TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Tùng Dương Tử nhìn thấy Tần Cửu Khinh, đồng thời nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn.

Sương tím toả ra, nhưng không phải tử phẩm.

Đó là một thanh ma kiếm vô phẩm!

Đây là lý do Tần Cửu Khinh dám làm càn? Hắn cho rằng cầm ma kiếm là có thể khiêu khích Thiên Ngu Sơn, hoành hành Thập Nhị Tiên Sơn?

Ngông cuồng!

Tùng Dương Tử nhìn chòng chọc Tần Cửu Khinh: “Dựa vào ngươi mà dám giết ái đồ của bổn toạ?!”

Tần Cửu Khinh ngước mắt, đồng tử tím đậm ghim chặt Tùng Dương Tử.

Đủ loại chuyện ở Thiên Ngu Sơn xông vào đầu, ác mộng cha nương chết thảm ồ ạt kéo đến, sau khi chân tướng rõ ràng, vẻ mặt của Tùng Dương Tử làm hắn ghê tởm không chịu nổi.

Ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú.

Thân ở tiên môn, tâm như lệ quỷ.

Tu sĩ chính đạo từ bi hỉ xả mà làm chuyện đê hèn mất nhân tính hơn cả ma tu!

Cốt liên leng keng, Thiết Thiên toả sương tím nồng đậm, gần như không thể nói là màu tím, mà phải nói là màu đen như bầu trời bị xé rách, sâu bên trong là ánh sáng tím le lói, phản chiếu không cam lòng, oán hận khắc cốt ghi tâm.

Tần Cửu Khinh không muốn nói với lão chữ nào.

Đi với người nói tiếng người.

Đi với quỷ chỉ cần lưỡi dao sắc bén!

Tần Cửu Khinh cầm kiếm, xuất chiêu như chớp.

Tùng Dương Tử lùi về phía sau, một tia sấm sét đánh về phía Tần Cửu Khinh, ma kiếm hơi nhấc, nhẹ nhàng chém sấm sét. Tùng Dương Tử hơi kinh ngạc, lão không ngờ tu sĩ Kim Đan kỳ lại có sức mạnh như vậy.

Kim Đan kỳ tu ra mệnh khí?

Không đúng…

Cái này đâu phải mệnh khí.

Con ngươi Tùng Dương Tử co rụt, lão biến ra pháp khí, sấm sét ồ ạt đánh về phía Tần Cửu Khinh. Những tia sấm sét này không phải là tia sấm sét bình thường ở thế tục mà được rót thêm sức mạnh Nguyên Anh, có thể ngang ngửa như thiên phạt.

Tu sĩ sợ lôi kiếp, nếu có một tia trúng Tần Cửu Khinh, hắn sẽ da tróc thịt bong.

Nhưng thân pháp của hắn quỷ mị, dường như nhanh hơn cả sấm!

Tùng Dương Tử kinh ngạc với thân thủ hắn, càng kinh ngạc hơn là…

Kiếp pháp của Tần Cửu Khinh.

Tùng Dương Tử lùi lại mấy chục trượng, rời khỏi phạm vi thôn Thanh Đường, lão lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi từ đâu tới?! Sao lại biết bí thuật thân truyền của Thiên Ngu Sơn?!”

Đây rõ ràng là Phù Diêu bộ pháp và Vân Khuynh kiếm thuật do Nguyệt Tri Tử sáng tạo!

Đừng nói người ngoài, ngay cả lão cũng không biết.

Toàn bộ Thập Nhị Tiên Sơn, chỉ có Quân Thượng Minh biết.

Hắn ta không có khả năng dạy cho bất kỳ ai!

Tần Cửu Khinh đâm một kiếm, phá tan lôi thuẫn của Tùng Dương Tử.

Tùng Dương Tử kinh hãi, cuống quít biến ra pháp khí chắn lại.

Pháp khí này của lão thuộc dạng xuất sắc trong đám Kim phẩm, từ ngàn năm trước đã theo lão, mấy năm nay lão bỏ sức cường hoá nó rất nhiều lần.

Mà hôm nay…

Ma kiếm đâm vào pháp khí, màu tím đen trong hư không ăn mòn kim quang pháp khí.

Tùng Dương Tử: “Không!”

Ầm, pháp khí hoá thành vụn sáng.

Pháp khí của lão, pháp khí tương liên với nội phủ lão bị huỷ rồi!

Tùng Dương Tử lùi lại mấy chục trượng, mùi tanh ngọt xông lên, máu tươi trào ra.

Mắt thấy ma kiếm như dòi trong xương đuổi theo, Tùng Dương Tử nào dám khinh thường, lão điều khiển phân thân, định vòng qua ma kiếm đánh lén ký chủ, cũng chính là Tần Cửu Khinh.

Ma kiếm mạnh, nhưng ký chủ chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ cần giết chết người này, ma kiếm sẽ bị phản phệ!

Ai ngờ phân thân của lão chưa đến gần Tần Cửu Khinh đã bị một luồng khí lực từ đâu đến phá tan.

Bạch Tiểu Cốc sợ người chứ không sợ quỷ.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ phân thân, lúc đầu chỉ là một sợi ‘hồn’, quỷ và hồn có chỗ tương đồng, đều là tro dưới lóng tay Bạch Tiểu Cốc.

Phân thân và ý thức bản thể tương liên, thế nên khoảnh khắc đó Tùng Dương Tử cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Cốc.

Thân thể nhỏ bằng bàn tay, khuôn mặt tuyệt thế.

Tùng Dương Tử chấn động: Nguyệt, Nguyệt Tri…

Y… y…

Phụt.

Tùng Dương Tử phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó vô số ký ức không phải của mình rồi lại chính là của mình ùa vào đầu. Gân xanh trên trán lão giật nảy, gương mặt khó ở càng dữ tợn đáng sợ.

Trong mắt lão toàn là tơ máu, tròng trắng gần như đỏ tươi.

Sát nghiệt quá nặng, gần chết nhập ma.

Đời này không thể vào luân hồi.

Tùng Dương Tử cắn lưỡi, hung ác nhìn Tần Cửu Khinh: “Ngươi… còn sống.”

Tần Cửu Khinh chỉa kiếm vào ngực Tùng Dương Tử: “Không chỉ ta còn sống, phụ mẫu ta cũng còn sống.”

Tùng Dương Tử biến sắc, chợt cất tiếng cười to, càn rỡ lại tuyệt vọng: “Ngươi giết ta thì sao, ngươi không thể cản, ai cũng không thể cản, ai cũng… không thể thay đổi!”

Tần Cửu Khinh đâm xuyên qua lồng ngực lão.

Tùng Dương Tử sớm đã không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tóc tai lão tán loạn, khóe mắt nứt ra, mệnh khí quanh thân điên cuồng thoát ra ngoài.

Chết dưới thần lực.

Lão không hối hận.

Nguyệt Tri.

Tùng Dương Tử nhìn thẳng vào người có thân thể bằng bàn tay.

Cuối cùng đôi môi khô khốc mấp máy, không tiếng động thốt ba chữ: Dựa vào đâu?

Sinh ra vì ngươi.

Chết cũng vì ngươi.

Dựa vào đâu ngươi là chúa tể hết thảy?

Tùng Dương Tử hồn phi phách tán.

Ầm.

Một tiếng sấm vang phía chân trời, sau đó mây đen giăng đầy, mưa to như trút nước.

Một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở Thập Nhị Tiên Sơn ngã xuống, tất cả tiên môn kinh ngạc không thôi.

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không cưỡng ép đột phá, gần như không có khả năng tử vong.

Huống hồ lại bị giết chết…

Sao lại thế này?

Quỷ giới sẽ mở ư?

Ma tu thượng cổ sẽ tránh thoát gông cùm xiềng xích, làm hại nhân gian?

Ai đã chết?

Thiên Ngu Sơn nhận được tin Tùng Dương Tử chết đầu tiên, ngọn Toái Tinh Phong sừng sững ngàn năm, dưới một tia sét, sụp đổ thành tro bụi.

Hồn phi phách tán, nguyên thần tan vỡ.

Thế gian không còn Tùng Dương.

Rốt cuộc mọi chuyện là sao?

Tỉnh Hoằng Văn bị giết, chúng đệ tử có kinh ngạc lại không đến mức hãi hùng khiếp vía; Tùng Dương Tử bị giết thì quá khoa trương rồi!

Bọn họ cũng nghĩ giống những những người khác, chẳng lẽ thượng cổ ma tu chạy khỏi Quỷ giới tới Thiên Ngu Sơn báo thù?

Dẫu sao năm đó chính Nguyệt Tri tiên nhân đã nhốt bọn họ vào Quỷ giới.

Bị nhốt một ngàn năm, ai biết những ma tu này sẽ làm chuyện điên rồ gì!



Chỉ có thôn Thanh Đường hò reo.

Thôn dân trông thấy cảnh tượng này, không còn xem Tần Cửu Khinh là hậu sinh khả uý mà là… đại tiên!

Không hổ là nhà tiên nhân.

Con trai có tiền đồ như vậy!

Thừa dịp cả nhà chưa phi thăng, bọn họ phải nhanh chóng giao hảo, không chừng có thể phúc trạch trăm năm!

Bạch Tiểu Cốc hạ xuống đất, nhào vào lòng Tần phụ Tần mẫu run bần bật: “Hù chết cốt hù chết cốt.” Ác tu thật lợi hại, vậy mà chịu được năm kiếm của Cửu Đại Tịch.

Hung thú đáng sợ ở Quỷ giới cũng không chịu được một kiếm của Cửu Đại Tịch.

Hơn nữa Bạch Tiểu Cốc nhận ra lão.

Lần trước, ở trước Càn Khôn Thanh Minh trận, ác tu này suýt giết chết họ.

Hai lần!

May mà Cửu Đại Tịch mạnh lên, bằng không lúc này kẻ hoá thành tro là họ!

Và cả thôn Thanh Đường nữa!

Càng nghĩ càng sợ, Bạch Tiểu Cốc ‘sống sót sau tai nạn’ liều mạng cầu an ủi.

Tần Cửu Khinh cũng hạ xuống, xách tiểu cốt đầu từ trong lòng cha nương về, Bạch Tiểu Cốc lại bổ nhào vào lòng hắn, tiếp tục hu hu.

Tần Cửu Khinh khẽ vỗ về tiểu bạch cốt, như suy tư gì.

Lúc giết chết Tỉnh Hoằng Văn, hắn đã phát hiện bọn họ có ký ức ‘kiếp trước’.

Hoặc là không phải ‘kiếp trước’ mà là ký ức trước khi hắn và Bạch Tiểu Cốc tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh.

Thật sự có kiếp trước kiếp này ư?

Thôn Thanh Đường mở tiệc ăn mừng náo nhiệt, Tần Vịnh có tửu lượng không tốt, ba ly đã choáng váng, Hứa Nặc vội chăm sóc gã. Tần Cửu Khinh tránh đám người, mang Tiểu Bạch Cốt ngồi lên nóc thụ ốc.

Bạch Tiểu Cốc mệt nhọc, ghé vào lòng bàn tay hắn, đầu nhỏ gật gù.

Tần Cửu Khinh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc như trăng: “Tiểu Cốc.”

Bạch Tiểu Cốc mơ màng: “Hửm?”

Tần Cửu Khinh dừng lại, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi… xác định linh hồn phụ mẫu…”

Bạch Tiểu Cốc ngáp: “Sao ngươi lại hỏi cái này? Có, phụ mẫu, thôn trưởng, hoa đào phu nhân, tiểu thảo tinh, phong ca, ớt muội, và Bân Bân… đều có.”

Y đếm rất nhiều người, đều là người y có thể nhìn thấy linh hồn.

Tảng đá lớn trong lòng Tần Cửu Khinh rơi xuống, đáp: “Có là tốt.”

Thời gian, không gian, chân thật, ảo cảnh…

Chỉ cần có người nhà, thì sẽ có thế giới.

Hắn sẽ cố gắng cường đại, bảo vệ người muốn bảo vệ.

Bạch Tiểu Cốc trở mình, nằm ngửa nhìn hắn: “Ác tu vừa rồi là ai?”

Tần Cửu Khinh: “Trưởng lão Toái Tinh Phong Thiên Ngu Sơn, Tùng Dương Tử.”

Bạch Tiểu Cốc: “!”

Thiên, Thiên Ngu Sơn! Trưởng lão Thiên Ngu Sơn! Ôi, y không cẩn thận chọt phân thân trưởng lão Thiên Ngu Sơn thành tro?

Cái này… cái này…

Sao y còn yêu đương với thủ tịch Thiên Ngu Sơn!

Không đúng.

Thiên Ngu Sơn có đại xấu xa, sao y còn muốn song tu với thủ tịch Thiên Ngu Sơn!

Cũng không đúng.

Trưởng lão xấu, nhưng Tần Cửu Khinh không xấu ——Tần Cửu Khinh nhất định sẽ trở thành thủ tịch Thiên Ngu Sơn kia.

Bạch Tiểu Cốc miễn cưỡng an ủi mình: Đến lúc đó cùng thủ tịch Thiên Ngu Sơn giải thích một chút, có khi hắn có thể lý giải.

Nếu thật sự không lý giải…

Y còn không muốn song tu với hắn đâu!

A a a.

Bạch Tiểu Cốc rất khổ sở.

Y cảm thấy gần đây ý niệm tu hành của mình càng ngày càng dao động, sắc tâm càng ngày càng không xong.

Chờ có thân thể lớn, y nhất định phải coi đi coi lại thần thư mười tám lần, khắc vào tâm khảm mới được!

Cuối cùng Bách Lí Nhất Thuấn cũng hoàn hồn.

Gã nhìn thấy trận đại chiến kia, thấy Tần đại lão nhẹ nhàng giết Tùng Dương Tử Nguyên Anh kỳ như thế nào.

Thân pháp vô địch.

Kiếm thuật vô địch.

Dáng người vô địch.

Khụ, không có thứ kỳ quái nào lẫn vào, dáng người không tốt sao có thể thuần thục thân pháp, gã không nhìn bậy!

Bách Lí Nhất Thuấn lắc lắc đầu, tay cầm túi Càn Khôn không khỏi dùng sức.

Lúc này gã cực kỳ tự tin, lúc này gã cực kỳ có động lực, lúc này gã đã nhìn thấy chiêu bài thiên hạ đệ nhị nhanh đứng ở bên cạnh.

Thân pháp vô địch.

Ta tới đây!

Bách Lí Nhất Thuấn: “Tiền bối!” Gã quỳ phịch một cái.

Tần Cửu Khinh hơi kinh ngạc: “Lấy được?”

Bách Lí Nhất Thuấn giơ túi Càn Khôn lên đầu: “May mắn không nhục mệnh!”

Bạch Tiểu Cốc xoay người đứng lên, tóc bạc quá dài, thiếu chút nữa bị vấp ngã: “Quả quả quả quả Xích Đề?!”

Là hai trăm lẻ một quả Xích Đề còn lại?

Y sắp có thân thể hoàn chỉnh?

Y có thể song tu rồi?

Tần Cửu Khinh cầm lấy túi Càn Khôn, mở ra thấy đầy quả Xích Đề.

Không nhiều không ít.

Đúng hai trăm lẻ một cái.

Vừa khéo có thể làm một thân thể hoàn chỉnh cho Bạch Tiểu Cốc.

Tần Cửu Khinh nặng nề nhìn túi Càn Khôn, cuối cùng đuôi mắt khẽ nhếch, nhìn về phía Thiên Ngu Sơn.

Quân Thượng Minh cố ý.

Tại sao?

Hắn ta cực khổ góp nhặt quả Xích Đề gần một ngàn năm, tại sao nói bỏ là bỏ.

Có lẽ người khác không biết, song Tần Cửu Khinh là đệ tử thân truyền của hắn ta, vẫn biết một ít.

Từ ngàn năm trước, Quân Thượng Minh đã ngừng ở Nguyên Anh đại viên mãn.

Tần Cửu Khinh nhỏ tuổi từng hỏi hắn ta: “Sư phụ, khi nào người mới Hóa Thần?”

Quân Thượng Minh rũ mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Chờ ngươi Kết Đan.”

Hết chương 77

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi