TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Tiểu bạch cốt không ngờ mắt tím lại là tu sĩ tốt như vậy. Hay hắn chính là ngạo kiều mà Sâm Tu chân nhân từng nhắc? Thoạt nhìn hung dữ nhưng thật ra rất tốt.

Hắn thật sự quá tốt, nỡ nhường y túi da đẹp ngần này.

Tiểu bạch cốt thề, sau này mắt tím là huynh đệ tốt của y, là người quan trọng nhất ngoại trừ Tần Cửu Khinh ra!

Thiết Thiên thích thú khi người gặp họa: “Ta nói rồi, nhanh chóng thu thập bạch cốt đi, y không có nhân tính, ngươi cần gì phải có gánh nặng đạo đức?”

“Y muốn lột da ngươi, ngươi còn không tiên hạ thủ vi cường?”

“Tu chân giới vốn là cá lớn nuốt cá bé, chờ nhóc xương khô tỉnh táo lại, giết người đoạt da, xem ngươi chống đỡ kiểu gì!”

Ngoài miệng nó tận tình khuyên bảo, bàn tính nhỏ trong lòng lại không ngừng bùm bùm—— Đợi tiên cốt nhập thể, lão tử còn không đoạt được phế vật không có linh căn nhà ngươi?

Hàn cốt ngàn năm là đại bảo thế gian, nhất là bộ xương đầy quỷ khí này, vô cùng hấp dẫn với những kẻ đầy người sát khí.

Thiết Thiên thèm, nó không tin Tần Cửu Khinh không thèm: Giả vờ gì chứ, thức hải của ngài đen thui!

Chậc, thức hải của tên nhóc này lớn thật.

Đối mặt với sự dụ dỗ của Thiết Thiên, Tần Cửu Khinh không dao động, hắn hỏi tiểu bạch cốt: “Ngươi muốn da ta?”

Tiểu bạch cốt gật đầu như giã tỏi: “Ngươi đẹp như vậy, ai không muốn chứ?” Nếu Sâm Tu chân nhân biết mình dưỡng ra tiểu đồ đệ có ngộ tính cao như vậy, nhất định sẽ cảm động đến kêu cha gọi mẹ mất!

Có lẽ Tần Cửu Khinh đã quen kiểu nói chuyện của nhóc xương khô: “Ngươi biết sau khi lấy da ta, ta sẽ thế nào chứ?”

Tiểu bạch cốt: “Hả?” Y không nghĩ tới việc này.

Tần Cửu Khinh chậm rãi nói: “Sẽ chết.”

Tiểu bạch cốt: “!”

Tần Cửu Khinh kiên nhẫn giảng giải thường thức ai nấy đều biết cho y: “Da thịt và y phục trên người ta không giống nhau, nếu không có da, chỉ có con đường chết.”

Tiểu bạch cốt vội nói: “Đừng!”

Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y.

Tiểu bạch cốt dùng ngón tay trắng như tuyết bắt lấy ống tay áo hắn, liên tục nói: “Bỏ bỏ, ta không cần da ngươi, ngươi đừng cho ta, ngươi thật vất vả mới sống sót, đừng chết!”

Giáng Sương Cốc không có sinh linh, vất vả lắm mới có mắt tím nói chuyện với y.

Đôi ngươi vẫn luôn âm u của Tần Cửu Khinh hơi chút ấm áp: “Vậy ngươi không cần da nữa?”

Tiểu bạch cốt: Lại bị sét đánh!

Có da, mắt tím sẽ chết, huynh đệ tốt duy nhất trong cốt sinh của y sẽ không còn nữa; không có da, sao y biến thành người? Tu hành ư? Ít thì trăm năm, trăm năm sau Tần Cửu Khinh Hóa Thần, sơn hào hải vị của y bay hết rồi!

Một bên là huynh đệ tốt, một bên là cốt sinh mộng tưởng.

Tiểu bạch cốt chỉ mới một ngàn tuổi đã gặp phải vấn đề nan giải nhất trong đời.

Quá khó xử!

Tần Cửu Khinh không lên tiếng, hắn muốn nghe y trả lời.

Tiểu bạch cốt rối rắm nửa ngày, cuối cùng khóc không ra nước mắt: “Ngươi đừng chết…”

Tần Cửu Khinh im lặng nhìn y.

Tiểu bạch cốt không có vẻ mặt, nhưng không ảnh hưởng đến việc y tỏ vẻ đáng thương: “Ngươi ăn hết ba mươi chín xương ngón tay của ta, đừng chết…”

Trời ơi, mỹ thực mọc cánh bay đi, y không nếm được, y là bộ xương khô không có tiền đồ, cô phụ ân cần dạy bảo của Sâm Tu chân nhân…

Tần Cửu Khinh vươn ngón tay, khẽ búng trán y.

Đôi lam hỏa của tiểu bạch cốt rưng rưng, vô cùng ấm ức——Không đau, nhưng sao hắn lại đánh y?

Y biết sửa sai, không cần da hắn nữa.

Hắn có biết y đã từ bỏ cái gì không?

Tiểu bạch cốt sống không còn gì luyến tiếc.

Còn đùa nữa thì tiểu gia hỏa khóc thật mất.

Bộ xương khô biết khóc ư?

Biết.

Tần Cửu Khinh không hề cảm thấy suy nghĩ này vớ vẩn chút nào, ôn thanh nói: “Không thể lấy da ta, không chỉ là vấn đề sống chết của ta, mà còn liên quan đến đạo pháp tu hành sau này của ngươi, lấy da người, gieo sát nghiệt, ngươi chỉ có thể đọa vào ma đạo, lấy giết chóc nhập ma, bị thiên phạt gấp mười lần.”

Tiểu bạch cốt bị doạ giật mình.

Y biết thiên phạt là gì, trong sách có ghi, một khi không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt, vô cùng đáng sợ!

Tần Cửu Khinh tiếp tục nói: “Tiến trình tu hành chính thống chậm mà chắc.”

Thiết Thiên khịt mũi coi thường: “Chắc cái rắm, ngươi thành phế nhân rồi còn gì?”

Tần Cửu Khinh mặc kệ nó, tiếp tục nói với tiểu bạch cốt: “Phàm nhân tu tiên đã nhấp nhô, tinh quái càng nghịch thiên mà đi, ngươi phải cẩn thận hơn, không thể tạo sát nghiệt, hiểu chưa?”

Những lời này có vài chỗ tương tự thần thư, Sâm Tu chân nhân cũng nhắc nhở bọn tiểu tinh quái dục tốc bất đạt, không thể tự cao tự đại, ngoại trừ con đường tắt song tu, các đường khác không đáng tin cậy.

Song tu phải ngàn chọn vạn chọn, một lần chỉ tu một người, mục tiêu tối cao chỉ có Tần Cửu Khinh!

Hoá ra mắt tím là hiền giả vĩ đại như Sâm Tu chân nhân.

Tiểu bạch cốt: Sùng bái!

Mắt thấy bộ xương khô nghiêm túc lắng nghe, Tần Cửu Khinh lại nói: “Đường tắt mà ta đã nói, không phải kêu ngươi lấy da người mà là có một loại quả thích hợp với ngươi.”

Sau con đường quanh co khúc khuỷu lại thấy rạng đông, mỹ thực bay mất lại chớp cánh bay trở về!

Tiểu bạch cốt hưng phấn hỏi: “Quả gì?”

Tần Cửu Khinh: “Quả Xích Đề.”

Tiểu bạch cốt mờ mịt: Ăn, ăn gì quả?

Thiết Thiên hít hà: “Ngươi điên rồi, quả Xích Đề là thần vật, để nhóc xương khô làm da?”

Tần Cửu Khinh làm lơ giọng nói trong thức hải, nói với tiểu bạch cốt: “Quả của cây Xích Đề là một loại quả cực to. Bởi vậy chỉ lớn lên chỗ tràn đầy linh khí, hấp thụ nhật nguyện thiên địa linh khí, lại giỏi ngụy trang, cho nên thọ mệnh cực dài. Thọ mệnh dài tích lũy nhiều linh khí, quả kết ra chính là linh lực tối thượng cô đọng thành, vỏ, ruột, hột đều là trân phẩm hiếm thấy.”

Thiết Thiên gật gù: “Trăm năm kết quả, ba trăm năm chín mùi, thần vật Tu chân giới đổ xô tìm kiếm.”

Tiểu bạch cốt nghe cực nghiêm túc, cuối cùng tò mò hỏi: “Lấy vỏ của nó không tính là sát nghiệt sao?”

Thiết Thiên sửng sốt, cười nhạo: “… Nhóc xương ngốc!”

Tần Cửu Khinh ngẩn ra, song hắn nhanh chóng trả lời: “Không đâu.”

Tiểu bạch cốt nhíu mày: “Chỉ có giết người mới tính sát nghiệt sao?”

Tần Cửu Khinh mặt mày hơi giãn ra: “Vạn vật đều có linh.”

Tiểu bạch cốt: “Vậy quả Xích Đề…”

Tần Cửu Khinh: “Có một cách khác để lấy nó.”

Tiểu bạch cốt không hiểu.

Tần Cửu Khinh giải thích theo cách khác: “Ngươi lấy da ta, ta sẽ mất mạng, nhưng nếu ngươi chỉ cần một sợi tóc của ta thì không sao.”

Tiểu bạch cốt: “Cho nên vỏ quả tương đương với tóc?”

Tần Cửu Khinh: “Có thể nói như vậy.”

Tiểu bạch cốt vui vẻ: “Tốt quá rồi!” Tựa như xương ngón tay của y, không đau không ngứa còn có thể mọc ra, cho mắt tím ăn ba mươi chín ngón cũng không sao!

Thiết Thiên: “Tốt cái rắm!”

Tên nhóc này có thể lừa cốt chứ đừng hòng lừa nó.

Quả Xích Đề đối với cây Xích Đề đúng là không đau không ngứa, rớt thì rớt, vấn đề là quả Xích Đề trân quý thế nào, Tần Cửu Khinh còn không rõ? Nó không biết vỏ ra sao, cơ mà ruột của nó chính là bảo vật đột phá cảnh giới đó.

Khó khăn lớn nhất của tu sĩ khi tu hành là đột phá cảnh giới.

Luyện Khí dễ Trúc Cơ khó, Trúc Cơ viên mãn Kim Đan vỡ.

Biết bao nhiêu tu sĩ cả đời cũng không thể đột phá Luyện Khí đến Trúc Cơ, lại có bao nhiêu tu sĩ ở khoảnh khắc kết đan thân vẫn mệnh vong?

Quả Xích Đề hiếm lạ ở chỗ, Luyện Khí đại viên mãn dùng có thể thuận lợi Trúc Cơ; Trúc Cơ đại viên mãn có hi vọng kết Kim Đan. Sợ nhất là quả Xích Đề đối với tu sĩ Kim Đan cũng hữu hiệu, cảnh giới nhỏ từ Kim Đan tầng 3 đến tầng 4 cũng hữu hiệu, tầng 6 đến tầng 7 cũng hữu hiệu, Kim Đan đại viên mãn tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng hữu hiệu!

Nếu chỉ như vậy, quả Xích Đề chỉ xem như thần vật từ tiên phẩm trở xuống, sở dĩ nó quý là bởi vì khi Nguyên Anh lão tổ đột phá cảnh giới cũng cần nó làm phụ liệu!

Khác biệt duy nhất là, tu sĩ Luyện Khí cắn một cái là xong, Trúc Cơ phải ăn một quả, Kim Đan phải ăn tới mấy quả, Nguyên Anh ăn tới mấy chục quả…

Số lượng tích lũy nghe thực đáng sợ, nhưng ở tu hành hậu kỳ, trân bảo có thể phát huy hiệu dụng đếm trên đầu ngón tay, năng lực kép kiểu này đủ khiến người ta đổ xô đi tìm.

Quả thật, đối Xích Đề thụ chỉ là dưa chín cuống rụng, không nhân không quả.

Nhưng người, quỷ, yêu, thú canh giữ ở Xích Đề thụ, chờ quả Xích Đề chín có thứ nào dễ chọc!

Thiết Thiên giội nước lã: “Nếu ngươi vẫn còn là thủ tịch Thiên Ngu Sơn, không chừng có thể hái một quả Xích Đề, hiện giờ ngươi đã là phế nhân, đi đâu tìm quả Xích Đề?”

Thiết Thiên lại nói: “Tuy nhóc xương khô nhỏ con, song nhìn thế nào cũng phải cần mười quả.”

“Đừng nói Thiên Ngu Sơn, phóng nhãn khắp Thập Nhị Tiên Sơn, làm gì có nhiều quả Xích Đề như thế?”

“Không lẽ vì y là bộ xương ngốc nên ngươi lừa y?” Ma kiếm không nhìn nổi nữa.

Tần Cửu Khinh hiếm khi đáp lại nó: “Không lừa y.”

Thiết Thiên: “!”

Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Thập Nhị Tiên Sơn không có, Quỷ giới có.”

Thiết Thiên không khỏi thốt: “Đệt, ngươi điên rồi!”

Tần Cửu Khinh: “Ngươi có thể không đi.”

Thiết Thiên: “…” Đúng là nó có thể không đi, có điều rời xa cơ thể hắn, nó đi đâu? Nguyên cái Giáng Sương Cốc, cả chuột cũng không có, nó nằm trên đống xương cốt chờ một ngàn năm sẽ có thể gặp một người sống khác?

Mẹ nó!

Thiết Thiên tỉnh táo lại: “Tiểu tử ngươi tính kế ta!”

Rốt cuộc nó đã bám vào kẻ điên gì thế này?!

Bên kia tiểu bạch cốt cũng hồi thần: “Nếu có thể dùng vỏ quả Xích Đề, vậy sao ban nãy ngươi còn hỏi ta muốn da ngươi hay không?”

Làm y khó xử muốn chết, y vì hắn vứt luôn cốt sinh mộng tưởng!

Tiểu bạch cốt bi phẫn lên án: “Ngươi cố ý!” Cố ý trêu y.

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Tiểu bạch cốt: “Hả?”

Tần Cửu Khinh nhìn về phía y: “Không sai, ta là cố ý.”

Tiểu bạch cốt: “……………………”

Thu hồi lời mở đầu, hắn không phải hiền giả vĩ đại, hắn vẫn là kẻ vô lại!

Tần Cửu Khinh xoa cái đầu đầy tức tối của y: “Có muốn tên không?”

Tiểu bạch cốt: “!”

Tần Cửu Khinh: “Không muốn thì thôi.”

Tiểu bạch cốt vội kéo lấy ống tay áo của hắn, giọng điệu cầu khẩn: “Muốn, ta muốn…”

Thiết Thiên: “???”

Chờ chút, sao bổn kiếm thành màu vàng mất rồi?

Hết chương 6

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi