TIẾNG VANG

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhìn anh mỗi ngày, nghĩ đến mức cuối cùng vẫn dao động.

Nhớ lúc anh đang lái chiếc xe quảng cáo, trên màn hình LED chạy hàng chữ – Chúc mừng đồng chí Trần Úc An đã ăn bữa cơm tình yêu của Tiểu Đường hôm nay! Tiểu Đường yêu em! ♡

Tôi không nhịn được nữa mà lao xuống lầu, đóng chặt cửa xe của anh, tắt luôn màn hình đi rồi đè anh là xoạc một trận.

Làm đến nỗi Tiểu Đường khóc nức nở, rên ư a.

Tôi ôm lấy anh, cầm lòng chẳng đặng mà nói: “Em cũng yêu anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi