TIỂU BẠCH CỐT


Bạch Tiểu Cốc xụ mặt: “Ăn cải trắng của cậu đi!”
Tần Cửu Khinh cười cười, nghiêm túc ăn món cải trắng hầm đậu hủ nhạt nhẽo kia.

Bạch Tiểu Cốc ăn thịt kho tàu, không nhịn được liếc nhìn hắn.

Người này hơi gầy, cần cổ thon dài, hầu kết rõ ràng, đường nét hai bên đâu ra đấy, xương quai xanh gồ ghề trong cổ áo hơi mở, đi xuống nữa…
Khụ!
Bạch Tiểu Cốc thu hồi tầm mắt, thầm nói: Không chỉ gầy, làn da cũng thiên lạnh, hay tại thiếu dinh dưỡng?
Bạch Tiểu Cốc nghĩ tới tới câu tối qua mình nghe được.

Dì Hứa Nặc bận rộn công tác, không phải như Đại Tần làm việc tại nhà.

Một phụ nữ có công việc lương cao như vậy chắc chắn cực hơn đàn ông rất nhiều.

Tay nghề dì Hứa Nặc rất tốt, lại không rảnh xuống bếp.

Tối hôm qua y cũng không phát giác Tần Cửu Khinh kén ăn, nhưng ——không phải Bạch Tiểu Cốc tự khen, món y nấu, có kén ăn cũng phải ăn ba chén!
Ừm… Chắc chắn dì Hứa Nặc không rảnh nấu ăn mỗi ngày cho hắn, cho nên Tần Cửu Khinh mới thiếu dinh dưỡng.

Bạch Tiểu Cốc mới nói không để ý đến hắn đã bắt đầu lo lắng tình huống thân thể của đối phương.

“Cậu theo họ mẹ?” Tần Cửu Khinh bỗng dưng mở miệng hỏi.

Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn.

Tần Cửu Khinh nhìn y: “Họ Bạch thật êm tai.


Bạch Tiểu Cốc nhớ đến lời ban nãy của hắn, nóng bừng mặt: “Họ Bạch nhiều mà.

” Đồ cuồng màu trắng!
Tần Cửu Khinh: “Nhưng tôi chỉ quen cậu.


Tim Bạch Tiểu Cốc hụt nửa nhịp, y sợ đề tài không thể khống chế, cố gắng dời hướng: “Cậu, ba cậu họ Tần?”
Tần Cửu Khinh thu hồi tầm mắt, không tỏ ý kiến: “Ừm.


Bạch Tiểu Cốc hỏi xong lập tức hối hận, câu hỏi ngu ngốc gì thế này, ba hắn không họ Tần thì họ gì?
Dường như Tần Cửu Khinh không muốn nhắc tới ba mình, tiếp tục đổi đề tài: “Thịt kho tàu ngon không?” Hắn nhìn sang mâm đồ ăn của Bạch Tiểu Cốc.

Trái ngược với cơm trưa nhạt nhẽo của hắn, có thể nói cơm trưa của Bạch Tiểu Cốc phong phú vô cùng.

Tuy thịt kho tàu của nhà ăn không ngon bằng Bạch Tiểu Cốc làm, nhưng hương vị màu sắc đầy đủ, thịt được thái chỉnh tề, mỗi miếng thịt đều thơm mềm, nước thịt sóng sánh trong cơm.

Bạch Tiểu Cốc không chỉ chọn thịt kho tàu mà còn chọn thêm đậu Hà Lan xào và một chén súp gà hầm cá vồ.

Nhận thấy ánh mắt Tần Cửu Khinh, Bạch Tiểu Cốc đáp: “Ngon lắm.


Tần Cửu Khinh rũ mắt: “Ừm.



Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn bắt đầu chọt cải trắng đáng thương, mềm lòng hỏi: “Cậu muốn nếm thử không?”
Tần Cửu Khinh ngước mắt, đôi ngươi rực sáng: “Có thể không?”
Trái tim Bạch Tiểu Cốc run lên: “Có gì không thể? Dù sao tôi cũng không ăn hết…” Y vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu mềm mại.

Bạch Tiểu Cốc định bỏ vào cơm Tần Cửu Khinh, để tự hắn ăn, ai ngờ… Y vừa nâng đũa, thịt kho tàu còn ở giữa không trung, Tần Cửu Khinh đã trực tiếp cắn một cái.

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”
Tần Cửu Khinh vừa ăn vừa lớ ngớ nói: “Ngon.


Tay Bạch Tiểu Cốc cứng đờ, mặt đỏ bừng: “Cậu… cậu…”
Tần Cửu Khinh vô tội hỏi: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc: “Đũa của tôi!”
Người này, người này lại trực tiếp ăn!
Đũa của y… không phải bọn họ đã gián tiếp…
Đệt!
Cốt ca không kiềm được thốt câu thô tục.

Tần Cửu Khinh hơi cong môi, trong mắt giấu không được ý cười: “Xin lỗi.


Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh lại chậm rãi nói: “Thơm quá, không nhịn nổi.


Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Kết cục của tham một miếng thịt là người chạy mất tiêu.

Bạch Tiểu Cốc bưng mâm đồ ăn, vô cảm đổi tới góc nghiêng xa tít bên kia, cách Tần Cửu Khinh hơn năm mươi cái bàn.

Tần Cửu Khinh lắc đầu bật cười.

Hối hận ư? Không.

Bởi vì thật sự rất thơm.

Khi Bạch Tiểu Cốc trở về lớp thì di động ting một tiếng.

Tịch: 【 Xin lỗi.


Bạch Tiểu Cốc không để ý tới.

Tịch: 【 Tôi mua đôi đũa mới cho cậu.


Bạch Tiểu Cốc: Ai cần!
Bạch Tiểu Cốc không đáp, Tần Cửu Khinh cũng không gửi tin nhắn tới nữa.


Bạch Tiểu Cốc cúi đầu nhìn di động mấy lần, sau khi không thấy tin nhắn tới nữa mới chán ngán nằm nhoài trên bàn học.

Tào Kính: “Cốt ca, học!”
Bạch Tiểu Cốc dịch sang hướng khác.

Tào Kính: “Há, vậy tớ cũng ngủ một lát.


Bạch Tiểu Cốc ngủ hai tiết, trong lúc mơ màng nghe thấy Tào Kính chửi: “Đm!”
Bạch Tiểu Cốc hé mắt: “Câm miệng.


Tào Kính biết y có tính gắt ngủ, nhưng hình ảnh trước mắt quá kinh khủng, cậu ta không rảnh quan tâm gì nữa, vội đưa di động của mình tới trước mặt Bạch Tiểu Cốc: “Cốt ca, cậu… cậu…”
Bạch Tiểu Cốc mơ màng nhìn ảnh chụp, sau đó giật mình tỉnh ngủ.

Ngủ ngủ ngủ, ngủ cái rắm!
Y túm lấy di động, nhìn chằm chằm ảnh chụp, hận không thể thiêu di động thành tro.

Tào Kính tằng hắng, nói: “Chụp, chụp…” Cậu ta không dám nói chữ đẹp, bèn đổi thành, “đỉnh ghê.


Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Trên màn hình sáu bảy inch có một bức ảnh sắc nét.

Địa điểm: Nhà ăn Nhất Trung.

Thời gian: Suốt giờ ăn trưa.

Nhân vật: Học thần chuyển trường và giáo thảo học tra.

Không hề nghi ngờ người chụp rất biết chớp thời cơ, chụp ngay cảnh Bạch Tiểu Cốc gắp thịt kho tàu “đút” Tần Cửu Khinh.

Trong góc tối, Tần Cửu Khinh tóc đen da trắng, quanh thân như phát sáng, hắn hơi khom lưng, tóc mái rủ xuống trán, lông mi vừa dài vừa mỏng, dưới sống mũi cao thẳng, môi mỏng vốn nên ít nói cười khẽ nhếch, vừa hay ngậm một miếng thịt, nước sốt dính trên môi, càng thêm dụ hoặc.

Hắn mỉm cười nhìn thiếu niên đối diện, chăm chú lại thâm tình.

Nửa người và nửa cánh tay lộ ra ngoài ống tay áo của Bạch Tiểu Cốc lọt vào ống kính, lọn tóc trắng giữa trán hơn xoăn, hai mắt trợn to, dáng vẻ kinh ngạc bị chụp một cách rõ ràng, chết hơn là lỗ tai vừa trắng vừa mỏng ửng đỏ như ráng chiều.

Bạch Tiểu Cốc xoá bức ảnh một cách trơn tru.

Tào Kính thấy vậy: “Ơ…”
Bạch Tiểu Cốc trừng cậu ta.

Tào Kính gãi gãi đầu: “Cậu xoá cũng như không thôi, nó đã truyền khắp nơi….


Bạch Tiểu Cốc giật mình, nhấn vào group lớp.

!!!

Quýt Bảo: “Aaaaaa, đẹp quá, ngọt quá!”
Tôi Không Có Lả Lướt: “Không phải mọi người nói học sinh mới chuyển tối là cục đá vạn năm sao, các cậu có cục đá nào cười như vậy không, có cục đá nào khiến người ta nóng hầm hập như vậy không!”
“Xin lỗi chị em, tớ leo tường đây.


“Cốt ca cho các cậu đó, học thần để tớ!”
“Bình tĩnh! Rõ ràng trong mắt học thần chỉ có Cốt ca…”
“A a a, năm học mới quá tuyệt vời, cuối cùng cũng có người xứng đôi với Cốt Cốt nhà chúng ta!”
Bạch Tiểu Cốc: “………”
Đừng hỏi, hỏi chính là cái chết xã hội.

Tuy không ngủ được nữa nhưng Bạch Tiểu Cốc cũng không dám ngẩng đầu, y chôn mình dưới chồng sách, hận không thể cắt luôn hai cái tai nóng hổi của mình.

Y nhớ lại hành động của mình sau đó: Bưng mâm đồ ăn rời xa Tần Cửu Khinh, lại không đổi đũa mới, dùng đôi đũa đó ăn sạch đĩa thịt kho tàu và đậu Hà Lan xào.

Không chừa miếng nào.

No muốn chết mà còn thấy rất ngon.

Bởi vì đôi đũa kia…
Xong rồi xong rồi, y không bình thường!
Bạch Tiểu Cốc không biết mình làm sao chịu được đến tan học, khi tiếng chuông vang lên, y chỉ muốn phóng về nhà ngay, y phải chạy vào phòng bếp, y phải làm một bữa tối phong phú, y muốn quên bữa cơm đáng ghét đó…
Lúc này di động rung lên.

Tịch: 【Dạy quá giờ, chờ tôi.


Bạch Tiểu Cốc giật mình, đáp: 【Không!】
Ai đợi hắn? Lần đầu tiên Bạch Tiểu Cốc cảm thấy dạy quá giờ là chuyện tốt.

Tịch: 【Vậy tôi tự về nhà.


Bạch Tiểu Cốc: “……”
Y đã quên chiếc xe độc quyền của y đã trở thành chiếc xe hai người sử dụng.

Để Tần Cửu Khinh tự về nhà?
Nếu Đại Tần biết sẽ trách y ba ngày ba đêm.

Tưởng tượng Đại Tần lẩm ba lẩm bẩm, Bạch Tiểu Cốc sợ.

Có điều bắt y chờ Cửu Khinh là chuyện không thể.

Bạch Tiểu Cốc đáp: 【Tôi đến sân vận động.


Tịch: 【 Được.

】 Đồng thời kèm theo một cái meme đáng yêu.

Bạch Tiểu Cốc: “…”
Bán manh cái quỷ!
Trong lòng thầm mắng, khóe miệng lại nhếch lên, Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía Tào Kính: “Chơi bóng một chút không?”
Tào Kính: “Ok!”
Bạch Tiểu Cốc thường cùng bọn Tào Kính chơi bóng, cái danh giáo thảo Cốt ca không phải tự nhiên mà có, tuy học tập không ra sao, nhưng y có sắc đẹp trời ban và tài đánh bóng rổ, đương nhiên… nhà giàu cũng là một yếu tố.

Khi nhỏ Bạch Tiểu Cốc không thích vận động, Tần Vịnh dọa: “Không vận động sẽ không cao nha.


Bạch Tiểu Cốc: “!”

Vì thế y thích chơi bóng rổ.

Mới đầu Bạch Tiểu Cốc còn đang thầm tính xem lớp A sẽ học tới bao lâu, sau đó hăng hái quá, quên luôn mình đang đợi Tần Cửu Khinh.

Bạch Tiểu Cốc đổ mồ hôi đầy người mà vẫn cảm thấy rất vui vẻ, đang muốn đoạt bóng thì nghe thấy một trận ầm ĩ.

Tào Kính ở bên cạnh chua lè: “Nhân khí của Cốt ca nhà ta cao ghê!”
Bạch Tiểu Cốc nhíu mày, y còn chưa ném rổ.

Bạch Tiểu Cốc dẫn bóng, nhìn ra ngoài sân…
Các nữ sinh đâu phải hét chói tai vì y, rõ ràng là nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh không dời mắt nổi.

Có lẽ tên này vừa tới, thân hình gần mét chín nổi bật trong đám nữ sinh, hắn nhìn sân bóng không chớp mắt, tóc đen hút ánh sáng, đuôi mắt khẽ nâng, ý cười bên môi không nông không sâu, vừa hay… gợi tình.

Bạch Tiểu Cốc run tay, làm rơi bóng.

Mẹ nó!
Họa thủy!
Bạch Tiểu Cốc kéo áo lau mồ hôi: “Không đánh nữa.


Tào Kính cũng thấy Tần Cửu Khinh, cậu ta khẽ hít một hơi, không dám nói chữ nào.

Mọi người cũng chơi được một hồi, thấy Bạch Tiểu Cốc bỏ đi, cũng lục tục thu dọn đồ.

Bạch Tiểu Cốc đi thẳng về phía Tần Cửu Khinh, không nhìn hắn cái nào.

Tần Cửu Khinh đưa khăn trong tay cho y, Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh cố ý hạ giọng: “Tôi lau giúp cậu?”
Tim Bạch Tiểu Cốc run lên, cầm lấy khăn, hung hăng nói: “Không cần!”
Nói xong, y lau đại vài cái trái trán và cổ, thình lình nghe người bên cạnh nói: “Cậu cũng rất trắng.


Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Tay cầm khăn của y cứng đờ, bước thẳng đến phòng thay đồ.

Tần Cửu Khinh thong thả đuổi theo, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ có ánh mắt lơ đãng nhìn da thịt lộ bên ngoài của Bạch Tiểu Cốc, nóng đến mức tim Bạch Tiểu Cốc đập nhanh vô cùng.

Bạch Tiểu Cốc bước vào phòng thay đồ, đóng cửa cái rầm.

Tần Cửu Khinh không đi vào, bình tĩnh đứng ngoài cửa.

Bạch Tiểu Cốc nhìn phòng thay đồ không có bóng người, cầm lòng không đậu đè lại ngực.

Đừng đập nữa, đập nữa sẽ văng ra ngoài đó!
Bình ổn cảm xúc xong, Bạch Tiểu Cốc bắt đầu thay quần áo, thay được một nửa thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Là bọn Tào Kính tới thay quần áo.

Bạch Tiểu Cốc không nghĩ nhiều, mãi đến khi nghe thấy Tần Cửu Khinh mở miệng: “Có người.


Tay mặc quần của Bạch Tiểu Cốc khựng lại.

Tào Kính vọng từ cửa vào: “Không sao, bên trong là Cốt ca đúng không, đều là đàn ông con trai, bọn tôi thay…”
Tần Cửu Khinh ngắt lời cậu ta, giọng lạnh tám độ: “Không được.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi