TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Lỗ tai Bạch Tiểu Cốc bốc khói, không nghe không nhìn, cúi đầu đi về phía cổng trường——

Ai muốn nói chuyện với cái tên trêu hoa ghẹo nguyệt này? Đôi mắt cả trường đều dính lên người hắn!

Bạch Tiểu Cốc thất thần bước đi, xui xẻo dẫm hụt bậc thang.

“Cẩn thận!”

Cổ tay y bị giữ chặt, cả người nhào về phía trước, tiếp đó một bàn tay hữu lực đỡ lấy eo y, vững chãi ôm y vào lòng.

Bạch Tiểu Cốc: “………”

Âm thanh của Tần Cửu Khinh xẹt qua tai y: “Sao cứ muốn nhào vào lòng tôi thế?”

Trái tim Bạch Tiểu Cốc đập ầm ầm.

Tần Cửu Khinh không coi ai ra gì mà ôm lấy y, chầm chậm nói “Nếu đứng không vững thì tôi sẽ ôm cậu…”

Bạch Tiểu Cốc đẩy hắn ra, mặt đỏ như cà chua chín: “Cậu… cậu!”

Y chưa từng mắng người bao giờ, tuy đang tức điên nhưng y không thể thốt ra được lời hung hăng, ngược lại vì làn da mỏng, ửng đỏ che kín cổ, càng như thẹn quá thành giận.

Nhóm quần chúng ăn dưa liên tiếp hít hà.

Bạch Tiểu Cốc liếc mắt nhìn, nhất thời cảm nhận được thế nào là “cái chết xã hội”.

A a a, quả nhiên người này lưu manh không ai bằng!

A a a, lưu manh mau mau thu hồi những lời này đi!

Ai…

Ai nhào vào lòng hắn?!

Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.

Bạch Tiểu Cốc tự dưng bị bôi nhọ chỉ muốn thoát khỏi hiện trường ngay và luôn.

Y và Tần Cửu Khinh không hợp nhau, y không muốn gặp lại hắn lần nào nữa!

Bạch Tiểu Cốc không nói hai lời, nhanh chóng bước đi, Tần Cửu Khinh không để ý quần chúng vây xem, bước theo.

Bạch Tiểu Cốc tức tối: “Đừng theo tôi!”

Tần Cửu Khinh: “Cổng trường chỉ có một.”

Bạch Tiểu Cốc không để ý tới hắn.

Do khoảng cách bước chân chênh lệch, dù Bạch Tiểu Cốc bước đi như bay cũng không thể tránh khỏi tên lưu manh.

“Giận?” Tần Cửu Khinh hỏi.

Bạch Tiểu Cốc: “Không. “

Tần Cửu Khinh: “Vậy…”

Bạch Tiểu Cốc vô cảm nói: “Muốn giết người diệt khẩu thôi!”

Nói xong, y bước lên xe, cửa xe đóng lại cái rầm, không nhìn người ngoài cửa sổ cái nào, đồng thời nói với tài xế: “Chú Lý, về nhà!”

Ô tô nghênh ngang rời đi, Tần Cửu Khinh “cứu” Bạch Tiểu Cốc hai lần đứng tại chỗ, lắc đầu: “Thật nóng tính.”

Lời trong lòng lại là: “Thật đáng yêu.”

Nhóm học sinh ngoại trú chen chúc ở cổng trường, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng có một không hai.

Không bao lâu sau, học thần chuyển trường và giáo thảo học tra có chuyện khó nói đã truyền khắp khối mười hai.

Lớp mười hai vốn tẻ nhạt và nặng nề, có quả dưa bự như vậy, chúng học sinh vô cùng hưng phấn!

Bạch Tiểu Cốc hiên ngang rời đi, chờ xe lăn bánh lại lén quay đầu lại, nhìn từ cửa sổ phía sau.

Ánh chiều tà nghiêng về tây, kéo dài bóng dáng cao gầy của thiếu niên, gam màu ấm áp giao hoa với đen tối, làm màu sắc xung quanh như bị mất đi——

Rõ ràng hắn đứng trong đám người, lại tựa như chỉ có một mình trong trời đất.

Bạch Tiểu Cốc quay đầu, tựa lưng vào ghế, đè lại lồng ngực đang đập ầm ầm của mình. Y điên rồi.

Nhất kiến chung tình?

Còn là nam!

Còn xấu tính như vậy!

Không phải điên mà là điên nặng!

Bạch Tiểu Cốc giận đùng đùng về nhà, vén tay áo tới phòng bếp, lăng xăng nửa ngày mới phát hiện trong nhà yên tĩnh kỳ lạ.

Đại Tần không ở nhà? Đại Tần vậy mà ra ngoài?

Bạch Tiểu Cốc ra khỏi phòng bếp, gọi: “Ba?”

Đi một vòng trên lầu dưới lầu cũng không thấy Tần Vịnh đâu, Bạch Tiểu Cốc vô cùng kinh ngạc, trời chưa sập mà ba mình đã ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày mấy, quá nhiều chuyện lạ!

Bạch Tiểu Cốc cầm di động gửi một tin nhắn Wechat cho Tần Vịnh, đợi một lúc lâu cũng không thấy Tần Vịnh trả lời, Bạch Tiểu Cốc dứt khoát nhấn gọi, tiếng chuông di động vang lên trong nhà.

Bạch Tiểu Cốc: “…”

Ra ngoài không cầm di động, đừng đi lạc đó!

Làm con Tần Vịnh mười mấy năm, Bạch Tiểu Cốc hiểu ba mình mù đường hơn ai khác, đừng nói xa nhà, gã ở tiểu khu của mình cũng có thể lạc đường tới tám tiếng.

Bạch Tiểu Cốc đang sốt ruột thì thấy cửa mở, Tần Vịnh vui vẻ bước vào.

“Tiểu Cốc!”

Bạch Tiểu Cốc nhíu mày: “Ba đi đâu mà không mang theo di động?”

Khuôn mặt Tần Vịnh đỏ bất thường, xấu hổ nói: “Kế, kế bên…”

“Kế bên?”

“Đối diện.”

Bạch Tiểu Cốc hiểu ra: “Có hàng xóm dọn vào?”

Vành tai Tần Vịnh bắt đầu phiếm hồng: “Hôm nay vừa chuyển đến, tính tình rất tốt, còn mời chúng ta qua ăn… À đúng rồi!” Lúc này gã mới nhớ tới chính sự, vội nói, “Con đừng làm cơm chiều nha, chúng ta đến đối diện ăn, ba đã đồng ý với cô ấy.”

Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm gã một hồi: “Cô ấy?”

Tần Vịnh: “Cô ấy!”

Bạch Tiểu Cốc hiểu.

“Rất đẹp?”

“Rất đẹp!”

Bạch Tiểu Cốc dài giọng: Ohhh…”

Tần Vịnh càng xấu hổ hơn: “Con đừng nghĩ nhiều, ba chưa biết tình huống người ta ra sao, có điều con người rất tốt, chẳng những thế còn mời chúng ta đi ăn cơm… “

Tâm trạng “xấu” cả ngày nay của Bạch Tiểu Cốc trong trẻo trở lại, thậm chí có chút tươi tắn: “Con làm thêm vài món, chúng ta cầm tới đó.”

Tần Vịnh thấy cũng hay: “Được!”

Tay nghề của gã không ổn, nhưng con gã thì khác—— Bảo đảm ăn một lần sẽ muốn ăn nữa, lần sau họ có thể mời lại, qua qua lại lại… He he…

Bạch Tiểu Cốc liếc một cái là thấu tâm tư của ba mình, mỉm cười trở về phòng bếp.

Được rồi, lão thụ hiếm khi nở hoa, y phải giúp ổng một phen!

Bạch Tiểu Cốc làm ba món tủ, tìm hộp cơm xinh xắn đóng gói lại. Tần Vịnh thay quần áo, trau chuốt đến độ anh tuấn ngời ngời, chỉ có vẻ mặt là hơi căng thẳng: “Có long trọng quá không?”

Bạch Tiểu Cốc nhìn nhìn: “Đẹp trai!”

Tần Vịnh thở phào: “Đưa ba hộp cơm.”

Bạch Tiểu Cốc: “Mặc như vậy cầm hộp cơm làm gì, lấy chai rượu vang đỏ đi.”

Tần Vịnh: “À à à, đúng rồi!” Gã vội lấy chai rượu vang đỏ sáu chữ số ra.

Bạch Tiểu Cốc gật đầu: “Ổn rồi!”

Hai ba con xuống lầu, đi tới đối diện.

Đây là một khu biệt thự ven biển, có là đối diện cũng phải băng qua sân mình đi sang sân đối diện, cách nhau chừng ba bốn phút đi bộ.

Khi nhìn thấy hàng xóm, Bạch Tiểu Cốc bị vẻ đẹp ấy làm giật mình.

Người mở cửa là một phụ nữa mặt váy dài vàng nhạt, tuổi chừng đôi mươi, tóc đen xõa sau lưng, dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặt mày tú khí dịu dàng.

Khi cười rộ lên dịu dàng nhã nhặn, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt ở bên môi, như mỹ nữ bước ra từ trong tranh, yểu điệu tao nhã.

Hứa Nặc thấy bọn họ, ôn thanh nói: “Mau vào.” Giọng nói cũng dịu dàng như mưa phùn đêm xuân.

Tiếng “dì” tới bên miệng bị nghẹn trở về.

Ơ…ơ…

Ba mình muốn trâu già gặm cỏ non?!

Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến tuổi của ba mình. Tuy y sắp mười tám nhưng ba y chưa tới ba mươi tám, dù sao cũng không phải ba con ruột, lúc Tần Vịnh nhặt được Bạch Tiểu Cốc chỉ mới qua mười lăm.

Vậy nên ba y ba mươi hai tuổi… còn tính là người đàn ông độc thân nhỉ?

Đối mặt hai ba con lo âu thấp thỏm, Hứa Nặc tiếp đãi vô cùng hữu lễ lại không mất thân thiết, nhất là khi nghe thấy Bạch Tiểu Cốc tự làm đồ ăn mang đến, càng kinh ngạc hơn: “Tiểu Cốc năm nay…”

Bạch Tiểu Cốc nói: “Mười bảy.”

Hứa Nặc cười nói: “Thật giỏi.”

Hai người bắt đầu trò chuyện về nấu nướng, trúng đề tài, Bạch Tiểu Cốc nói được vài câu, Tần Vịnh lại không chen được lời nào, nhưng gã không cần nói chuyện cũng có thể ngồi một bên cười khà khà.

Lát sau, dưới lầu có tiếng mở cửa, Hứa Nặc đứng dậy nói: “Chờ một lát.”

Hai ba con vội gật đầu.

Sau khi Hứa Nặc xuống lầu, Bạch Tiểu Cốc trừng Tần Vịnh: “Lão Tần, ba…”

Tần Vịnh biết y muốn nói gì, vội nói: “Dì Hứa của con lớn hơn ba ba tuổi.”

Bạch Tiểu Cốc: “???”

Tần Vịnh vui vẻ nói: “Nữ hơn ba, ôm gạch vàng, ôi!” Xấu hổ quá!

Bạch Tiểu Cốc: “………” Thế đạo thật đáng sợ, thoạt nhìn chị Hứa Nặc như hai mươi, sao, sao lớn hơn ba mình ba tuổi?!

Bạch Tiểu Cốc lại nghĩ tới một chuyện: “Dì ấy chưa kết hôn?”

Hai ba con chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền lên, Hứa Nặc dẫn theo một thiếu niên, mỉm cười giới thiệu: “Đây là con của tôi, Tần Cửu Khinh.”

Tần Vịnh: “!”

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Tần Cửu Khinh cởi đồng phục, ăn mặc T shirt đen và quần đùi, tôn lên dáng người cao gầy, vòng eo săn chắc cũng rõ ràng hơn, nãy giờ hắn toàn rũ mắt, ít nhiều có hơi thở lạnh lẽo ở trường học, nhưng khi nhấc mắt thấy Bạch Tiểu Cốc ——

Con ngươi đen khẽ động, khí lạnh lui tán, chỉ còn lại cảnh xuân xán lạn.

Lại gặp nhau rồi.

Hắn không nói ra tiếng, nhưng Bạch Tiểu Cốc nghe được!

Tần Vịnh chào hỏi Tần Cửu Khinh, Tần Cửu Khinh trời sinh khó gần lại bất ngờ ôn hòa hữu lễ với Tần Vịnh: “Chào chú.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc, nhướng đuôi mắt dài hẹp, mỉm cười hỏi: “Đây là?”

Không cần Bạch Tiểu Cốc tự giới thiệu, Tần Vịnh đã hận không thể moi hết sinh thần bát tự con mình ra!

Cái Tần Cửu Khinh muốn biết chính là tên y, ý cười trong mắt càng đậm: “Tiểu Cốc.”

Lỗ tai Bạch Tiểu Cốc run run, giả vờ không quen biết: “Ừm.”

Tại sao lại như vậy, sao hắn là con trai của dì Hứa Nặc, sao hắn lại ở đối diện nhà y?!

Oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết?!

Nếu không phải vì ba, Bạch Tiểu Cốc đã tông cửa bỏ chạy!

Bốn người ngồi xuống, Tần Cửu Khinh liếc sơ bàn ăn, nhìn một cái là biết món nào không phải phong cách của nhà mình.

Không đợi Hứa Nặc giới thiệu, Tần Cửu Khinh đã bắt đầu khen món ăn ngon miệng.

Bạch Tiểu Cốc: “…”

Vô dụng, khen thế nào cũng không cho cậu ăn!

Tần Vịnh ngồi bên này nhấp nhỏm không yên, có con không sao, chỉ sợ còn có chồng, vì thế gã bắt đầu đảo đậu, nói tình huống của mình: “Từ lúc mẹ mất, đứa nhỏ Tiểu Cốt luôn độc lập, tay nghề…”

Hứa Nặc nghe vậy, cũng nói tình huống của mình: “Ba Tiểu Cửu cũng đi sớm, thằng bé cũng…”

Bạch Tiểu Cốc nghe một hồi, cuối cùng cũng nghe được tin tốt ——

Ông bố đơn thân và bà mẹ đơn thân, có thể kết thành gia đình.

Vấn đề là: Ai muốn làm anh em với tên này?

Ăn xong một bữa khá ngon, Hứa Nặc dọn chén đũa, Tần Vịnh mười ngón không dính nước xuân lập tức bật dậy: “Tôi hỗ trợ cho.”

Hứa Nặc mỉm cười nhìn gã.

Tần Vịnh nói: “Ở nhà tôi, Tiểu Cốc nấu cơm, tôi rửa chén!”

Bạch Tiểu Cốc: “…”

Y không vạch trần tại chỗ, đỡ phải về khóc.

Hứa Nặc nhìn Tần Cửu Khinh: “Mang Tiểu Cốc đến phòng khách chơi đi.”

Tần Cửu Khinh đáp: “Vâng.”

Hứa Nặc và Tần Vịnh rời đi, trên bàn cơm chỉ còn Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc từ đầu đến cuối không nhìn Tần Cửu Khinh cái nào.

Tần Cửu Khinh cảm giác được: “Còn giận?”

Bạch Tiểu Cốc: “Ha ha.”

Tần Cửu Khinh nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Tần Cửu Khinh hơi rũ mắt, con ngươi đen hơi lấp lánh ánh sáng: “Là tôi sai, không phải cậu nhào vào lòng tôi, là tôi nhịn không được muốn… ôm cậu.”

Hết chương 141

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi