TIẾNG VỌNG NGÀY HOA NỞ

Mở đầu bằng những cái động chạm nóng bỏng, giao hợp kịch liệt kích tình, cuối cùng như bước giữa không trung, lửng lơ lạc mất trọng lượng…

Lâm Triều Sinh tỉnh lại trong ngực Lục Thần Phong, chớp chớp mi nhìn lên cằm anh. Y đón lấy ánh bình minh buổi sớm, nhìn chăm chú gương mặt của Lục Thần Phong, sao cứ có cảm giác… thích hơn cả lúc trước nữa.

Lâm Triều Sinh nhoẻn môi cười, đôi ngươi sâu thẳm khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt anh. Dọc theo sống mũi cao đi xuống, đôi môi đầy đặn mê hoặc này bôi rượu vang phải không? Không thì tại sao mỗi lần hôn lên y lại thấy mình mơ màng như đắm trong men say.

Giọng nói khàn khàn vang bên tai: “Em dậy rồi à?”

Âm thanh gợi lên tất cả ký ức đêm qua trong đầu Lâm Triều Sinh. Y giấu mặt đi, đôi mi cọ cọ vào tấm chăn mỏng vờ như sắp ngủ tiếp. Lục Thần Phong ôm chăn bọc kín lấy đầu cả hai, ngang ngược ôm lấy y: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng” Lâm Triều Sinh trả lời, hai vầng trán kề sát lấy nhau, “Tối hôm qua chưa ăn gì, anh đói không? Em dậy sớm nấu bữa sáng.”

“Không vội.” Lục Thần Phong kìm lại Lâm Triều Sinh muốn chạy trốn, thỏa mãn nói: “Anh được em đút ăn còn no lắm đây.”

Dù có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa, Lâm Triều Sinh cũng đỡ không nổi mấy câu nói nồng nặc hàm ý này của Lục Thần Phong. Một lát tỉnh táo lại, Lục Thần Phong trở mình, bốn mắt đối diện nhau. Lâm Triều Sinh vùi người trong vòng tay anh, nghe anh hỏi: “Em thấy thế nào?”

Eo căng lên, Lâm Triều Sinh ngại ngùng chui đầu vào trong. Lục Thần Phong biết cách giày vò thật sự, mặt còn chưa hết thòm thèm rõ rành rành ra. Chịu thôi, ai bảo mình chọc anh ấy trước đây.

Lục Thần Phong nói: “Hôm nay chúng ta đến phòng làm việc muộn.”

Lâm Triều Sinh còn chưa kịp đáp lại, đã nghe thấy anh lầm bầm như đang nói mớ: “Triều Sinh à, anh còn muốn nếm thử mùi vị đêm hôm qua nữa cơ.”

Lâm Triều Sinh cố tình đáp: “Không cho nếm.”

Lục Thần Phong hôn lên thái dương y, đuôi mắt nhuốm ý cười: “Anh cứ muốn đòi hỏi thế đấy.”

Tuy nói vậy, Lục Thần Phong vẫn có gắng kiềm chế bản thân, không thể không lo lắng đến sức khỏe của Lâm Triều Sinh. Trong những đêm thân mật, Lục Thần Phong lại cầu khẩn thời gian hãy trôi thật chậm lại, nhưng vẫn không cách nào ngăn nó trôi tuột khỏi lòng bàn tay.

Gần cuối tháng bảy, Lục Thần Phong sốt ruột muốn hút thuốc. Lâm Triều Sinh không cho, đôi lúc dùng nụ hôn an ủi anh, khi lại nhẹ nhàng vỗ về. Dù rất khó giải tỏa được lo lắng bất an của Lục Thần Phong, nhưng ít nhất y vẫn có để xoa dịu nỗi lo và ôm lấy anh chìm vào giấc ngủ.

Vào một ngày đầu tháng tám, Lâm Triều Sinh hài mấy trái cà chua nhỏ chín mọng trong vườn nhà. Điện thoại Lục Thần Phong rung lên, anh dừng công việc lại, cầm chậu nhựa vào kéo vào bếp, chống tay lên bàn bếp hít sâu hai lần. Đã đến lúc.

Lục Thần Phong ngắt điện thoại của Tống Diệc Kha, đứng ngoài lan can ngơ ngác nhìn khoảnh vườn không một bóng người. Vài giây sau, đôi tay nọ quấn lấy eo anh, Lâm Triều Sinh rướn lên thì thầm vào tai anh: “Bình tĩnh nào, Thần Phong, chúng ta đi một lát rồi sẽ về mau thôi anh.”

Lục Thần Phong cố gắng bình tĩnh nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng, cười đáp: “Ừm.”

Sau khi cùng nhau dọn dẹp, tắt đèn, chiếc vali chất đầy quần áo, sách vở và đồ vệ sinh cá nhân của cả hai cũng đã sẵn sàng. Khoảnh khắc Lục Thần Phong bước khỏi cửa nhà mình, anh hoảng sợ.

Anh vội vàng nắm lấy tay Lâm Triều Sinh, cau chặt mày không nói một lời. Hành lang lạnh lẽo, lòng bàn tay anh cũng vậy.

Bước khỏi tòa nhà, Lâm Triều Sinh nghiêng đầu nhìn mảng sân vườn mướt mát xanh tươi, thoải mái dặn Lục Thần Phong: “Anh phải nhớ kỹ nhiệm vụ tưới vườn và chậu hoa nhỏ đấy.”

Lúc này, cửa nhà đối diện chợt mở, trong nhà vang tiếng cười nói náo nhiệt. Dì Dư ôm Lỗ Lỗ định ra ngoài tản bộ thì chợt nhìn thấy chiếc vali trong tay Lục Thần Phong, bà hỏi: “Hai đứa vừa về Ngọc Viên chưa được mấy ngày đã muốn đi rồi à?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Tụi con đi du lịch ạ, sẽ trở lại nhanh thôi.”

Lỗ Lỗ vui vẻ “gâu gâu” hai tiếng. Dì Dư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu: “Đi chơi vui nhé, tuổi trẻ hãy cứ đi nhiều vào, mở rộng tầm mắt chứ đừng để già rồi mới muốn đi đó đây.”

Bà dẫn Lỗ Lỗ tiễn hai người đến chỗ đậu xe, ân cần vỗ lên mu bàn tay Lâm Triều Sinh, hiền hậu dặn dò: “Trên đường chú ý an toàn, nhớ phải để tâm chuyện vệ sinh thực phẩm nhé.”

Lâm Triều Sinh “Dạ” một tiếng đáp lời, cười hỏi bà: “Trong nhà có khách đến chơi phải không ạ?”

“Con trai con gái dì về thăm nhà.” Dì Dư nhãn nhã đưa tay bóp vai đấm lưng mình, đôi mắt phản chiếu bầu trời trong xanh: “Trở về thăm hỏi bà già này của chúng.”

“Là để dì vui mà.” Lâm Triều Sinh nói.

Lâm Triều Sinh ngồi vào ghế phó lái, hạ cửa xe xuống. Dì Dư giơ móng vuốt nhỏ của Lỗ Lỗ lên, vẫy tay tạm biệt hai người: “Chúc hai đứa mọi sự đều thuận lợi nhé.”

Đường sá gần bệnh viện 301 đông nghẹt, Lục Thần Phong mãi mới ra khỏi dòng xe cộ nườm nượp, giảm tốc lái vào cửa chính. Tống Diệc Kha đang đừng chờ bên bồn hoa trước tòa nhà bệnh viện, xung quanh là vài ba người nhà bệnh nhân.

“Chúng ta có phúc thật.” Lâm Triều Sinh lạc quan, “Có người đưa đón, còn có người tiếp rước nữa.”

Lục Thần Phong không dám bộc lộ tâm trạng mình ra ngoài. Anh biết rõ, Lâm Triều Sinh trông có vẻ thoải mái như thế tất cả chỉ vì không muốn làm anh cảm thấy nặng nề.

Bên trên không có chỗ đậu xe, Lục Thần Phong ôm lấy vai Lâm Triều Sinh, vỗ về an ủi y. Hai người nhìn nhau nở nụ cười, cùng nhau đi đến chỗ Tống Diệc Kha.

Khu điều trị nội trú của khoa ung bướu nằm ở tầng năm, phòng bệnh độc lập. Tống Diệc Kha đưa hai người vào, nhìn về phía Lục Thần Phong: “Thủ tục nhập viện chưa cần vội, hai cậu cứ sắp xếp đã. Sáng nay tôi có cuộc họp, xong xuôi sẽ ghé lại.”

Lục Thần Phong gật đầu: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”

Y tá trưởng giúp Lâm Triều Sinh chỉnh giường cẩn thận, giải thích rõ ràng những gì cần kiểm tra trong ba ngày tới. Cửa phòng đóng lại, Lâm Triều Sinh đứng bên giường nhìn chằm chằm quần áo bệnh nhân được gấp gọn, khom người ôm nó vào ngực: “Em vào nhà vệ sinh thay.”

Một cánh cửa gỗ tách hai người khỏi nhau, Lục Thần Phong đứng cạnh cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong. Hơn năm phút sau, Lâm Triều Sinh mãi vẫn chưa chịu ra ngoài, Lục Thần Phong không chờ nổi nữa, đưa tay gõ cửa: “Triều Sinh? Em thay xong chưa?”

“Vâng.” Lâm Triều Sinh chậm chạp trả lời, cảm xúc trong giọng nói không tốt lắm: “Xong rồi.”

Lục Thần Phong vặn tay nắm nửa: “Vậy anh vào đây.”

Trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp, Lâm Triều Sinh đứng dưới ánh đèn màu vàng ấm chỉnh chỉnh áo bệnh nhân, cau mày lầm bầm: “Khó nhìn thật.”

Lục Thần Phong buồn cười, không ngờ Lâm Triều Sinh còn có “gánh nặng hình tượng” thế này. Anh nhanh chân bước đến cài nút áo cho y, nói nhỏ vào tai: “Em còn gì mà anh chưa từng thấy nữa đây? Nói thật, không mặc gì vẫn là đẹp nhất.”

Lâm Triều Sinh nhịn không được, hung hăng bấu Lục Thần Phong một cái: “Không đứng đắn tí nào.”

Ngoài cửa sổ có một chậu nước trồng quan thế âm, nhiệt độ từ điều hòa vừa phải, trên chiếc bàn nhỏ vừa tầm Lâm Triều Sinh bày một vài cuốn sách chuyên ngành trắc địa bản đồ và tập vở bút viết.

Lục Thần Phong đặt hộp cơm trống lên đầu tủ, tay phải trượt xuống vành tai lâm Triều Sinh, nói: “Anh đến văn phòng Tống Diệc Kha chờ cuộc họp kết thúc, đỡ phiền người ta đến khu bệnh nội trú làm gì.”

Lâm Triều Sinh dụi mặt mình vào lòng bàn tay anh: “Buổi trưa em đi lấy cơm, chờ anh về ăn với em.”

Mặt trời lên cao, ánh nắng ngoài cửa sổ chói lòa. Lục Thần Phong vừa ra khỏi phòng Phương Nghị đã vào đến nơi, còn ra dáng mang theo một giỏ trái cây to vật vã, nở một nụ cười ôn hòa hỏi thăm Lâm Triều Sinh: “Thấy thế nào rồi?”

Lâm Triều Sinh đóng nắp bút lại, ngẩng đầu lên, cũng mỉm cười: “Tốt lắm.”

Phương Nghị đặt giỏ trái cây xuống, ngồi xuống ghế cạnh giường tán gẫu với Lâm Triều Sinh vài câu, đoạn rút quyển tạp chí trang sức trong tay ra. Phương Nghị quen tay lật ra trang số bốn mươi ba với gương mặt hết sức hớn hở rạng rỡ, chỉ vào sản phẩm thiết kế in chính giữa trang: “Năm mươi tác phẩm vào vòng chung kết của CGL đã được công bố rồi, đây là của Lục Thần Phong.”

Lâm Triều Sinh vội vàng nhận lấy, rũ mi nhìn xuống trang giấy. Xung quanh yên tĩnh, tiếng tim đập rõ mồn một vang bên tai, y thoáng ngưng thở, nghiêm túc thưởng thức.

Hai mươi bảy cara đá Opal* màu lam đậm và lửa xanh mờ ảo hòa quyện vào nhau hệt tựa như khung cảnh núi non biển cả nhìn xuống từ tầng mây cao. Hai bên là hai chú chim hải âu bằng vàng trắng rất sống động, đính kim cương lên mắt, phần đuôi được chạm trổ họa tiết hoa liên kết với nhau.

(*)

Là một chiếc ghim cài áo. Niềm xúc động dạt dào dâng lên trong lòng, Lâm Triều Sinh hiểu được chủ đề Lục Thần Phong muốn thể hiện, đây là câu chuyện của riêng hai người.

Đôi chim hải âu dang cánh tung bay, không ngần ngại khoảng cách giữa núi non và biển cả là bao xa, cứ lao về phía trước như muốn thoát khỏi gông cùm trói buộc của số phận.

Lâm Triều Sinh trân trọng nâng niu quyển tạp chí trong tay, hạnh phúc nở nụ cười. Nguyện vọng của Lục Thần Phong đã thành hiện thực, anh ấy đã tìm được chủ nghĩa lãng mạn của bản thân thông qua chuyến đi ấy.

Tác phẩm mang tên “Tuế nguyệt phùng Sinh.”

*Từ “Sinh” () ở đây vừa là sinh trong cuộc sống, vừa là “Sinh” trong “Lâm Triều Sinh”. Cái tên này có thể hiểu theo hai nghĩa, một là “những năm tháng cuộc đời”, hai là “năm tháng gặp được em”, nghĩa của cái tên này tương tự như lời nhắn của Lục Thần Phong trong chương 34: “Gặp được em là thấy được cuộc sống.” Lâm Triều Sinh vừa là chủ nghĩa lãng mạn mà Lục Thần Phong tìm thấy trong chuyến du lịch, đồng thời là cả cuộc sống của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi