TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Khăn quàng cổ xinh đẹp làm tiểu bạch cốt quên luôn khó chịu, quay đầu khoe Tần Cửu Khinh: “Quỷ này thú vị ghê, ăn nó còn được tặng khăn quàng cổ.” Tuy cũng rớt rất nhiều hồn phách tàn thức của những người khác.

Y chạy về bên người Tần Cửu Khinh, nhớ đến hắn không cho y song tu mới không bổ nhào vào trong lòng hắn, đứng thẳng nói: “Nhìn này, hoa hải đường, hoa hải đường trong viện của chúng ta.”

Tần Cửu Khinh nhìn về phía khăn quàng cổ màu trắng.

Hắn dùng linh thức quét qua, không phát hiện cái gì đặc biệt, chỉ là một khăn quàng cổ màu trắng bình thường, chất liệu là lụa nhung trắng, cực kỳ hiếm thấy ở thế tục, nhưng ở Tu chân giới không tính là hiếm.

Mặt ngoài dùng tơ trắng mềm mại thêu mấy đóa hải đường không đồng đều. Tiểu bạch cốt không rõ mấy loài hoa khác, bởi vì Hứa Nặc thích hải đường, y cũng thích, hơn nữa tiểu cốt đầu thích màu trắng nhất, khăn quàng cổ rất hợp với thẩm mỹ của y.

Bạch Tiểu Cốc hỏi hắn: “Ta có thể quàng không?”

Lam hỏa chớp chớp, giọng nói đầy chờ mong…

Tần Cửu Khinh: “Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc quàng lên cổ, che khuất một nửa mặt mình, chỉ lộ trán và hoả đồng vui muốn nở hoa: “Đẹp không?”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc coi mắt hắn là gương, nhìn một hồi lâu, thất vọng nói: “Đáng tiếc ta không phải người…” Nếu y có diện mạo như Tần Cửu Khinh, khăn quàng cổ nhất định sẽ làm y trắng đẹp hơn, vừa thấy là muốn song tu ngay.

Tần Cửu Khinh bế y lên: “Đẹp.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Không ngờ Tần Cửu Khinh lại nhẹ nhàng nói: “Rất đáng yêu.”

Hai mắt Bạch Tiểu Cốc lại nhảy nhót: “Ôi, ngươi nói dễ nghe cũng vô dụng, ta sẽ không cùng ngươi song tu… Được được, không đề cập tới chuyện song tu.”

Cha Cửu Khinh nói đúng, y vẫn là con nít, con nít không nên nghĩ đến chuyện sau khi cập quan.

Cốt không giận dỗi với hắn, tự đi đường rất buồn, chôn trong lòng mới thoải mái.

Bọn họ tiếp tục lên đường, hồn nhiên không biết trong góc tối còn có một quả trứng đáng thương.

Đỗ Bân Bân bị dọa ngất xỉu, lại bừng tỉnh vì vảy cẩm lý ngàn năm, kết quả tỉnh lại y chang như nằm mơ.

Quỷ Tướng đâu?

Con Quỷ Tướng to đùng đâu!

Không có… lặng yên không một tiếng động.

Vảy cẩm lý ngàn năm!

Đỗ Bân Bân vội đứng dậy xem xét, nào còn khăn quàng cổ trắng như tuyết, có chăng chỉ là mớ tro bụi không biết đâu ra.

Xong rồi, vảy cẩm lý bị đoạt đi rồi!

Bảo vật ngàn năm trấn trạch của Đỗ gia bị đám quỷ nghèo Đường Đình Sơn đoạt đi rồi!

Từ từ.

Nếu là Quỷ Tướng lấy đi, vậy sao Quỷ Tướng không ăn mình?

Có trá!

Đỗ Bân Bân ngừng thở, không dám nhúc nhích, sau đó hắn ta nhìn thấy bóng dáng như ẩn như hiện dưới ánh trăng.

Thon dài, cao gầy, tố y tầm thường, tóc như thác…

Chỉ một bóng dáng đã làm sao trời thấy xấu hổ.

Đỗ Bân Bân nhớ rất rõ những ai có diện mạo đẹp, dựa vào bóng dáng là nhận ra.

Là kẻ biến thái dung mạo kinh thế tuyệt luân!

Hắn ta tập trung nhìn kỹ, hay lắm, trên vai hắn không phải là vảy cẩm lý ngàn năm được phong ấn trong khăn quàng cổ trắng sao?!

Trái tim Đỗ Bân Bân đập thình thịch.

Không ngờ, Đường Đình Sơn nghèn nàn đó lại có được một nhân vật bắt mắt à không mặt người dạ thú kia!

Sao hắn giữ lại mạng của mình?

Hay …

Chê hắn ta xấu, không thèm ra tay?!

Đỗ Bân Bân bị hộc máu bởi chính suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc đạp bóng đêm vào Dung Thủy Thành.

Xa xa đã thấy đệ nhất thần lò cao ngất trong mây, nhìn gần càng cảm thấy dồi dào khí thế.

Không thể không nói, tay nghề Đường Đình Sơn không tệ, Đan Phù Sơn cũng thực sự có tiền.

Thần lò có thể luyện đan thật ư? E rằng dùng nó để chọc thủng trời đúng hơn.

Có luyện đan hay không không quan trọng, quan trọng là thế gian không có cái thứ hai.

Đỗ gia Đan Phù Sơn lắm tiền nhiều của!

Toàn bộ thành thị ở Dung Thủy đều xây quanh thần lò, cùng một màu vàng rực rỡ, làm cho sức mạnh tăng thêm gấp bội.

Đường cái nạm cẩm thạch đồng, phòng ốc hoặc sơn đỏ tường vàng hoặc là ngói vàng tường ngọc, chỉ thiếu dán chữ thiên hạ đệ nhất phú hào của Thập Nhị Tiên Sơn trên cổng thành thôi.

Người đi đường ăn vận rất đẹp đẽ và sang trọng.

Nơi nơi đều là cẩm y tơ lụa, ngọc đẹp, lam phẩm pháp khí lắc lư bên hông.

Không quan tâm là người địa phương hay tới tham gia Đan Phù Thịnh Hội, tóm lại đều rất giàu.

So với họ, Tần Cửu Khinh quá bình thường, bình thường trái lại dễ gây chú ý.

Mới đầu mọi người thấy xiêm y hắn tầm thường, ánh mắt khinh thường, sau đó dời mắt lên trên, phần lớn nam nhân đều: “Đệt!”

Phần lớn nữ nhân đều: “Oa!”

Y phục gì đó không quan trọng, trong lòng ôm đứa nhỏ cũng không sao, tâm tư muốn kết đạo lữ vô cùng sinh động!

Ông bà nói đừng khinh thiếu niên nghèo không sai, thiếu niên đẹp biết chừng nào!

Có nữ tu rục rịch muốn tiến lên bắt chuyện, không đợi nữ tu mở miệng, âm thanh ngọt ngào mềm mại của thiếu niên trong lòng hắn vang lên: “Ta mệt.”

“Ngủ đi.”

“Vậy ngươi đừng nghịch (khều) ta, cũng đừng cởi…” khăn quàng cổ của ta.

“Ừm.”

Nữ tu mới tiến được nửa bước bỗng khựng lại: “……”

Trong lòng có người không sao, xu hướng giới tính không hợp thì không thể hành sự!

Tiểu ca ca đẹp như vậy mà lại có cùng xu hướng giới tính với nàng, thế đạo này còn để thiếu nữ ham muốn yêu đương nữa không!

Tần Cửu Khinh ăn mặc đơn giản không có nghĩa hắn nghèo.

Chín năm qua, mục tiêu duy nhất của nhà hắn là pháp khí lam phẩm của cha nương, chưa từng động vào núi linh thạch.

Lần trước Tần Cửu Khinh rất chịu khó kiếm tiền ——Thực lực mạnh mẽ thiên tư thông minh đến đâu thì vào bí cảnh đều không có đất dụng võ—— Lần này là vì biết trước nên hắn đã quét sạch các địa phương một lần.

Hiện giờ trong thân thể Bạch Tiểu Cốc có hai hạt châu, một là Càn Khôn Châu lần trước, chứa đầy mỹ thực Hứa mẫu làm và các mỹ thực của riêng Bạch Tiểu Cốc, ngoài ra còn có hai núi linh thạch.

Một cái khác là Tần Cửu Khinh lần nữa tìm được trong chín năm qua, chứa một số kỳ trân dị bảo chưa được phát hiện.

Chuyến này tới Đan Phù Sơn, một là lấy quả Xích Đề, hai là giới thiệu mấy thứ này.

Những ngày sau sử dụng rất nhiều linh thạch, chuẩn bị trước không bao giờ sai.

Trong bóng đêm, Dung Thủy Thành vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là đường chính, hai bên bày đầy gian hàng, có lẽ là chợ đêm.

Bởi vì Đan Phù Thịnh Hội, rất nhiều người ngoài lui tới, người bán hàng rong nhân cơ hội bày hàng, lừa gạt rất nhiều tu sĩ.

Tần Cửu Khinh không có hứng thú, hắn hỏi tiểu cốt đầu: “Có muốn thứ gì không.”

Bạch Tiểu Cốc thích nhất là khăn quàng cổ của mình, không hứng thú với cái khác: “Không… Ê?”

Tần Cửu Khinh: “Làm sao vậy?”

Bạch Tiểu Cốc chỉ vào một cái túi phúc ở đằng trước: “Không biết tại sao, cứ cảm thấy cái đó rất được.”

Tần Cửu Khinh nhìn sang.

Quầy túi phúc cực kỳ lưu hành ở Thập Nhị Tiên Sơn.

Các túi phúc giống nhau trải dài, trên túi phúc cố ý thêm pháp trận cản trở linh thức quan sát.

Tuy bên ngoài giống nhau nhưng đồ bên trong không giống nhau.

Có giấy trắng, cũng có vật lạ.

Bởi vì nhập hàng từ Đỗ gia Dung Thuỷ lừng lẫy nên rất đáng tin.

Mỗi năm bán túi phúc, Đỗ gia đều sẽ liệt kê danh sách vật phẩm rõ ràng.

Trong các túi phúc chắc chắn có một thần dược tử phẩm, một pháp khí tử phẩm, một thần tài tử phẩm, một thần phù tử phẩm, một số thần dược, pháp khí, thần tài lam phẩm… Và vô số đan dược lục phẩm.

Một túi phúc tốn 59 linh thạch, đối với thế tục là một khoản khổng lồ, còn ở Thập Nhị Tiên Sơn không quý cũng không rẻ, dẫu sao ăn một bữa ở Dung Thủy Thành cũng khoảng trăm linh thạch.

Cơ chế quá cám dỗ, lỡ đạp phải vận chó có được một bảo vật tử phẩm, há chẳng phải quá lời hay sao?

59 linh thạch thôi, một đan dược lục phẩm tầm thường cũng đã năm sáu trăm.

Lam phẩm ít nhất phải bắt đầu từ năm số trở lên.

Còn tử phẩm…

Thần tài bán thành phẩm kém nhất cũng từ bảy số trở lên!

Đầu tư năm mươi chín, rút trúng mấy trăm vạn.

Ai không muốn thử!

Lỡ trúng thì sao?

Có lời trăm vạn hay không vẫn có thể moi tiền từ Đỗ gia Dung Thủy.

Đỏ mắt, động lòng, khuất phục!

Vì thế năm ngàn chín trăm linh thạch như ném đá trên sông, vừa ôm một đống lục phẩm đan dược Đỗ gia bán không được vừa tự an ủi mình: “Dù gì, dù gì cũng không lỗ!”

Đương nhiên Tần Cửu Khinh biết cơ chế của túi phúc, bản chất vẫn là thủ đoạn kiếm tiền của Đỗ gia, lợi dụng tâm lý may mắn của mọi người.

—— Thử một phen, lỡ có thể chuyển mình thì sao?

Cuối cùng chỉ có nhà cái thắng.

Tần Cửu Khinh chưa từng mua loại đồ vật này, nhưng tiểu bạch cốt muốn chơi, hắn không ngại để tiểu gia hoả thể nghiệm nhân tâm hiểm ác.

Phương thức dạy trẻ con tốt nhất chính là để chúng tự thể nghiệm.

Thiệt một lần khôn một chút.

Thiệt ít tiền không là gì.

Tần Cửu Khinh: “Muốn cái này?”

Bạch Tiểu Cốc không rõ mình muốn cái gì, y không thích túi phúc kia, màu đỏ xấu xí, thủ công thô ráp, không đẹp chút nào, nhưng…

Cứ cảm thấy ngứa ngáy như có con mèo khẽ nói với y: “Mua không lỗ rất giá trị mua đi tiểu cốt đầu!”

Bạch Tiểu Cốc: “Ừm!.”

Tần Cửu Khinh thừa dịp ‘dạy cốt ’: “Một túi phúc năm mươi chín linh thạch, một giò heo hầm đậu tương mười tám linh thạch.”

Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Đắt vậy!”

Thấy y như vậy, Tần Cửu Khinh mềm lòng.

Trong nhà không thiếu tiền, nhưng…

Không được, phải dạy tiểu cốt đầu từ quản lý tài chính.

Tần Cửu Khinh: “Rất có khả năng trong túi vô chỉ là một tờ ‘ Đa tạ chiếu cố’.”

Bạch Tiểu Cốc trợn to mắt: “Ba giò heo hầm đậu tương đổi một tờ giấy rách?”

Tần Cửu Khinh: “Đương nhiên cũng có thể là bảo vật tử phẩm, ừm, bảo vật tử phẩm rất đáng giá, bằng mấy chục vạn giò heo hầm đậu tương.”

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Người trung niên bên cạnh quầy thở dài: “Tiểu gia hỏa đừng vui quá sớm, xác xuất gặp phải bảo vật tử phẩm rất thấp, thấp đến nỗi thà bỏ tiền ra còn hơn.”

Chủ quầy không vui: “Sao lại thấp? Ta có phong thuỷ bảo địa, mấy cái này đều đã khai quang, bảo đảm xác xuất cực cao!”

Vừa nhìn người trung niên là biết khách quen, ông ta tùy tay trả 59 linh thạch: “Nếu quầy của ngươi có tử phẩm, ta sẽ ăn sạch túi phúc ở đây!”

Chủ quầy tiêu thụ túi phúc của Đỗ gia mười mấy năm, biết thứ này cũng hố như Đường Đình Sơn, đừng nói tử phẩm, buôn bán nhiều năm như vậy, lam phẩm chỉ có bảy tám cái.

Các chủ quầy đều nhập hàng từ Đỗ gia, chính bản thân cũng không biết trong đó có gì.

Pháp trận trên túi phúc được Đỗ gia bỏ vốn tìm cường giả Nguyên Anh kỳ giỏi phù thuật nghiên cứu chế tạo, trừ phi có Nguyên Anh kỳ tổ sư dùng linh thức tra xét, nếu không sẽ không ai có thể thăm dò trong đó.

Còn về Nguyên Anh kỳ lão tổ …

Bọn họ quan tâm tử phẩm làm gì!

Dẫu có dỗ đệ tử vui vẻ đi nữa… Đùa, thân là đệ tử Nguyên Anh kỳ lão tổ mà thiếu tử phẩm?

Vậy nên sinh ý này cực kỳ ổn định, chưa bị phá bao giờ.

Bạch Tiểu Cốc do dự.

Người trung niên nhìn cách ăn mặc Tần Cửu Khinh, nghĩ có lẽ hai huynh đệ này không có tiền, khuyên nhủ: “Nếu muốn mua thứ tốt, không bằng tích tiền đi hội đấu giá.”

Tần Cửu Khinh lại cổ vũ nhóc xương khô: “Muốn thì mua một cái.”

Nhân sinh quan trọng là trải nghiệm, chút đả kích này chưa chắc là chuyện xấu đối với tiểu cốt đầu.

Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng hỏi: “Nếu lỗ…”

Tần Cửu Khinh: “Không sao.”

Bạch Tiểu Cốc đau lòng: “Ba cái giò heo hầm đậu tương đó!”

Tần Cửu Khinh: “Lỗ ta bù.”

Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: “Cái gì ngươi ta, không phải là của chúng ta sao!”

Tần Cửu Khinh bị y chọc cười: “Cũng đúng.”

Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Hay ngươi có tiền riêng!”

Tần Cửu Khinh: “……”

Bạch Tiểu Cốc mỹ mãn nói: “Được rồi, nếu ta lỗ, thì trừ vào tiền riêng của ngươi, nếu thực sự có thứ tốt thì đem về cho phụ mẫu.”

Tần Cửu Khinh thích nhìn dáng vẻ này của y: “Được, chọn một cái đi.”

Chủ quầy và người trung niên nghe rõ đối thoại của hai người.

Bọn họ vô cùng không đồng tình

Quán chủ cảm thấy có 59 linh thạch đã nhì nhằng nãy giờ, chắc chắn là nghèo kiết xác.

Người trung niên cảm thấy hai huynh đệ,… hay tiểu phu thê(?) không quan trọng, quan trọng là hai thiếu niên rất nghèo, có lỗ cũng chỉ lỗ 59 linh thạch, coi như bài học nhớ đời.

Tần Cửu Khinh thanh toán linh thạch, Bạch Tiểu Cốc chọn cái ban nãy.

Y đeo bao tay nhỏ nên không ai nhìn thấy xương ngón tay của y, chỉ nghĩ y quá gầy, ngay cả bao tay cũng không vừa.

Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, mở túi phúc ra: “Giò heo hầm đậu tương giò heo hầm đậu tương giò heo hầm đậu tương…” Đừng có lỗ nha!

Túi phúc mở ra, ánh sáng tím loé lên.

Chủ quầy: “???”

Người trung niên: “??????”

Quần chúng vây xem: “Moẹ…”

Tần Cửu Khinh cũng giật mình.

Chỉ có Bạch Tiểu Cốc ngây thơ không biết gì: “Hình, hình như là một tờ giấy?”

Xong rồi xong rồi, y lỗ ba cái giò heo hầm đậu tương rồi!

Đúng là trong túi phúc có một tờ giấy, nhưng không phải đa tạ chiếu cố, mà là ——

Chúc mừng ngài rút trúng một viên đan dược tử phẩm, xin đến Phúc Lâm Các Dung Thủy Thành trong vòng 10 ngày để nhận.

Hết chương 60

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi