TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Năng lực tiên đoán thức tỉnh năng lực “hỗn độn” dung nhập trong cơ thể Tần Cửu Tịch.

Trăm triệu năm qua, chân ma luôn cắn nuốt hỗn độn bảo vệ thương sinh, nhưng không ai rõ hỗn độn rốt cuộc là gì, không biết tại sao mà sinh, không biết tại sao xâm nhiễm hết thảy.

Tần Cửu Tịch đã biết.

Nó là trật tự.

Trật tự ban đầu của sinh mệnh.

Trong hỗn độn có mục tiêu duy nhất của họ, cũng có ký ức còn sót lại của chân ma viễn cổ.

Tần Cửu Tịch nhìn thấy và hiểu ra.

Hoá ra thế giới này không nên ra đời, hoá ra chân ma thật sự là ‘ma’—— Họ phá vỡ trật tự, giữ gìn thế giới không nên tồn tại, bảo vệ sinh linh không nên ra đời.

Nhân từ với người này là tàn nhẫn với người khác.

Chân ma phản bội hỗn độn.

Kiên quyết bảo vệ thế giới yếu ớt, yếu ớt đến nỗi không thể liên kết với thế giới bên trên.

Thang trời là cánh cửa trở lại trật tự.

Nó sẽ hấp thu tất cả linh khí trong trời đất, dẫn tới tai hoạ diệt thế, hình thành thang trời, bao quanh một vị thần.

Người này là người diệt thế, cũng là người giữ gìn trật tự.

Là ma cũng là thần.

Là hủy diệt cũng là vinh quang.

Thế nên thế giới này hoặc là không ai có thể phi thăng, hoặc là chỉ có một người phi thăng.

Chìa khóa và ổ khoá đã hợp lại.

Thang trời cắm thẳng lên trời, chờ chủ nhân duy nhất bước lên.

Tần Cửu Tịch muốn hủy diệt “chìa khóa” vô dụng này.

Nhưng hắn không thể, hắn chỉ vừa mới nghĩ vậy, năng lực tiên đoán lập tức có hiệu lực, hắn thấy mình phí công, thang trời chỉ có thể nhìn thấy chứ không huỷ được, sinh linh đồ thán khắp nơi.

Hắn thấy Bạch Tiểu Cốc khóc.

Trái tim Tần Cửu Tịch thắt lại, bỏ đi suy nghĩ này.

Một trăm năm, chỉ có một trăm năm.

Thời gian hắn và tiểu gia hoả ở bên nhau lại ngắn tới vậy.

Thế giới rất lớn, cũng rất nhỏ.

Thế giới rộng lớn vô hạn, lại là một nhà giam khổng lồ.

Nhà giam lại sinh ra linh hồn thuần khiết không tỳ vết.

—— Chủ nhân, người sẽ không rời khỏi cốt đúng không?”

—— Vĩnh viễn?!

—— Ừm.

Xin lỗi.

Tần Cửu Tịch không thể mang theo Bạch Tiểu Cốt như Tần Vịnh mang theo Hứa Nặc.

Tiểu cốt đầu nhà họ còn trẻ đến vậy, còn không hiểu sự đời…

Tiểu gia hoả nhà họ đang chờ gặp lại người nhà.

Có lẽ sau khi phi thăng, Bạch Tiểu Cốc mang theo linh hồn người nhà, thật sự có thể gặp lại họ.

Đến lúc đó Bạch Tiểu Cốc nhất định có thể sống tốt.

Sống tốt dưới tình thương của Tần Vịnh, Hứa Nặc và Đỗ Bân Bân.

Xin lỗi. Xin lỗi.

Hắn nhất định phải lừa y.

Tần Cửu Tịch tỉnh dậy từ hồi bế quan dài, Bạch Tiểu Cốc vẫn còn đang mơ thấy quá khứ ngọt ngào.

Hết thảy nguyên nhân là gì?

Là họ muốn phi thăng.

Tại sao muốn phi thăng? Bởi vì mất người thân.

Đây là kết quả hiển nhiên, không tồn tại khả năng khác.

Có lẽ vận mệnh đã chú định, trật tự đã quy định tất cả.

Người nhà của nhóc xương khô đã chú định phải rời đi, y sẽ đau lòng, để y không khổ sở, hắn sẽ đề ra ý nghĩ phi thăng, rồi sau đó…

Hắn sẽ tự dựng lên thang trời.

Chân ma bảo vệ thế giới vốn không nên tồn tại thì chân ma sẽ phải kết thúc thế giới không nên tồn tại này.

Tất cả là trật tự.

Bạch Tiểu Cốc mở mắt ra: “Chủ nhân?”

Tần Cửu Tịch thu lại cảm xúc trong mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã tới bình cảnh.”

Từ Luyện Khí đến Nguyên Anh sơ kỳ, Bạch Tiểu Cốc chưa bao giờ gặp bình cảnh, thông thuận hiếm thấy.

“Bình cảnh?”

“Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc lo lắng: “Làm sao đột phá?!” Cốt không thể kéo chân sau, cốt phải nhanh chóng cùng chủ nhân phi thăng, vậy mới có thể hồi sinh sư phụ và sư nương—— Y chưa biết sư huynh đã qua đời.

Yết hầu Tần Cửu Tịch đắng chát, hắn cố trấn định nói: “Ngươi cần độ kiếp.”

Bạch Tiểu Cốc dại ra: “Độ kiếp?”

Y chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, sao độ kiếp được, không phải… mỗi khi đại viên mãn mới độ kiếp ư?

Đương nhiên… y chưa từng độ kiếp, lần nào cũng là chủ nhân giúp y đột phá đại viên mãn, y… khụ… ngoại trừ đau eo ra chẳng có gì cả.

À à à!

Bạch Tiểu Cốc thẹn thùng: “Là phải… song tu gấp đôi?”

Quả nhiên là Nguyên Anh kỳ, mới sơ kỳ đã phải ra sức song tu, nếu mỗi bậc đều như vậy như vậy, há chẳng phải…

Cốt có thể!

Bạch Tiểu Cốc nắm tay: Vì sư phụ cùng sư nương, đừng nói một đêm bảy tám lần, hàng đêm bảy tám lần cũng có thể!

Lời này hơi kỳ kỳ, Bạch Tiểu Cốc đỏ mặt, không dám nhìn Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch nghe rõ tiếng lòng y.

Hắn miễn cưỡng mỉm cười, sờ mái tóc trắng của Bạch Tiểu Cốc, ôn thanh nói: “Lần này cần chính ngươi tự độ kiếp.”

Bạch Tiểu Cốc mờ mịt: “Tự cốt?” Song tu không phải chuyện hai người sao, sao tự mình làm được?

Tần Cửu Tịch chọt trán y, đè nén đau đớn, tiếp tục nói: “Ngươi phải xuống núi một mình, ngươi…”

Hắn chưa dứt lời, Bạch Tiểu Cốc đã tái mặt, giữ chặt ngón tay hắn: “Cốt phải xuống núi? Người, người không đi cùng cốt?”

Yết hầu Tần Cửu Tịch đắng đến không thể phát ra âm thanh.

Bạch Tiểu Cốc luống cuống: “Tại sao độ kiếp phải xuống núi, như trước đây không được sao?”

Tần Cửu Tịch cố gắng nói: “Ngươi đã là Nguyên Anh kỳ.”

Bạch Tiểu Cốc nói: “Người cũng từng là Nguyên Anh kỳ, sao khi đó không thấy người xuống núi độ kiếp?”

Tần Cửu Tịch: “… Thất Tuyệt Tháp chính là kiếp số lớn nhất đời này của ta.”

Bạch Tiểu Cốc ngây ra.

Bị nhốt bảy ngàn năm thật là kiếp nạn người thường không thể tưởng tượng.

Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến nỗi khổ Tần Cửu Tịch từng chịu, hối hận nói: “Xin lỗi.” Vậy mà y lại nói vậy, vậy mà… vậy mà….

Bạch Tiểu Cốc khó chịu rũ mắt.

Tần Cửu Tịch muốn ôm y vào lòng, muốn nói y không cần độ kiếp, không cần xuống núi, không cần…

Không, cần.

Sau này Bạch Tiểu Cốc phải sống một mình, y cần phải học cách tự lập, cần phải quen một mình.

