TIỂU BẠCH CỐT

Edit: Phong Nguyệt

Nhóc xương khô có thể cần mặc y phục, nhưng không cần thiết mang giày.

Mọi người mang giày là vì thoải mái thuận tiện, còn tiểu bạch cốt không chỉ không thoải mái còn không tiện chút nào, xương chân y không lớn, rất khó tìm đôi giày cùng cỡ.

Hơn nữa đi chân trần không bị cộm, hà tất lãng phí linh thạch mua giày.

Trong nhà cũng không dư dả.

Bạch Tiểu Cốc không mang giày mấy chục năm, thình lình bắt y mang giày, thực sự quá làm khó.

Tần Cửu Tịch nhìn chằm chằm y: “Không biết?”

Bạch Tiểu Cốc không dám lên tiếng.

Tần Cửu Tịch: “Ngươi là người hầu mà muốn chủ nhân mang giày cho?”

Bạch Tiểu Cốc: “Không dám không dám!”

Tần Cửu Tịch: “Có gì mà không biết, tự mang đi.” Hắn búng tay một cái, một đôi giày nhỏ màu trắng xuất hiện, vô cùng khớp cỡ chân Bạch Tiểu Cốc.

Bạch Tiểu Cốc do dự.

Tần Cửu Tịch: “Không mang giày thì đừng bôi dược cho bổn toạ.”

Đôi chân trần cứ lúc ẩn lúc hiện, tưởng mình là mị yêu thật?!

Bạch Tiểu Cốc còn biết làm sao, vì chăm sóc chủ nhân, y chỉ có thể học cách chăm sóc bản thân trước.

Mang giày à… Chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy.

Không khó.

Sư phụ thường xuyên khen y là bộ xương thông minh.

Bạch Tiểu Cốc tự tin cầm lấy đôi giày trắng.

Giày rất tinh xảo, đế lụa mềm dẻo lại thấm lạnh, điều duy nhất khiến Bạch Tiểu Cốc đau đầu là dây giày.

Để làm gì?

Buộc ống giày?

Kệ, thử rồi nói!

Bạch Tiểu Cốc duỗi chân xỏ vào, cọ cọ vài cái, cọ đến mu bàn chân đỏ cũng…

Y ngẩng đầu nhìn Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân, hình như giày nhỏ.”

Tần Cửu Tịch đưa lưng về phía y, nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu lại: “Không thể nào.”

Thân thể là hắn nặn, mỗi một tấc hắn đều rõ như lòng bàn tay, sao có thể biến ra đôi giày không phù hợp.

Vừa quay đầu…

Tần Cửu Tịch hít một hơi.

Bạch Tiểu Cốc quá trắng nõn non mềm, đường nét đôi chân như ngọc như ý, làm người ta khao khát nâng trong tay.

Tần Cửu Tịch nhíu mày: “Cởi dây ra.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ồ ồ ồ!” Hoá ra phải cởi nó ra.

Y nhanh chóng cởi ra, lúc này đã có thể vói chân vào, nhưng… không dẫm tới đế, cứ dừng ở chỗ mũi giày, đau muốn chết.

Bạch Tiểu Cốc tiếp tục xin giúp đỡ: “Chủ nhân…”

Hai mắt y rưng rưng, âm thanh mềm như bông, tóc bạc xoã dài, như tinh linh Thiên cung đạp ánh trăng xuống.

Tần Cửu Tịch không nhìn nổi nữa.

Hắn không phải là chủ nhân hầu hạ người hầu, là do người hầu quá ngốc, hắn phải cẩn thận dạy dỗ.

Tần Cửu Tịch: “Ngồi xuống.”

Bạch Tiểu Cốc ngoan ngoãn ngồi xuống, một chân còn đang dẫm trên mũi giày.

Tần Cửu Tịch đau lòng sát khí hóa thành giày của mình, bộ xương ngốc có biết nó quý cỡ nào không?

Thảy tới Thập Nhị Tiên Sơn, các tu sĩ ngu xuẩn kia sẽ điên cuồng tranh đoạt!

Tần Cửu Tịch nắm mắt cá chân y, rút giày ra.

Nhìn từ xa đã sáng óng, nhìn gần như trơn bóng như sữa bò.

Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân?”

Tần Cửu Tịch hoàn hồn, xỏ chân y vào giày, Bạch Tiểu Cốc nỗ lực phối hợp, Tần Cửu Tịch: “Đừng nhúc nhích.”

Bạch Tiểu Cốc: “À.”

Tần Cửu Tịch điều chỉnh góc độ, để y có thể xỏ vào.

Bạch Tiểu Cốc kinh hỉ: “Mang được rồi!” Đế giày vừa mềm vừa đàn hồi, hoá ra mang giày thoải mái như vậy!

Tần Cửu Tịch: “Còn chưa xong.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ừm!” Giọng nói tràn đầy chờ mong.

Tần Cửu Tịch thắt dây cho y.

Hắn sợ cẳng chân Bạch Tiểu Cốc quá nhỏ, ống giày sẽ rộng nên mới chuẩn bị dây giày, quấn một vòng là có thể…

Tần Cửu Tịch: “…………”

Bạch Tiểu Cốc nhận thấy khác thường: “Sao vậy, chủ nhân.”

Tần Cửu Tịch buông chân y ra, như bị mạo phạm: “Ngươi…”

Bạch Tiểu Cốc mờ mịt.

Tần Cửu Tịch cả giận: “Sao ngươi không mặc quần!”

Lúc mang giày, bởi vì y phục trên người Bạch Tiểu Cốc dài đến mức che đậy cẳng chân, Tần Cửu Tịch không phát hiện khác thường, đến khi hắn thắt dây giày mới phát hiện cẳng chân y trần trụi, đầu gối cũng trần trụi, nhìn lên trên nữa…

Tần Cửu Tịch hoài nghi bộ xương này cố ý ——

Thoạt nhìn cái gì cũng không hiểu, thật ra lòng dạ sâu như biển.

Bạch Tiểu Cốc thành thật nói: “Trước kia cốt cũng không mặc, mặc sẽ vấp ngã.” Y là bộ xương khô, khoác áo ngoài đã giống người, mặc quần làm gì?

Mặc quần rất phiền, lỡ bước trật một cái là sẽ vấp ngã, bất tiện còn hơn mang giày.

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “Còn một chiếc giày khác…”

Tần Cửu Tịch: “Mặc quần vào trước.”

Bạch Tiểu Cốc: “Ồ…” Làm người thật phiền!

Câu này y chỉ nói trong lòng mà cũng bị Tần Cửu Tịch nghe thấy, hắn tức giận nói: “Không học được cách mặc quần mang giày, đừng hòng bổn tọa cứu sư phụ sư huynh ngươi.”

Bạch Tiểu Cốc cả kinh, ngăn cản: “Cốt sẽ học thật tốt, người đừng nóng, cốt bôi dược cho người trước được không?”

Y tới đây để bôi dược cho chủ nhân, kết quả lại bị giày với quần trì hoãn.

Tần Cửu Tịch không lên tiếng.

Bạch Tiểu Cốc ôn thanh tế ngữ nói: “Người xem miệng vết thương của người còn đổ máu, chắc chắn rất đau, dược này có công hiệu cầm máu tốt nhất, đêm nay ta không ngủ cũng nhất định sẽ mặc quần mang giày cho xong.”

Vậy còn được, Tần Cửu Tịch khẽ gật đầu cho phép.

Bạch Tiểu Cốc cởi chiếc giày mới mang ra.

Tần Cửu Tịch nheo mắt.

Bạch Tiểu Cốc nói: “Bôi dược phải lên giường mới tiện, sao cốt có thể mang giày lên giường?”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Lằng nhằng nãy giờ, cuối cùng cũng có thể bôi dược.

Bạch Tiểu Cốc nhìn miệng vết thương sau lưng sư huynh, hốc mắt lại nóng ướt.

Miệng vết thương rách từ xương bả vai đến sau eo, sâu tận xương.

Nghĩ đến sư huynh cố chịu cơn đau cùng họ ra khỏi Thất Tuyệt Tháp…

Bạch Tiểu Cốc lập tức đau đớn.

May quá may quá.

Y gặp được Cửu Đại Tịch, chỉ cần y nghe lời, chủ nhân nhất định sẽ làm sư phụ và sư huynh tỉnh lại.

Bạch Tiểu Cốc không nói ra miệng, nhưng lời trong lòng đã lọt hết vào tai Tần Cửu Tịch.

Tần Cửu Tịch rũ mắt, lồng ngực lạnh lẽo bỗng nong nóng.

Khó hình dung, khó nắm bắt.

Có lẽ do không thuộc về mình.

Là của hỏa hồ.

Đã chết còn được nhớ thương như vậy.

So với sống lâu mà lang thang không có mục tiêu, thật làm người khác hâm mộ.

Bạch Tiểu Cốc cẩn thận bôi dược lên miệng vết thương, thân thể Tần Cửu Tịch khẽ run.

Bạch Tiểu Cốc nhận ra: “Không đau không đau, cốt thổi cho người.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Phù… phù…”

Tần Cửu Tịch vốn rất đau, hiện tại lại cảm thấy tê ngứa, hắn lạnh lùng nói: “Dược của ngươi không làm bổn toạ đau.”

Hiếm khi Tần Cửu Tịch hung dữ với y mà y không sợ, còn cười nói: “Người có chút giống sư huynh ta, khi sư huynh ta bị thương cũng không bao giờ kêu đau.”

Tần Cửu Tịch nhướng mày.

Bạch Tiểu Cốc không cần hắn mở miệng đã lập tức nói: “Được rồi được rồi, là sư huynh ta giống người!”

Tần Cửu Tịch hừ lạnh.

Bạch Tiểu Cốc cười tủm tỉm, lại nói: “Đau thì cứ nói, nói ra sẽ không đau như vậy nữa. Sợ đau không có gì xấu hổ, sư phụ nói vạn vật có linh, linh mới sợ đau, thân thể bị thương sẽ đau, ăn đồ thiu sẽ đau, ngủ không ngon cũng sẽ đau, sống lâu mấy vẫn đau…”

Y luyên thuyên bằng chất giọng trong trẻo giòn tan, không hề gây khó chịu.

Đúng là Tần Cửu Tịch không thấy đau.

Ma không sợ đau?

Có chăng chỉ là nhịn quen rồi.

Chịu đựng thương tích, chịu đựng xua đuổi, chịu đựng cô đơn không bờ bến.

Trong trí nhớ dài đăng đẵng của Tần Cửu Tịch, dường như chưa có ai từng dịu dàng với hắn như vậy.

Lúc hắn ra đời cũng là lúc Ma Vực dần dần suy tàn.

Thập Nhị Tiên Sơn quật khởi, Nhân tộc thần phục Ma Vực bắt đầu có tham niệm.

Bọn họ không sợ Ma tộc, không tín ngưỡng Ma Vực, cũng không cần chân ma như hắn che chở.

Trước lòng người, chân ma có là gì.

Khi cần thì là thần.

Khi không cần thì mắng họ là ma.

Tần Cửu Tịch bị trấn áp ở Thất Tuyệt Tháp, trái lại lại thành chân ma cuối cùng của thế gian.

Lồng giam trở thành khiên chắn.

E rằng cái người vạn năm trước giam giữ hắn cũng không ngờ tới điều này.

Bạch Tiểu Cốc bôi thuốc mỡ xong, kề môi thổi hơi nóng: “Thổi thổi, đau đau bay… Á…”

Xoạt, Tần Cửu Tịch kéo y phục lên, quay đầu nhìn chằm chằm y: “Ngươi nghĩ bổn toạ bao nhiêu tuổi?”

Bạch Tiểu Cốc: “Hả?” Y không theo kịp mạch não hắn.

Tần Cửu Tịch: “Đừng coi ta là thằng nhóc ba tuổi.” Cái quái gì thế này?

Bạch Tiểu Cốc đã hiểu, cong mắt cười: “Làm gì có thằng nhóc ba tuổi nào không ngoan như người.”

Tần Cửu Tịch nhướng mày.

Bạch Tiểu Cốc càng lúc càng không sợ hắn: “Tuy người không ngoan, nhưng người… vừa mạnh vừa lớn!”

Nam nhân luôn thích mấy từ mạnh mạnh lớn lớn.

Cốt hiểu.

Tần Cửu Tịch: “…… Câm miệng.”

Bạch Tiểu Cốc làm tư thế khoá miệng.

Tần Cửu Tịch: “…”

Sao hắn có thể nặn ra một cái miệng non mềm như vậy, nhan sắc trơn bóng như vậy, khi đó hắn đang nghĩ đến quả đào bóc vỏ sao?

Tần Cửu Tịch dời mắt: “Được rồi, ngươi có thể trở về luyện tập mặc y phục.”

Bạch Tiểu Cốc nhìn đôi giày, nhớ đến quần, đầu bắt đau đầu.

Gặp phải  ‘công khóa’ không muốn học thì sẽ trì hoãn theo bản năng.

Bạch Tiểu Cốc ngồi xếp bằng trên giường, hỏi Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân, thân thể người ở đâu?”

Đôi mắt Tần Cửu Tịch hơi trầm xuống.

Bạch Tiểu Cốc nói: “Không có thân thể rất khổ sở, cốt biết.” Y đã có thân thể, không chịu nổi người khác không có, vì thế y rất lo lắng.

Tần Cửu Tịch lạnh lùng nói: “Yên tâm, bổn tọa không hiếm lạ con hồ ly quèn này.” Hoả hồ này có tư chất gì, có thể xứng với hắn?

Bạch Tiểu Cốc: “Không phải, không phải cốt sợ người đoạt thân thể sư huynh, cốt chỉ muốn biết người trông ra sao.”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc nghĩ rất sâu xa: “Sau này cốt phải ở bên người lâu dài, nếu không biết người trông ra sao, lỡ không tìm thấy người thì làm sao?”

Hồn khế là đời đời kiếp kiếp đó.

Bạch Tiểu Cốc càng lúc càng không ghét Cửu Đại Tịch, cũng càng lúc càng để ý chuyện đời đời kiếp kiếp.

Tần Cửu Tịch hơi ấm lòng ấm, bất giác nhẹ giọng: “… Thân thể bổn tọa ở Thiên Ngu Sơn.”

Bạch Tiểu Cốc kinh hỉ: “Chẳng phải vừa hay tiện đường?”

Tần Cửu Tịch: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Chúng ta có thể tìm về một hồn sư phụ, lại có thể tìm về thân thể người, nhất tiễn… nhất tiễn gì nhỉ?”

Tần Cửu Tịch: “Nhất tiễn song điêu.”

Bạch Tiểu Cốc: “Đúng đúng đúng, chủ nhân thật thông minh!”

Tần Cửu Tịch ghét bỏ: “Là ngươi quá ngu ngốc.”

Bạch Tiểu Cốc rất lạc quan: “Sư phụ nói ngốc chút không sao, có lòng hiếu học là được.”

Tần Cửu Tịch: “……”

Nai tinh có thể dạy ra cái gì tốt, trật lất hết trơn.

Bạch Tiểu Cốc lải nhải một hồi, mắt thấy sắc trời tối dần, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân…”

Tần Cửu Tịch: “Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc lắp bắp: “Đêm nay cốt hầu người ngủ được không?”

Tần Cửu Tịch: “……………”

Hết chương 97

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi