng rần.
Còn cả lúc tay nàng chạm lên gáy, một nửa người của anh ta đã tê rần.
Trâu Tinh Thần buồn bực vò đầu, liếc nhìn cửa phòng ngủ.
Là một người đàn ông trưởng thành, anh ta không cho rằng bản thân có thể kiên định cự tuyệt chuyện người đẹp mà mình có cảm tình muốn hiến dâng.
Trâu Tinh Thần bỏ về.
Tô Mạch từ phòng ngủ trở ra thì người đã không còn.
Cô chẳng qua chỉ muốn dán miếng dán gáy cho anh ta mà thôi.
Tác giả có chuyện muốn nói: cần phải thân thiện nhắc nhở ảnh đế một chút: Đây là ngày thứ sáu trong kế hoạch bảy ngày theo đuổi vợ của quý ngài.