Lời của Tần Vịnh quanh đi quẩn lại bên tai Tần Cửu Tịch—— “Nó còn trẻ, lỡ ngày nào đó chúng ta không còn nữa…”

Tần Cửu Tịch khẽ hít một hơi, nói: “Ngươi không độ kiếp, chúng ta không thể phi thăng.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Không thể phi thăng thì không thể gặp lại sư phụ và sư nương…

Như một đòn cảnh tỉnh, Bạch Tiểu Cốc lập tức tỉnh táo.

Y không được sợ, không thể sợ, càng không thể tùy hứng.

Y cần phải độ kiếp một mình, y phải cùng chủ nhân phi thăng.

Bạch Tiểu Cốc nắm chặt tay, phấn chấn lên: “Cốt có thể!”

Vô luận kiếp nạn là cái gì, y đều có thể vượt qua, y muốn hồi sinh người nhà, muốn vĩnh viễn ở bên chủ nhân.

Ngay cả cái bậc cửa này cũng không qua được thì có tư cách gì ở bên chủ nhân?

Chủ nhân nhất định có thể phi thăng, y không muốn bị bỏ lại!

Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía Tần Cửu Tịch, hỏi: “Cốt phải độ kiếp như thế nào?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân?”

Tần Cửu Tịch đột nhiên hoàn hồn, khàn giọng nói: “Ngươi phải xuống núi một mình, còn phải…”

Chỉ xuống núi một mình đã làm Bạch Tiểu Cốc tê rần, y không dám nghĩ đến điều kiện khác nữa, Tần Cửu Tịch cũng không nói nên lời, nhưng hắn phải cứng rắn, nhất định phải cứng rắn.

Đến bây giờ, hắn không thể mắc thêm lỗi nữa.

Tần Cửu Tịch thấp giọng nói: “Ngươi còn phải quên ta.”

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Năm chữ này đối với Bạch Tiểu Cốc không khác gì lăng trì, chỉ nghe thôi đã thấy xây xẩm: “Không, không… không thể!”

Sao y có thể quên chủ nhân, không được, y không muốn, y…

Tần Cửu Tịch nắm tay y, trấn an: “Tạm thời.”

Đồng tử tan rã của Bạch Tiểu Cốc tụ lại, con ngươi xanh xám ậng nước: “Cốt không hiểu.”

Tần Cửu Tịch không nhịn nỗi nữa, kiềm chế đặt một nụ hôn lên trán y, thấp giọng nói: “Tạm thời quên ta, chờ ngươi độ kiếp thành công sẽ tự nhớ ra.”

Bạch Tiểu Cốc sợ hãi vô cùng, ngón tay run rẩy: “Cốt không hiểu, vì sao độ kiếp phải quên người?”

Tần Cửu Tịch khàn giọng nói: “Quên ta, ngươi mới có thể tự mình độ kiếp.”

Bạch Tiểu Cốc lắc đầu: “Nhớ cũng có thể…”

Tần Cửu Tịch ngắt lời y: “Không thể, lần này ta không thể giúp ngươi.”

Bạch Tiểu Cốc cứng lại, y cắn môi dưới, cánh môi tươi thắm chợt nhợt nhạt, gần như rỉ máu.

“Chủ nhân…”

“Ừm.”

“Có phải người chán cốt rồi?”

“…”

“Có phải người không cần cốt nữa.”

Tần Cửu Tịch đè nén đau đớn trong lòng, chọt trán y: “Suy nghĩ bậy bạ, chỉ là để ngươi thành công độ kiếp.”

Bạch Tiểu Cốc cúi đầu, không lên tiếng.

Tần Cửu Tịch không biết làm sao mình nói hết lời được: “Ngươi nếu không quên ta, trong lòng sẽ luôn nghĩ đến ta, nhưng lần này ngươi phải tự mình đối mặt, ngươi cần tự mình vượt qua kiếp nạn này, nếu ta giúp ngươi, sẽ chỉ khiến người thất bại thôi.”

Bạch Tiểu Cốc bình tĩnh hơn một chút: “Người đừng lừa cốt.”

Tần Cửu Tịch cười: “Ta có gạt ngươi bao giờ chưa?”

Bạch Tiểu Cốc nghĩ đi nghĩ lại, ảo não nói: “Chưa…”

Nhiều năm như vậy, Tần Cửu Tịch chưa bao giờ lừa y, chủ nhân luôn nói được làm được.

Y phải tin tưởng chủ nhân, nếu người chán y, sẽ không đuổi y đi như vậy mà sẽ thẳng tay ném y xuống núi!

Đúng rồi… chủ nhân chỉ vì để y độ kiếp.

Độ kiếp mới có thể phi thăng, phi thăng mới có thể gặp lại sư phụ và sư nương, mới có thể trở lại sinh hoạt vui vẻ trước đây.

Bạch Tiểu Cốc đè nén bất an trong lòng, run rẩy hỏi: “Phải, phải bao lâu?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc xanh mặt: “Không phải mấy ngàn năm chứ?!” Chủ nhân bị nhốt bảy ngàn năm mới độ kiếp thành công, y… y không…

Tần Cửu Tịch nói: “Ngươi thông minh như vậy, rất nhanh là có thể độ kiếp thành công.”

Bạch Tiểu Cốc: “……………”

Cốt thông minh ư? Rõ ràng cốt ngốc muốn chết.

Xong rồi xong rồi.

Tần Cửu Tịch niết tay y: “Đừng coi nhẹ mình, thiên tư ngươi rất cao.”

Bạch Tiểu Cốc: “Thật sự?”

Tần Cửu Tịch: “Lại không tin ta?”

Bạch Tiểu Cốc: “Tin!”

“Ngoan,” Tần Cửu Tịch kéo y vào lòng, hôn xuống cánh môi đỏ: “Ta sẽ quan sát ngươi.”

Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một câu này, Bạch Tiểu Cốc bỗng dưng thấy rất an tâm: “Người sẽ quan sát cốt?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng cốt không nhìn thấy người…”

“Có phải Đại Cốt không?”

“Phải…”

Hu hu, y đã là Đại Cốt hơn tám trăm tuổi, y phải kiên cường QAQ!

Tần Cửu Tịch cầm đi vỏ Xích Đề và vạn linh căn, thả bản thể tiểu bạch cốt tới sương cốc hiu quanh.

Bạch Tiểu Cốc cuộn ngón tay hắn.

Tần Cửu Tịch nói: “Nhắm mắt lại.”

Bạch Tiểu Cốc nghe lời tắt hoả đồng.

Đầu ngón tay Tần Cửu Tịch tràn ra hắc khí, xoá sạch ký ức của Bạch Tiểu Cốc.

Về hắn, về Thiên Ngu Sơn, về Chiêu Diêu Sơn.

Lúc này tiểu bạch cốt chỉ là tiểu tinh quái ra đời trong sơn cốc xa lạ.

Y sắp sửa đối diện với toàn bộ thế giới.

Là cuộc đời đến muộn tám trăm năm.

Thiết Thiên: “!”

Giáng Sương Cốc! Hàn cốt ngàn năm!

Á…

Không đúng, cách Càn Khôn Thanh Minh đại trận hình thành còn hơn một ngàn năm, tiểu bạch cốt chưa phải bộ xương ăn quỷ không chớp mắt kia…

Vậy thì trong lúc này đã xảy ra chuyện gì?



Tiểu bạch cốt mơ màng tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt là sơn cốc lạnh băng, kên kên gào thét trên đầu, sợ tới mức run lên, trốn vào một sơn động.

Trong sơn động vừa lạnh vừa ướt, xen lẫn mùi hôi thối khó tả.

Tiểu bạch cốt cuộn một cục, hỏa đồng run rẩy.

Tách, nước mắt thi nhau rơi xuống măng đá.

Tiểu bạch cốt rất khổ sở, khổ sở không nói nên lời.

Dường như đã quên mất gì đó.

Đã quên mất người và chuyện quan trọng.

Rầm…

Là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Tiểu bạch cốt sợ tới mức co rụt lại, kế đó mới thấy rõ đó là gì.

Một quyển… sách?

Y vươn xương ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách thật dày kia, thấy được tên sách——

《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê Tần Cửu Tịch thủ tịch Thiên Ngu Sơn》.

Thiên Ngu Sơn… Tần Cửu Tịch…

Lam hoả đang run rẩy của tiểu bạch cốt đột nhiên sáng lên, y nhanh chóng mở sách ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Hết chương 123

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi