TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Bạch Tiểu Cốc chưa bao giờ có cảm giác như vậy, y là một bộ xương khô đã sớm mất đi cảm giác, thứ duy nhất có thể cảm nhận được là mùi hôi kinh thiên của oan hồn lệ quỷ. Những thứ khác như mùi thơm, vị ngọt, cảm giác tê dại, đau đớn và sợ hãi đều là Sâm Tu chân nhân dạy.

Thần thư viết rất tỉ mỉ, không có thân thể như y cũng cảm nhận được, thậm chí hiểu rõ.

Song lần này không giống, hoặc nên nói từ lúc Tần Cửu Khinh nói với y “Đừng sợ, là ta” đã không giống.

Chất giọng kia truyền thẳng đến xương cốt, ngứa ngáy đến mức vừa muốn nghe vừa sợ nghe.

Lúc này chỉ chạm vào một xâu cốt liên, cả người lại có cảm giác Sâm Tu chân nhân miêu tả.

Chính là cái loại cảm giác… bay bổng, choáng váng, dục tiên dục tử, chịu không nổi lại không muốn dừng…

Trời ạ, y đang cùng Cửu Đại Tịch song tu sao?

Sao y chưa có thân thể có thể cùng hắn…

A a a, tiểu bạch cốt hoá đá, thân thể trong trắng của y, thủ tịch Thiên Ngu Sơn của y, y….

Y bị bẩn rồi!

Bạch Tiểu Cốc: Trời sập!

Lại nói Tần Cửu Khinh đã sớm nhận ra từ lúc hàng phục Thiết Thiên.

Bạch cốt nho nhỏ trong thân thể cho hắn một luồng sức mạnh vô hạn, không chỉ trợ hắn trấn trụ ma kiếm làm càn mà còn giúp hắn trở lại đỉnh, có thể nói là mạnh hơn khi ở trên đỉnh.

Khi Tần Cửu Khinh bị hãm hại đã là Kim Đan đại viên mãn.

Ở Thập Nhị Tiên Sơn, hai mươi tuổi Kim Đan đại viên mãn đích xác hiếm thấy, tu sĩ dừng chân trước Kim Đan đại viên mãn lại vô số kể.

Nguyên Anh cảnh là lằn ranh lớn.

Nếu nói trong hàng tỉ người có một phần trăm có thể tu hành, vậy xác xuất tới Trúc Cơ chỉ có một phần ngàn, có thể thuận lợi Kết Đan cùng lắm chỉ một phần vạn.

Phàm nhân vô số, một phần vạn không phải số lượng nhỏ.

Nguyên Anh cảnh lại là một phần vạn của một phần vạn.

Một vạn tu sĩ Kim Đan, chỉ có một người có thể đột phá Nguyên Anh kỳ, đây là hiện trạng Tu chân giới.

Tần Cửu Khinh có danh vọng ở Thập Nhị Tiên Sơn như thế một là do tuổi còn trẻ đã Kim Đan đại viên mãn, tốc độ làm người ta líu lưỡi; hai là hắn nắm trong tay thiên hạ đệ nhất kiếm, tu vi Kim Đan mà giết được ma thú Nguyên Anh kỳ.

Phải biết rằng ma thú cùng cảnh giới thường mạnh hơn tu sĩ một bậc, đây là chênh lệch về tố chất, dù tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ có mang theo pháp khí hay dị bảo cũng tuyệt đối không thể tự mình chém giết ma thú Nguyên Anh sơ kỳ.

Tần Cửu Khinh lại có thể.

Sức chiến đấu của hắn cường hãn, uy hiếp Thập Nhị Tiên Sơn.

Khi Tần Cửu Khinh nắm lấy Thiết Thiên, cảm nhận được sức mạnh tràn trề.

Thiết Thiên và Vấn Đạo cùng nổi danh.

Tần Cửu Khinh là một phế nhân không có tu vi, không có linh căn.

Bởi vì bạch cốt nho nhỏ, trong chớp mắt kia có được sức mạnh khó hiểu.

Trong cốt liên đều là quỷ khí bị tiểu bạch cốt ăn mất?

Không, giống thần lực chia trời cách đất hơn.

Tiểu bạch cốt lúc còn sống…

Tần Cửu Khinh không kịp suy nghĩ sâu xa, vì tiêu hao quá sức, lâm vào hôn mê.

Quỷ giới hung hiểm, dựa vào năng lực của tiểu bạch cốt chắc sẽ không có vấn đề gì.

Trước khi Tần Cửu Khinh ngất đi đã nghĩ như vậy, không ngờ vừa tỉnh dậy đã nghe thấy mấy âm thanh này…

Sẽ không có vấn đề gì?

Thiết Thiên chửi thầm: Có chuyện ‘lớn’ đó!

Lần thứ hai Tần Cửu Khinh cảm giác được thần lực tràn trề của cốt liên, hắn đứng dậy, nhìn tiểu bạch cốt run rẩy.

“Sao vậy?” Hắn bắt lấy xương tay y, giữ vững thân thể nhóc xương khô.

Bạch Tiểu Cốc vô cùng khổ sở: “Ta… Ta…”

Tần Cửu Khinh nhíu mày: “Chỗ nào không thoải mái?”

Ánh lửa xanh trong mắt Bạch Tiểu Cốc rưng rưng: “Ta bị bẩn rồi!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Thiết Thiên: “…………………………”

Bạch Tiểu Cốc hất mạnh tay hắn: “Ngươi thật quá đáng.”

Tần Cửu Khinh chưa kịp lấy lại tinh thần từ lời vừa rồi.

Bạch Tiểu Cốc lên án: “Chưa được sự đồng ý của ta, ngươi dám….” Song tu với ta!

Hơn nữa y còn không được lợi lộc gì, ngoại trừ cơn tê dại kì quái thì không còn gì khác, thậm chí nguyên bộ cốt của y trống rỗng như bị hút khô!

Tần Cửu Khinh nhớ tới thần lực tràn trề vừa nãy, sợ tiểu bạch cốt bị tổn thương: “Lúc ta không có ý thức đã làm ngươi bị thương?”

Bạch Tiểu Cốc: “Không có ý thức?”

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc thoải mái hơn một chút, đúng rồi, ban nãy Cửu Đại Tịch ngất xỉu, người ngất xỉu có thể làm gì chứ?

Cái gì cũng làm không được, trái lại là bản thân mình làm.

Y làm cái gì?

Y chạm vào cốt liên của Tần Cửu Khinh.

Bạch Tiểu Cốc trợn mắt há mồm: “Là ta, hoá ra là ta!” Vậy mà y còn mắng Cửu Đại Tịch, mắng hắn chưa được sự đồng ý đã song tu với y, rõ ràng người ra tay trước là y, là tự y huỷ hoại trong sạch của mình, là y…

Tần Cửu Khinh hỏi y: “Ngươi làm sao vậy?” Hắn lo lắng khí lực chuyển dời sẽ ảnh hưởng đến nhóc xương khô.

Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác quay đầu, trong mắt tràn ngập bi thương: “Là ta cưỡng hiếp ngươi.”

Tần Cửu Khinh: “………………”

Thiết Thiên: “Đệt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ui!”

Ma kiếm sau khi nhận chủ nhẹ nhàng bị nhốt vào phòng tối.

Đúng vậy, Thiết Thiên không nghe được gì hết!

Chuyện thú vị có một không hai như thế mà nó, không, nghe, được!

Tiểu bạch cốt đau lòng muốn chết, có cho một ngàn cái giò heo hầm đậu tương cũng không thể dỗ y vui vẻ —— Khụ, hai ngàn cái thì chưa chắc.

Tần Cửu Khinh có chút hiểu biết tên nhóc này, hắn ổn định cõi lòng, dẫn đường cho y: “Vừa rồi ngươi làm gì?”

Bạch Tiểu Cốc cắn răng nhắc tới chuyện đau lòng: “Cùng ngươi song tu…”

Tần Cửu Khinh không khỏi hỏi: “Ngươi biết song tu là gì?”

Bạch Tiểu Cốc đương nhiên biết, tuy không hiểu nhưng đã xem nhiều lần rồi, Sâm Tu chân nhân trong thần thư giảng cái này tới 700 trang, vậy mà hắn cảm thấy y không hiểu: “Song tu là hai người……”

Tần Cửu Khinh nhớ đến chuyện tiểu bạch cốt biết vài thứ linh tinh, không thể không ngắt lời, hỏi thẳng: “Có phải ngươi chạm vào cốt liên này không?”

Bạch Tiểu Cốc gật gật.

Tần Cửu Khinh: “Sau đó phát sinh chuyện gì?”

Bạch Tiểu Cốc oà khóc: “Sau đó ta bị ngươi làm cho tê tê dại dại đầu óc trống trơn dục tiên dục tử muốn lại chịu không nổi…”

Tần Cửu Khinh: “……”

Bạch Tiểu Cốc khóc xong lại cảm thấy mình không mặt mũi khóc.

Là y sai, tất cả là tại y, y và Cửu Tịch đều không trong sạch, y dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cưỡng hiếp một người hôn mê. Yếu yếu ở bên nhau không có kết quả, đời này y không ăn được món ngon nữa rồi.

Vỡ, mộng, rồi!

“Xin lỗ…” Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng xin lỗi.

Tần Cửu Khinh không sao tưởng tượng được mình cũng có ngày phải phổ cập tri thức khoa học này: “Đó không phải song tu.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Tần Cửu Khinh bỏ qua những vấn đề không thể mở miệng, nói trọng tâm: “Xâu cốt liên là của ngươi, tuy không biết vì sao chạy vào cơ thể ta, nhưng nó vẫn thuộc về ngươi, có thể cùng ngươi tương thông, ngươi có thể dời sức mạnh sang cho nó.”

Giọng điệu uyên bác quá đỗi làm Bạch Tiểu Cốc sửng sốt.

—— Không hiểu gì hết!

Thân thể Cửu Đại Tịch không được, đầu óc lại rất được.

Vừa rồi bọn họ thật sự không song tu? Cũng đúng, y chưa có thân thể, không ôm ấp hôn hít hay ra ra vào vào… Tuy cảm giác rất giống với hình dung của Sâm Tu chân nhân, nhưng không có thân thể không thể song tu, đây là quy luật bất thành văn.

Quy luật không thể phá vỡ!

Bạch Tiểu Cốc lại vui lên!

Y không bẩn, y vẫn là một một bộ xương trắng nõn sạch sẽ!

Tần Cửu Khinh thấy mặt mày y giãn ra, khẽ thở phào: “Hiểu chưa?”

Bạch Tiểu Cốc: “Hiểu rồi, chúng ta không song tu, chỉ có ngươi tu ta!”

Tần Cửu Khinh búng trán y: “Không bỏ* ngươi.”

*Hai chữ này đồng âm.

Bạch Tiểu Cốc hiểu song tu lại không hiểu nhân thế: “Hả?”

Tần Cửu Khinh: “…Không có gì.”

Bạch Tiểu Cốc ‘tìm được đường sống trong chỗ chết’, nào rảnh quan tâm mấy thứ kia, y vô cùng vui vẻ, thậm chí bắt đầu tò mò.

Hoá ra ban nãy không phải song tu, hoá ra không song tu cũng có cảm giác kỳ quái …

Bạch Tiểu Cốc lại dùng xương ngón tay chạm cốt liên.

“Sao lần này không có cảm giác?”

“Đầy.”

“Chỉ mới vậy mà ăn không vô? Cửu Tịch ngươi vô dụng quá.”

“…”

“À, đây là xương ta, ta vô dụng như vậy sao?”

Tần Cửu Khinh sợ lực chú ý của y lại lệch, nhấc tay muốn tháo cốt liên: “Cốt liên có liên quan đến ngươi, ngươi lấy về đi.”

Bạch Tiểu Cốc đè tay hắn lại: “Ta không cần!”

Tần Cửu Khinh ngước mắt nhìn y.

Bạch Tiểu Cốc chắc nịch nói: “Ta đã có mười xương ngón tay, ngươi cho ta nữa, ta để chỗ nào? Dù chỉ là bộ xương khô, có 49 xương ngón tay cũng sẽ bị cốt chê cười!”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc nhìn cổ tay hắn, sau đó nhìn xâu cốt liên ngứa ngáy kia: “Hơn nữa ngươi đeo thật đẹp.” Xương cốt y óng nhuận trắng sáng cũng không bằng da Cửu Tịch. Nước da của hắn mang vẻ lạnh lẽo, làm nổi bật xâu xương cốt ấm áp, như những viên kẹo đám mây.

Kẹo, đám, mây!

Tiểu bạch cốt nuốt nuốt nước miếng không tồn tại: “…Tóm lại ngươi đeo đi, ta không thiếu xương ngón tay, vả lại ngươi thích hợp như thế, hay ngươi không muốn?” Y ngẩng đầu hỏi hắn.

Tần Cửu Khinh buột miệng thốt ra: “Muốn.”

Hoả đồng lam của Bạch Tiểu Cốc biến thành hoa: “Vậy tặng cho ngươi!”

Ánh mắt Tần Cửu Khinh mang theo độ ấm: “Được.”

Hắn vừa dứt lời, tiểu bạch cốt bỗng nhiên biến sắc: “A a a!”

Tần Cửu Khinh không quay đầu lại, nhưng hắn cũng cảm nhận được mùi tanh hôi nồng nặc, ma kiếm phá không, Tần Cửu Khinh ôm chặt nhóc xương khô, xoay người chém một nhát.

Hung thú cao ba mét cao chưa kịp há miệng đầy máu đã bị tử khí đầy trời chém thành hai nửa.

Máu tươi đặc sệt bắn ra, Tần Cửu Khinh nhảy một cái tránh đi.

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Tần Cửu Khinh thu kiếm, nhìn nhóc xương khô trong lòng: “Không sao chứ?”

Hai mắt Bạch Tiểu Cốc biến thành trái tim: “Thật đẹp!”

Xong rồi xong rồi, Tần Cửu Khinh có đẹp bằng Cửu Đại Tịch không?

Không không không, y không thể di cốt biệt luyến!

Tần Cửu Khinh chưa vận dụng thành thạo cổ sức mạnh này, sau khi chém ma vật, lần thứ hai tiêu hao sức lực quá độ.

Bạch Tiểu Cốc thấy Cửu Tịch lần thứ hai vô lực, khẽ thở dài: May mà thể lực Cửu Đại Tịch quá yếu.

Sâm Tu chân nhân nói, đối tượng song tu nhất định phải có thể lực tốt, nếu không một đêm một lần làm sao đủ?

Với thể lực của Cửu Tịch, cho y động, cũng không chịu nổi bảy tám lần một đêm.

Có một túi da đẹp, lại không có thân thể tốt.

Đây là khoảng cách cực lớn của Cửu Đại Tịch và Tần Cửu Khinh.

Bạch Tiểu Cốc thổn thức không thôi.

Hết chương 13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi