TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Khinh rất lâu không lên tiếng làm Bạch Tiểu Cốc lo lắng hơn: “Xấu lắm hở?” Xong rồi xong rồi, quả Xích Đề của y, quả Xích Đề trăm cay ngàn đắng kiếm được bị nặn hư rồi!

Tần Cửu Khinh: “Đẹp lắm.”

Chỉ hai chữ nhẹ nhàng, không hiểu sao Bạch Tiểu Cốc thấy lỗ tai ngưa ngứa… Ôi y có lỗ tai, thật tốt!

Bạch Tiểu Cốc ngọt ngào trong lòng, song vẫn hơi lo lắng: Cửu Đại Tịch không phân rõ đẹp xấu, hắn nói y đẹp… ngoại trừ lỗ tai ngứa ra thì thứ khác không thể tin.

Y phải tự mình nhìn mới được.

Bạch Tiểu Cốc chỉ to bằng bàn tay, lẽ ra rất linh hoạt. Nhưng y bất ngờ có thân thể, mái tóc bạc dài tới chân, hành động bị cản trở, tay chân lóng ngóng: “Á…”

Tần Cửu Khinh duỗi tay lấy gương giúp y.

Bạch Tiểu Cốc nở nụ cười ngọt ngào với hắn: “Đa tạ!”

Tần Cửu Khinh: “……”

Trước kia chỉ có âm thanh mà lực sát thương đã cực đại, hiện giờ… hừm…

May mà tiểu gia hoả chỉ to bằng bàn tay, nếu có thân thể bình thường, hắn sẽ không kiềm được mà giấu đi mất.

Bạch Tiểu Cốc nhìn thấy người trong gương.

Tóc bạc da tuyết đồng tử xanh xám…

Không xấu!

Bạch Tiểu Cốc nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, hai mắt cong như trăng non, ngửa đầu nhìn Tần Cửu Khinh cười: “Tuy không bằng ngươi nhưng không tệ lắm.” Được, xứng đôi!

Tần Cửu Khinh: “Không, đẹp hơn ta.”

Bạch Tiểu Cốc vui vẻ nói: “Là tóc ta đẹp đó, màu trắng bạc, có giống hoa hải đường của Tần phụ không?”

Tần Cửu Khinh: “…”

Hắn định nói hoa hải đường nào sánh bằng mái tóc bạch như trăng, lại cảm thấy bất kính, bèn nhịn xuống.

Bạch Tiểu Cốc thích màu trắng, thân thể cũng trắng nõn sạch sẽ, đương nhiên là rất vui mừng.

Tần Cửu Khinh nhìn khuôn mặt trơn bóng oánh nhuận, trong đầu thoáng hiện bản thể của y.

Thật kỳ diệu, làn da giống hệt lúc là xương khô—— Trắng như ngọc dương chi, sáng trong không dính bụi trần.

Chỉ là…

Tần Cửu Khinh chọt má y.

Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Hả?”

Tần Cửu Khinh: “…” Mềm.

Bạch Tiểu Cốc: “Chọt ta làm gì?”

Tần Cửu Khinh nói sang chuyện khác: “Có muốn ăn gì không.”

Bạch Tiểu Cốc lập tức bỏ qua: “Muốn muốn muốn!”

Cốt sinh mộng tưởng của Bạch Tiểu Cốc là ăn hết mon ngón vật lạ trên đời, trong Càn Khôn châu đều là mỹ thực ăn bất tận, y luôn ầm ĩ đòi thân thể cũng là vì muốn nếm thử món giò heo hầm đậu tương mà mẫu thân làm.

Tần Cửu Khinh lấy một miếng giò heo hầm đậu tương ra cho y, nhưng Bạch Tiểu Cốc quá nhỏ, giò heo hầm đậu tương lại biết cố gắng nên to cao hơn y.

Sau khi nhìn thấy giò heo hầm đậu tương, tiểu gia hoả xinh xinh đẹp đẹp lộ nguyên hình…

Ừm, vẫn là tiểu thèm cốt.

Bạch Tiểu Cốc xoa tay hầm hè: “Tới đây tới đây!” Rốp, miệng nhỏ cắn một cái, quai hàm trắng tinh dùng hết sức nhai.

Tần Cửu Khinh trước giờ không có hứng thú với đồ ăn, hiện giờ lại bắt đầu mong đợi.

Mong đợi Bạch Tiểu Cốc nếm hết mỹ thực thiên hạ.

Bạch Tiểu Cốc cắn miếng tiếp theo, nước mắt lưng tròng.

Tần Cửu Khinh nhận ra y không khóc vì cảm động mà khóc vì… thất vọng.

Không thể ăn?

Thứ Bạch Tiểu Cốc đã cho vào miệng thì sẽ không tuyệt đối nhổ ra, có như nhai sáp cũng cố nuốt xuống, sau đó đau đớn nhào vào Tần Cửu Khinh, túm vạt áo hắn gào: “Không nếm được… thân thể nhỏ không nếm được…”

Thật ra không phải bởi vì thân thể, Bạch Tiểu Cốc biết dù y có thân thể lớn cũng không thể cảm nhận được mùi vị của giò heo hầm đậu tương.

Sâm Tu chân nhân nói, sau khi tinh quái hóa hình, xúc cảm được kích hoạt trước, sau khi kết đan mới có vị giác.

Muốn kết đan phải song tu.

Song tu phải có thân thể lớn!

Những chuyện này không thể nói với Cửu Đại Tịch, nói ra sẽ phải chờ thêm 911 năm! Y chỉ có thể nói là vì thân thể nhỏ: Xét theo mặt nào đó cũng đúng là tại thân thể, lớn hơn mới có thể song tu, mới có thể kết đan, mới có thể nếm vị.

Cốt: Không có vấn đề!

Tần Cửu Khinh giật mình: “Không nếm được?”

Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu, con ngươi xanh xám sáng trong như được gột rửa: “Ừm.” Giọng nói tràn đầy ấm ức.

Tần Cửu Khinh: “…” Hoàn toàn đã quên muốn nói gì.

Bạch Tiểu Cốc: “Cha?” Gặp chuyện không thể giải quyết nên lấy lòng trước, Cửu Đại Tịch làm thân thể nhỏ đẹp như vậy, chắc chắn thân thể lớn không có vấn đề!

Tần Cửu Khinh tằng hắng: “Ta sẽ mau chóng tìm đủ những quả còn lại.”

Nói xong, hắn định duỗi tay xách y lên, trước kia xách tiểu cốt đầu chỉ thấy lạnh lẽo, hiện giờ lại ấm áp mềm mại non mịn như muốn hút ngón tay hắn vào…

Bạch Tiểu Cốc: “Ngứa quá!” Quả nhiên sau khi biến thành người, xúc giác nhạy hơn trước kia nhiều, hơn nữa, “Cha, ngón tay ngươi nóng quá.”

Tần Cửu Khinh thoáng buông tay.

Bạch Tiểu Cốc: “Á!”

Tần Cửu Khinh lại vớt y vào lòng bàn tay.

Bạch Tiểu Cốc ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm gì thế!”

Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi: “Không cẩn thận.”

Bạch Tiểu Cốc: “Không sao, ta biết ngươi không quen, cốt cũng không quen…” Có thân thể thật tốt, ấm áp chứ không trống rỗng như trước, chẳng qua… xúc giác quá nhạy.

Cả người Cửu Đại Tịch đều nóng như vậy sao?

Lòng bàn tay hắn nóng tới mông y!

Nguy hiểm quá, Bạch Tiểu Cốc không nói ra miệng, bằng không y sẽ bị vứt xuống lần nữa.

Tần Cửu Khinh thả y lên vai, Bạch Tiểu Cốc túm xiêm y hắn, hỏi: “Chúng ta đi tìm quả Xích Đề còn lại?”

Tần Cửu Khinh lấy lại bình tĩnh: “Về thôn Thanh Đường trước nhé?”

Bạch Tiểu Cốc lập tức nói: “Được!”

Y có thân thể, phải về cho phụ thân mẫu thân nhìn xem, sau đó chia lễ vật mà y rút được cho mọi người, rồi rót một hộp Tụ Khí Đan vào sông hộ thôn, cha nương sẽ khoẻ mạnh trường thọ thanh xuân vĩnh trú!

Tần Cửu Khinh lại có tâm tư khác.

Những quả Xích Đề còn lại ở Thiên Ngu Sơn, Bách Lí Nhất Thuấn vẫn chưa có tin tức gì, khả năng thất thủ rất lớn. Tần Cửu Khinh chuẩn bị tự mình đi lấy, hắn vốn định tu chỉnh một chút, chờ đột phá đến Kim Đan kỳ rồi đi, hiện giờ…

Không cần trễ nãi nữa.

Vừa rồi khi làm thân thể cho Bạch Tiểu Cốc, thần lực cốt liên ồ ạt tiến vào vạn linh căn, tuy chỉ nhanh chóng dừng lại, nhưng cực kỳ mãnh liệt.

Chỉ ‘thoáng qua’, thần lực mênh mông đã giúp hắn đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, thuận lợi kết đan.

Chuyện này nói ra không ai tin.

Tần Cửu Khinh không quá kinh ngạc, một tia thần lực đã có uy lực nhường ấy, chúng nó ồ ạt gột rửa vạn linh căn làm hắn đột phá cũng bình thường.

Chỉ là…

Tần Cửu Khinh không yên tâm.

Thần lực bá đạo như thế, rốt cuộc Bạch Tiểu Cốc ‘sinh thời’ là ai.



Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc cùng đến từ biệt Đỗ gia.

Đỗ Bân Bân liếc thấy tiểu khả ái tóc bạc, sau đó…

“Tiểu Cốc?”

Bạch Tiểu Cốc cười nói: “Ừm!”

Giọng nói không sai, đúng là nhóc xương khô, Đỗ Bân Bân thở không ra hơi, suýt mếu máo: “Ngươi ngươi ngươi…” Sao mới qua một đêm mà huynh (tổ) đệ (tông) cùng chung hoạn nạn lại bỏ rơi hắn ra rồi!

Đã nói sẽ cùng nhau không giống người mà..

Sao hắn ta còn xấu xí dữ tợn mà y đã xinh đẹp lộng lẫy rồi!

Bạch Tiểu Cốc hơi lo lắng: “Ta như thế nào?” Không thể nào không thể nào, y không bị Cửu Đại Tịch lây bệnh đó chứ, xấu nhưng tưởng đẹp?

Đỗ Bân Bân vô cùng đau đớn: “Ngươi đẹp quá rồi đó!” Nhỏ một chút nhưng tinh xảo, ngũ quan này dung mạo này nước da này, hoàn toàn dáng vẻ trong mơ của hắn ta!

Bạch Tiểu Cốc thở phào, xấu hổ nói: “Bình thường, không bằng cha ta.”

Đỗ Bân Bân: “………………”

Ngươi và ‘cha’ là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, không thể so sánh có được không!

Miễn cưỡng so sánh cũng chỉ có thể nói xứng đôi mà thôi!

Bạch Tiểu Cốc lại nói: “Thân thể này của ta là do cha ta nặn, có phải hắn lợi hại lắm không?” Nói xong tự dưng thấy ngọt ngọt, ôi, may mà y gặp Tần Cửu Khinh ở Giáng Sương Cốc, nếu không làm sao có dáng vẻ hiện tại được!

Đỗ Bân Bân kinh ngạc: “Đại đại tổ tông nặn… cho ngươi?”

Bạch Tiểu Cốc gật đầu, tóc bạc chảy xuôi, màu da như sương tuyết.

Đỗ Bân Bân định nói: Đại lão có muốn suy xét chế tạo Mỹ Dung Đan không, thẩm mỹ của người quá tuyệt, nếu có đại tổ tông tương trợ, Mỹ Dung Đan sẽ lập tức đại công cáo thành!

Nhưng Bân Bân không dám nói, Bân Bân sợ.

Đại tổ tông không dễ nói chuyện như tiểu tổ tông.

Hắn ta sợ mình nhắc tới ba chữ Mỹ Dung Đan sẽ nhận được Phá Nhan Đan trước.

Đại tổ tông vung một kiếm, ngay cả tư cách xấu của hắn ta cũng mất luôn.

Thôi.

Hắn ta đã có vảy cẩm lý ngàn năm, chỉ cần không ngừng nghiên cứu phát minh, nhất định sẽ có thể đổi lấy một gương mặt đẹp.

Tuy sẽ không bao giờ vượt qua hai người này.

Có điều, có điều đứng hạng ba thiên hạ cũng không tồi!

Xú Bân có ước mơ rất cao cả.

Tần Cửu Khinh dẫn Bạch Tiểu Cốc về nhà, tiểu gia hỏa có thân thể không muốn che giấu, mặc trang phục trắng của Đỗ Bân Bân đặc biệt ước lượng cho, cả người phấn điêu ngọc trác, đi đến đâu cũng có người ngoái nhìn.

Đi một lát…

Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng: “Hay ta nằm trong lòng ngươi đi.” Dẫu mọi người không có ác ý, song… Bạch Tiểu Cốc nhát từ trong xương.

Tần Cửu Khinh nhanh chóng đáp: “Được.” Nói xong lập tức cất tiểu gia hoả vào lòng.

Bạch Tiểu Cốc: “Ê…” Sao y cảm thấy Cửu Đại Tịch còn gấp gáp hơn mình?

Bạch Tiểu Cốc dán vào lồng ngực cứng ngắt của hắn, hỏi: “Ngươi thích ta ôm ngươi à?”

Tần Cửu Khinh: “…” Hắn chỉ không muốn nhiều người nhìn y như vậy thôi.

Tần Cửu Khinh: “Thích.”

Bạch Tiểu Cốc cười như hoa nở: “Cốt cũng thích!”

Chẳng lẽ hai người họ là lương duyên trời ban, trời sinh một đôi?

Hic.

Nếu Tần Cửu Khinh là thủ tịch Thiên Ngu Sơn thì tốt rồi.

Ra khỏi Dung Thủy Thành, không ngoài dự kiến bị theo đuôi.

Tần Cửu Khinh không kinh động Bạch Tiểu Cốc, chỉ dần dần đi về phía hẻo lánh.

Người theo đuôi là Tỉnh Hoằng Văn, gã đợi hồi lâu, cuối cùng cũng chờ được bọn họ tách ra biển người.

Không có Đỗ gia che chở, gã muốn xem tiểu tử này có năng lực gì!

Một tán tu không có tông môn, ỷ vào chút vận khí uy hiếp Đỗ gia, dám khiêu khích Thiên Ngu Sơn.

Đỗ gia cũng điên rồi.

Thật sự coi vảy cẩm lý ngàn năm là bảo bối!

Nhờ tin tức Cô Tinh Đường, Tỉnh Hoằng Văn phân tích được vài thứ phiến diện.

Vảy cẩm lý ngàn năm… bị Tần Cửu Khinh vô ý nhặt… để lấy vảy cẩm lý ngàn năm về, Đỗ gia đáp ứng giành hộ quả Xích Đề trong hội đấu giá…

Cô Tinh Đường không nghe được tin Bạch Tiểu Cốc dùng lóng tay chọt chết ba Quỷ Tướng, càng không hỏi thăm được Bách Lí Nhất Thuấn bị Tần Cửu Khinh truy đuổi tới tự bế.

Những chuyện này không ai thấy, đương sự lại tuyệt đối không lộ ra, dù hệ thống tình báo mạnh đến đâu cũng không tra được.

Sai yếu tố mấu chốt, bỗng khiến Đỗ gia trông có vẻ ngu ngốc.

Nào ngờ… người ngu ngốc thật sự là Tỉnh Hoằng Văn tự cho mình là đúng.

Tỉnh Hoằng Văn chỉ coi Tần Cửu Khinh là tiểu bối vô danh, thậm chí không tìm giúp đỡ, một mình mang theo pháp khí Kim phẩm, tưởng đâu có thể dễ dàng giết Tần Cửu Khinh cướp lấy quả Xích Đề.

Càng đi càng lệch, càng đi càng ít người.

Bạch Tiểu Cốc đã ngủ say sưa trong lòng Tần Cửu Khinh.

Tần Cửu Khinh dừng bước.

Tỉnh Hoằng Văn cầm kiếm đứng, hai mắt âm u nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh: “Giao quả Xích Đề ra đây.”

Cách bóng đêm mông lung, Tần Cửu Khinh nhìn nam nhân đối diện.

Vẫn là dáng vẻ trong ký ức, dưới sự dối trá là tâm địa xấu xa.

Tỉnh Hoằng Văn.

Một trong số ác đồ tham gia tàn sát Tần gia.

Tỉnh Hoằng Văn.

Kẻ nhân lúc hắn mất hết tu vi, linh căn bị cướp nói cho hắn biết chân tướng, vứt hắn vào Giáng Sương Cốc.

Tần Cửu Khinh bình tĩnh nhìn gã: “Tỉnh sư huynh.”

Tỉnh Hoằng Văn ngẩn ra: Sư huynh…

Một cảm giác quen thuộc đáng sợ và ký ức không thuộc về mình xuất hiện trong đầu…

Tần Cửu Khinh chợt lóe một cái, mũi kiếm xanh thẳm tức thì kề bên yết hầu gã.

Tỉnh Hoằng Văn không kịp suy nghĩ sâu xa, cả người cứng đờ, như bị đông cứng không thể động đậy.

Chuyện gì thế này?

Uy áp này là sao?

Hắn không phải tán tu chưa nhập môn?

Hắn không phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ?

Tán tu Trúc Cơ, thực lực yếu gấp mười kẻ dùng thánh dược tiến tới Trúc Cơ kỳ.

Không phải nên là gã đặt kiếm ở yết hầu hắn, lấy tánh mạng hắn rồi lấy quả Xích Đề sao?

Tại sao…

Tần Cửu Khinh Tần Cửu Khinh…

Sao lại quen tai như vậy?

Mũi kiếm đâm thủng da thịt, Tỉnh Hoằng Văn đột nhiên đình trệ suy nghĩ, trên mặt tái nhợt, sợ hãi khủng bố trái tim, gã chưa bao giờ nghĩ tử vong cách mình gần thế này.

“Ngươi… ngươi… không thể giết ta, ta là đệ tử thân truyền của Tùng Dương Tử trên Thiên Ngu Sơn, mệnh bài ta vỡ, sư phụ ta sẽ tìm ngươi đòi mạng! “

Ngón tay thon dài của Tần Cửu Khinh nhích lên, ánh sáng xanh trên mũi kiếm bạo phát, đâm xuyên qua cần cổ yếu ớt bẩn thỉu.

Rất nhiều lần hắn nghĩ đến chuyện giết chết ác đồ phát rồ này.

Không ngờ khi giết được rồi, hận ý trong lòng vẫn không tiêu tan.

Bạch Tiểu Cốc mơ màng: “Làm sao vậy?”

Chỉ với ba chữ, hơi ấm theo lồng ngực lan ra khắp người, Tần Cửu Khinh rũ mắt, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng: “Không có gì.”

Khuôn mặt mềm mại của Bạch Tiểu Cốc dán vào áo trong của hắn, tơ lụa ngả vàng dưới màu da tuyết trắng, Bạch Tiểu Cốc cọ cọ hắn, nói: “Đến nhà nhớ kêu cốt.”

Tần Cửu Khinh thu kiếm: “Ngủ đi.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ừm…”

Thiên Ngu Sơn.

Tùng Dương Tử mở bừng mắt.

Mệnh bài Tỉnh Hoằng Văn vỡ nát.

Tỉnh Hoằng Văn đã chết.

Ai dám giết đồ đệ lão!

Tùng Dương Tử giận tím mặt!

Hết chương 74

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi