TIỂU BẠCH DƯƠNG

“A……” Bạch Tân Vũ khẽ hừ một tiếng, cậu với vào trong chăn bắt lấy tay Du Phong Thành, “Đừng… đừng có sờ…”

“Đừng sờ? Anh chắc chứ?” Du Phong Thành cười nhẹ một tiếng, “Nhưng anh cương mất rồi, làm sao bây giờ.”

“Cậu… cậu sờ thì đương nhiên… nó sẽ cương chứ sao…”Bạch Tân Vũ bị hắn hôn đến độ đầu óc nhão như cám, “cậu nhỏ ” thì bị người ta nghịch thỏa thích trong tay, cảm giác này phải nói là… khiến cậu muốn ngừng cũng không được đó, ôi thoải mái quá đi mất…

Bạch Tân Vũ kìm lòng không đậu kẹp chặt chân lại, tận hưởng cảm giác lúc dịu dàng lúc kịch liệt khi được Du Phong Thành vuốt ve, thân thể giống như bị điện giật, tê tê dại dại, cả người cậu mềm oặt ra như bùn nằm dưới thân Du Phong Thành, nhắm mắt rên hừ hừ.

Du Phong Thành cầm tay cậu đặt lên bảo bối của mình, “Đừng có một mình hưởng thụ chứ.”

Thân là đàn ông, Bạch Tân Vũ cảm thấy Du Phong Thành nói rất lý, vì vậy chẳng biết ma xui quỷ khiến cầm lấy thằng nhỏ của hắn, là đàn ông thì ai mà chẳng hiểu rõ cơ thể nhau, làm sao để một người đạt được cực khoái, cậu tinh tường như đang tự mình “bắn máy bay” vậy, đoạn cậu vuốt ve thứ đồ chơi lớn của Du Phong Thành, dần dà cảm thấy thứ to tướng trong tay thoắt cương lên và phình to, cảm giác ấy đối với cậu bỗng thật vi diệu, cậu thấy hóa ra quá trình cương lên của một thằng đàn ông khác cũng không khác cậu là bao, chỉ là lớn hơn một tí, chỉ là khi nắm ở trong tay, dường như cũng có thể cảm giác được sức sống bừng bừng phấn chấn của thứ ấy.

*bắn máy bay: thủ dâm

Du Phong Thành phát ra tiếng thở gấp, nồng nhiệt mút lấy cánh môi Bạch Tân Vũ không rời, Bạch Tân Vũ nay t*ng trùng thượng não còn đâu là lý trí, chủ động ngậm lấy đầu lưỡi Du Phong Thành, thỏa thích liếm láp.

Bạch Tân Vũ tuy là đồ gà mờ, nhưng kĩ năng chơi bời lêu lổng của đám công tử nhà giàu lại có thừa, mười mấy tuổi đã bắt đầu qua lại với con gái lớn tuổi hơn mình, sáu bảy năm qua lại chẳng hề “cai” phụ nữ, nhưng quảng thời gian thiếu bóng phụ nữ nửa năm nay giống như bắt một người nghiện nặng như cậu đi cai nghiện vậy, chưa kể luật lệ nghiêm khắc, không có thuốc lá vơi bớt cơn thèm thuồng, Bạch Tân Vũ càng thêm đứt ruột đứt gan, đã vậy bây giờ Du Phong Thành lại còn dụ dỗ cậu, cậu biết đây là chuyện không đúng ấy chứ, nhưng lại chẳng dè cảm giác triền miên cùng người khác lại thoải mái đếnthế, nụ hôn và làn da nóng như lửa ấy, cái vuốt ve thô lỗ mà sảng khoái ấy, khiến cho thân thể tịch mịch của cậu thỏa mãn vô cùng, cậu ngày càng không chống cự được tiến công của Du Phong Thành, cho nên nói đàn ông chỉ suy nghĩ suy nghĩ bằng nửa người dưới, quả thật chẳng sai chút nào.

Hai người quấn quít trong chăn như hai con sâu lúc nhúc, giúp nhau xoa nắn dục vọng của nhau, in cái hôn khát khao đối  phương trên tai, trên cổ, xương quai xanh, lưu lại những dấu hôn mập mờ.

Bạch Tân Vũ không kháng cự nổi sự xâm nhập đầy sung sướng như vậy, cả người run rẩy không ngừng, u mê bắn trong tay Du Phong Thành. Sau khi bắn xong là cảm giác đầu óc trống rỗng, không còn khả năng suy nghĩ, đôi mắt cậu thấm mệt chẳng mở nổi nữa, chỉ muốn cứ thế mà thiếp cho xong. Song cậu cảm giác được thứ to lớn của Du Phong Thành hãy còn đang chọc vào tay mình, ma sát tới lui, cậu cũng chẳng dám nhúc nhích.

Du Phong Thành hôn lên khóe miệng cậu, hừ nhẹ nói: “Anh bắn xong là xong việc rồi hả? Còn tôi thì sao, hửm?”

Bạch Tân Vũ lầm bầm nói: “Không biết, tôi muốn ngủ…”

“Nghĩ hay lắm.” Bàn tay Du Phong Thành dính đầy dịch thể dấp dính vuốt ve bắp đùi và mông cậu, cuối cùng ngón tay trượt vào khe mông Bạch Tân Vũ, tìm kiếm khu vực bí ẩn nào đó.

Lúc Bạch Tân Vũ cảm giác ngón tay Du Phong Thanh đang sờ chỗ nào thỉ cậu tỉnh dậy hẳn, một phát bắt được tay Du Phong Thành, âm điệu đổi khác, “Cậu làm cái gì vậy?”

Du Phong Thành khàn giọng nói: “Anh nói thử đi?”

Bạch Tân Vũ hoảng sợ vội che mông lui ra sau, hôn hít sờ soạng với thằng đàn ông khác thì thôi đi, dù sao cũng không sợ mất gì, nhưng bị người ta bạo cúc thì lại là chuyện khác.

Du Phong Thành kìm eo cậu lại, nheo mắt, “Lúc này mà anh còn muốn chạy?”

Bạch Tân Vũ vẻ mặt cầu xin, “Đừng mà, tôi, tôi… tôi không không làm đâu, đại ca à, cậu tha cho tôi đi.” Thấy trong mắt Du Phong Thành lóe lên tia thú tính, cậu sợ đến độ nói năng lộn xộn hết cả lên.

Du Phong Thành ấn cậu xuống giường, nói khẽ: “Chậm rồi.” Đoạn đè lên thân hình mềm oặt của Bạch Tân Vũ cả, ngón tay mượn dịch thể làm trơn, chen vào nơi bí ẩn.

Bạch Tân Vũ hét to một tiếng, bắt đầu cuống cuồng lên giãy dụa, “Má ơi cứu con, con không muốn bị cưỡng gian!”

Du Phong Thành một tay giữ chặt cổ tay cậu đặt trên giường, giọng buồn bực nói: “Ngoan ngoãn chút đi.” Nói xong lấy đầu gối đẩy hai chân Bạch Tân Vũ ra, mạnh mẽ tiến công.

Bạch Tân Vũ vừa khóc vừa la làng, cách mấy cũng nhất quyết không chịu làm, hết đường đành la quàng tên đội trưởng, chốc thì kêu “anh”, chốc thì gọi “mẹ”, thiếu điều muốn rối loạn thần kinh mà thôi, tuy đã say quắc cần câu nhưng cậu vẫn còn kha khá sức để giãy dụa lắm, Du Phong Thành bực bội hết sức đành phải rút ngón tay ra, nhìn cậu từ trên cao, hung dữ nói: “Sướng đã xong thì muốn quỵt nợ phải không?”

Bạch Tân Vũ nước mũi nước mắt tèm nhem, “Không phải, không phải, thế này thì bất công quá, tại sao cậu sờ tôi thì tôi phải cho cậu… cho cậu…chứ. Tôi không chịu, cậu mà làm, coi chừng tôi báo cảnh sát.”

Du Phong Thành không biết nên khóc hay cười, “Anh báo đi, điện thoại có tín hiệu đó, báo liền đi.”

Bạch Tân Vũ oa oa kêu to, “Cưỡng gian ba má ơi — “

Du Phong Thành bịt miệng cậu lại, cúi người xuống, con ngươi thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng của cậu, “Anh bắn rồi, nhưng tôi thì chưa, chuyện này làm sao công bằng cho được?”

“Tôi…” Bạch Tân Vũ nhịn nhục nói: “Tôi dùng tay giúp cậu ra nhé.”

“Không được, anh tưởng tôi yếu như anh chắc?” Du Phong Thành vỗ vỗ bờ môn tròn trịa của cậu, “Tôi muốn cắm vào đây ngay bây giờ.”

Bạch Tân Vũ dốc sức bụm lấy mông, “Không được, tôi liều mạng với cậu.”

Du Phong Thành dùng bảo bối của mình cọ lấy bắp đùi cậu, “Không muốn cho tôi cắm vào đằng sau cũng không sao.” Hắn nắm lấy cằm Bạch Tân Vũ, cười tà nói, “Anh có thể dùng miệng.”

Bạch Tân Vũ trợn to hai mắt, “Cậu, con mẹ nó cậu nói cái gì?”

Ngón tay Du Phong Thành lướt qua cảnh môi bị hắn hôn đến đỏ bừng, từng chữ rõ ràng nói: “Dùng miệng.”

Bạch Tân Vũ không thèm suy nghĩ liền đẩy hắn ra, xoay người muốn chạy, nhưng chưa bò được đến mép giường đã bị Du Phong Thành tóm được mắt cá chân kéo về lại, Du Phong Thành tuột hẳn quần cậu xuống đùi, áp cả người lên, thứ đồ chơi nóng hổi chọc vào cái mông bóng loáng của Bạch Tân Vũ, khiến Bạch Tân Vũ run lên bần bật, la toáng lên, “Á á á cứu mạng!”

Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Cho nên ngay từ đầu tôi đã nói, tôi muốn cắm vào đây, anh cứ nằm hưởng thụ đi, bảo đảm cả đời khó quên.”

Bạch Tân Vũ thiếu chút rơi nước mắt như mưa, có người đàn ông nào lại quên việc mình bị người ta bạo cúc chứ. Du Phong Thành lại tiếp tục xoa mông cậu, ý đồ đưa ngón tay vào trong lần nữa, cậu hiểu ra Du Phong Thành muốn làm thật! Cậu hoảng hồn kêu to: “Tôi dùng miệng, tôi dùng miệng giúp cậu!”

Du Phong Thành khẽ dừng lại, buông cậu ra cười ha ha, “Thật không?”

Bạch Tân Vũ nằm xụi lơ trên giường, há miệng thở phì phò, song vẫn không quên che lấy cái mông.

Du Phong Thành áp sát vào người cậu, dịu dàng vuốt ve cơ thể cậu, ghé vào lỗ tai cậu khẽ hà hơi, “Thật ra, tôi vẫn mong anh phản kháng đến cùng hơn.”

Bạch Tân Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Du Phong Thành lại hôn môi cậu thêm vài lần nữa, đoạn nở nụ cười quỷ quyệt, nói khẽ: “Đã chơi 69 bao giờ chưa?”

Bạch Tân Vũ giật mình, mở to mắt nhìn hắn.

Du Phong Thành dùng giọng nói đầy mê hoặc hướng dẫn từng bước, “Tôi cho anh ở trên, đảm bảo anh sẽ thoải mái.”

Bạch Tân Vũ nuốt nước bọt, chỉ thoáng tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu thôi, cả người cậu đã muốn nổ tung rồi. Những việc Du Phong Thành làm với cậu từ trước đến nay, đối với cậu đều là những thứ mới lạ, kích thích cậu hết lần này tới lần khác, trước đó một giây, cậu còn cảm thấy việc khẩu giao cho một người đàn ông cũng chẳng khác việc bị bạo cúc là bao, nhung đề nghị của Du Phonng Thành lại khiến cậu cảm thấy cho dù mình không chiếm được lợi thế, nhưng cũng không chịu lỗ tí nào, hơn nữa, trong lòng cậu cũng thấp thoáng chút mong đợi.

Du Phong Thành ôm cậu trở mình, cho cậu nằm sấp trên người mình, giọng điệu ra lệnh nói: “Xoay qua chỗ khác.”

Bạch Tân Vũ chớp mắt nhìn hắn, hiển nhiên vẫn chưa phản ứng kịp vào lúc mấu chốt, Du Phong Thành uy hiếp nói: “Hối hậ rồi à? Không có chuyện đó đâu, anh muốn thì cứ hối hận, còn lại cứ nằm xuống để tôi làm là được rồi.”

Bạch Tân Vũ dứt khoát trong lòng, xoay người sang hướng khác, xấu hổ đưa mông đến trước mặt Du Phong Thành, lúc dạng chân bắt qua ngực hắn, cậu cảm thấy dây thần kinh mang tên lý trí của mình đứt mất tiêu rồi.

Du Phong Thành duỗi tay ra, xoa bóp đầu thằng nhỏ cậu, “Ngậm lấy.”

Bạch Tân Vũ cúi đầu xuống, đối mặt với tính khí dữ tợn của Du Phong Thành, dùng dằng mãi không há miệng được.

Du Phong Thành kéo eo cậu lại, cầm lấy tính khí hơi mềm của cậu xoa xoa trong tay, sau đó hé miệng, thè lưỡi khẽ liếm.

Bạch Tân Vũ như bị sét đánh, thân thể run lên bần bật, suýt thì “đứt dây cung”.

Du Phong Thành ưỡn eo, ra hiệu bảo cậu nhanh lên, tính khí hừng hực vô tình chọt trúng mặt Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ thấy sợ, nhẹ nhàng cầm lấy bảo bối của Du Phong Thành, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái khôn tả.

Du Phong Thành há miệng, ngậm lấy tính khí của cậu, dùng đầu lưỡi liếm quanh gân xanh lồi trên dương v*t, ra sức đùa nghịch.

Bạch Tân Vũ chợt thấy eo mình như nhũn ra, khoái cảm mãnh liệt từ chỗ bụng dưới đánh úp lên, khiến cậu kiềm lòng không đậu khẽ hừ một tiếng.

Du Phong Thành vỗ cái “bốp” lên mông cậu, giục cậu nhanh tay lên.

Bạch Tân Vũ được hầu hạ mà sướng rơn cả người, cậu nghĩ dầu gì giúp nhau tí cũng đâu có gì mất mặt, thế là cậu dứt khoát há miệng, ngậm lấy cây thịt lớn của Du Phong Thành, đoạn cậu bị cảm giác kỳ lạ và nhục nhã tác động, ngậm chưa được lâu đã phun ra, song đổi lại là hai cái tát vào mông rõ đau của Du Phong Thành, cậu buộc phải há miệng lần nữa, một khi dẹp chướng ngại trong lòng đi thì có lẽ chuyện này cũng không đến nỗi khó chịu lắm. Cậu thấy Du Phong Thành đang ra chiêu miệng lưỡi với thằng nhỏ nhà mình, cũng bèn học theo Du thè lưỡi ra liếm.

Tính khí hai người đều nằm trong khoang miệng trơn ướt mềm mại đối phương, sau khi vứt cảm giác thẹn ban đầu đi, hai bên tận tình giúp nhau liếm láp, đùa nghịch dục vọng của nhau. Bạch Tân Vũ cảm giác đây cũng là lần đầu tiên Du Phong Thành làm việc này, động tác không lưu loát hơn những cô bạn gái cũ của cậu là bao, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đã đủ cho thần kinh Bạch Tân Vũ căng như dây đàn, toàn thân sảng khoái như bị điện giật.

Du Phong Thành hoạt động eo liên hồi, đưa bảo bối của mình vào sâu trong miệng Bạch Tân Vũ, khoang miệng của Bạch Tân Vũ bị khối thịt lớn của hắn lấp đầy mà tê rần hết cả lên, chút dịch thể rỉ ra từ đầu đỉnh đều chảy tọt vào trong miệng cậu, hỗn hợp lẫn lộn bao nhiêu là nước miếng với dịch nhờn dính đầy trên côn th*t, khiến chỗ bụng dưới của Du Phong Thành ướt đẫm một mảng, hắn còn thốc lên không nghỉ, khiến Bạch Tân Vũ mấy lần muốn ói, đã vậy hắn còn đè lưng cậu xuống, không cho cậu ngồi dậy, chấp nhận cho khối thịt lớn thỏa thích ra vào trong miệng, Bạch Tân Vũ không cách nào tưởng tượng được thứ đồ chơi vừa thô vừa to này chẳng may mà cắm vào mông cậu thật, chưa biết cậu có chết không nữa.

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế dâm đãng ấy, nuốt ra nuốt vào bảo bối của đối phương, lát sau, Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ bắn ra cùng một lúc.

Phát tiết đã đời xong, Bạch Tân Vũ thấm mệt ngã gục trên người Du Phong Thành, cả đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích.

Du Phong Thành ôm lấy cậu, đại khái do sảng khoái mà tâm trạng khá tốt, khó được lúc dịu dàng hôn lên trán và chóp mũi Bạch Tân Vũ, nhàn nhã vuốt ve an ủi.

Bạch Tân Vũ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Du Phong Thành, trong đầu không ngừng lặp lại: con mẹ nó đó là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông đó! Sao cậu lại suy đồi đến nỗi lên giường cùng nam nhân cơ chứ, đã vậy còn làm thế này, rồi thế này, má ơi, thế giới này rốt cuộc bị gì vậy trời!

Du Phong Thành vuốt ve lưng cậu, liếm láp đôi môi cậu, cười nhẹ nói: “Anh đang mơ màng gì thế, nhìn tôi đến ngây ra rồi à?”

Bạch Tân Vũ nói khẽ: “Vớ vẩn.” Cậu dứt khoát nhắm mắt lại.

Thế nhưng Du Phong Thành lại tiếp tục liếm mí mắt cậu, làm ướt đẫm cả hàng lông mi, cậu buồn bực mở to mắt, song lại không dám nhìn thẳng vào mắt DucPhong Thành, “Ngủ đi chứ, tôi mệt lắm rồi.”

“Anh ngủ đi, tôi đâu có cản anh.” Du Phong Thành ôm cậu vào trong ngực, khẽ nói: “Lần này tuy là coi như say rượu mất trí, nhưng bây giờ anh hãy còn tỉnh táo, sáng mai dậy mà anh không dám nhận nợ thì… hừ.”

Bạch Tân Vũ mệt mỏi nói: “Cậu muốn tôi nhận nợ gì chứ, cậu cũng đâu có mang thai được.”

Du Phong Thành vỗ cái “bốp” lên mông Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ “Oái”  một tiếng, tức mà không dám nói gì, “Cậu làm gì vậy, chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào.”

Du Phong Thành híp mắt, “Quan hệ hiện giờ giữa chúng ta là gì?”

Bạch Tân Vũ ngó hắn, thở cũng chẳng dám thở mạnh, “Theo ý cậu thì là gì?”

“Tôi muốn anh nói.”

Bạch Tân Vũ nuốt nước bọt, “Chắc là bạn tình.”

Cảm xúc nơi đáy mắt Du Phong Thành bỗng biến hóa thất thường, ai cũng khó mà nắm bắt được, nhưng Bạch Tân Vũ có thể cảm giác được hắn rất không vui, hồi lâu sau, hắn mới mỉm cười nói, “Đúng, là bạn tình, cho nên sau này không được trốn tránh tôi, biết không?”

Bạch Tân Vũ tuyệt đường đành thở dài, cậu trơ mắt nhìn bản thân mình sa lầy vào quan hệ nam nam bất chính, nhưng lại chẳng cách nào cứu vớt được bản thân ngày càng chìm sâu vào vũng bùn ấy, quả thật ngay từ đầu, dầu có trăm phương ngàn kế đi chăng nữa cậu cũng không chạy thoát khỏi người kia, sự thật đã chứng minh trực giác của cậu rất nhạy cảm, Du sát tinh không hổ là Du sát tinh, nếu như không bởi vì hắn, tự bản thân cậu cũng có thể dựa vào “ngũ chỉ cô nương” vượt qua hai năm tịch mịch nay, còn bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, đồng chí cũng có thể trở thành bạn tình, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trách sức quyến rũ của mình quá vô đối mà thôi.

*Ngũ chỉ cô nương: ý chỉ bàn tay

Du Phong Thành dùng chăn bọc lại hai người, “Ngủ.”

Không biết lò sưởi có đang chạy hay không mà Bạch Tân Vũ cảm thấy ngày càng lạnh, vì vậy cậu bất chợt nhích vào trong ngực Du Phong Thành, khoác cái tay đang không chỗ đặt lên lưng hắn, nhiệt độ cơ thể người đúng là cái lò sưởi ấm nhất trên thế giới, dễ dàng khiến người chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đồng hồ sinh vật của cả hai đã đánh thức hai người khỏi mộng đẹp, Bạch Tân Vũ bò ra khỏi chăn, nếu quay lại trước kia, có đánh chết cậu cũng không tin mình thức dậy vào lúc năm sáu giờ sáng dễ thế này, nhưng bây giờ đã tập mãi thành thói quen. Du Phong Thành cũng tỉnh, hắn ôm lấy eo Bạch Tân Vũ, “Mấy giờ rồi?”

Bạch Tân Vũ nhìn điện thoại “Năm giờ bốn mươi.”

Du Phong Thành nói giọng khàn khàn: “Ngủ thêm 20 phút nữa.” Đoạn vùi mặt vào cổ Bạch Tân Vũ, buổi sáng lạnh quá đỗi, cả hai người chẳng ai muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp.

Bạch Tân Vũ mở to mắt nhìn lên trần nhà, tỉ mỉ nhớ lại từng ly từng ý những chuyện xảy ra ở bộ đội từ nửa năm nay, tự hỏi mình rốt cuộc vấn đề xảy ra ở chỗ nào? Rốt cuộc từ khi nào mà bản thân mình bị Du Phong Thành từng bước tóm gọn? Rõ ràng lúc trước còn kiên trinh bất khuất, thề sống chết không chịu bị “bẻ cong”, hiện giờ thì cởi truồng nằm chung với một thằng đàn ông khác, đã vậy còn cảm thấy ấm áp thoải mái mới ghê chứ. Cậu bị tẩy não rồi chăng? Có phải bởi vì chung quanh đều là đàn ông, nên cậu mới đắm mình vào trụy lạc không?

Nhà khách gọi điện báo thức vào sáu giờ, hai người đều tỉnh dậy,

Bạch Tân Vũ vào phòng vốc nước lạnh rửa mặt, thấy cả người tỉnh táo hẳn, lúc đi ra đối diện Du Phong Thành, cậu bỗng xấu hổ không biết làm sao.

Du Phong Thành tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, “Đừng quên tối qua đã làm gì, đã nói gì đấy nhé.”

Bạch Tân Vũ ra vẻ thoải mái mà nói: “Không quên, trí nhớ tôi tốt lắm.”

Du Phong Thành vươn tay ra trước mặt cậu, “Lại đây.”

Bạch Tân Vũ đi qua, “Làm gì thế?”

“Hôn một cái.”

Bạch Tân Vũ nhịn không được nói: “Cậu có còn là con nít đâu.”

“Hôn một cái.” Du Phong Thành chỉ vào môi mình.

Bạch Tân Vũ õng ẹo đi tới, hôn cái “chụt” lên môi hắn, Du Phong Thành hai tay nắm chặt lấy eo cậu, cúi đầu xuống, làm sâu thêm nụ hôn chào buổi sáng.

Sau khi hôn xong, Du Phong Thành nhìn cậu nở nụ cười, rõ một bộ “mèo ăn vụng thành công”.

Da mặt Bạch Tân Vũ lại bắt đầu nóng lên, trước kia cậu còn cảm thấy mặt mình dày lắm, sau khi quen Du Phong Thành thì bây giờ hở tí lại xấu hổ, đúng là bị ma nhập rồi.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vài tiếng “cộc cộc”, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trần Tĩnh, “Tân Vũ, Phong Thành, bọn anh dậy chưa?”

“Dậy rồi.” Bạch Tân Vũ vội vàng đi mở cửa, Trần Tĩnh và Trình Vượng Vượng đều đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng mặt mày cả bak lại sưng vù, hẳn là do say rượu mà ra.

Trần Tĩnh nhìn con mắt sung huyết của cậu, cười nói: “Các anh uống cho lắm vào, đi thôi. Chúng ta đi chợ sớm mua thêm ít đồ, sau đó trở về.”

Bạch Tân Vũ ban đầu còn hơi để tâm bọn họ đang nói gì, dù sao cậu và Du Phong Thành cũng đã náo loạn cả đêm qua, nhưng nhìn sắc mặt hai người đều bình thường, xem ra lời Du Phong Thành nói là thật, tường phòng nhà khách này cách âm rất tốt, nghĩ tới đây cậu chợt rùng mình, nói cách khác, tối qua nếu Du Phong Thành muốn “làm” cậu thật, e là có gào nát cổ họng cũng không ai đến cứu đâu.

Bọn họ nhanh chóng vào thị trấn từ sớm, không khí nơi đây còn náo nhiệt gấp hai lần buổi xế chiều hôm qua, người lách vào người, hệt như tất cả người ở thị trấn này đổ ra đường hết vậy. Cả bọn đánh bữa sáng với bánh nang nướng và sữa dê tại một quán khá ư là đắt khách, sau đó bắt đầu tự do mua sắm.

Bạch Tân Vũ vẫn như trước cái kiểu “có tiền không tiêu thì khó chịu”, nhìn thấy gì cũng muốn mua, thậm chí còn mua một bộ quần áo người Uighur bắt chước mặc vào người, Trình Vượng Vượng cảm thấy thú vị, bảo cậu cởi ra cho hắn thử xem, sau hắn dứt khoát mua cho ba người mỗi người một bộ, cầm điện thoại chụp ảnh tí tách, hí hửng như khách du lịch.

Lúc bọn họ đang mải chơi đến quên trời quên đất thì cách đó không xa đột nhiên xảy ra một vụ hỗn loạn, hiển nhiên là có người gây xung đột, bốn người lách theo đám đông đi tới, vừa thấy bèn cả kinh, đó là ông cụ người Uighur bán cây thì là và bên cạnh cô gái liếc mắt đưa tình với Bạch Tân Vũ ngày hôm qua, bên kia là mấy người thanh niên khỏe mạnh đang cãi vả, bô bô quang quác bằng tiếng Uighur, nghe người chung quanh nói là vì vấn đề chiếm chỗ quầy hàng, ông cụ người Uighur tới trước, mấy người thanh niên kia chẳng những không nhường cho ông mà còn quơ đấm dọa nạt.

Bạch Tân Vũ thấy cô nương kia sợ muốn khóc mà vẫn một mực đứng chắn trước cha mình, ruột gan bèn sôi máu, muốn làm chuyện “anh hùng cứu mỹ nhân” một phen, song lại không có gan, bước tới đẩy Trần Tĩnh, “Đội trưởng, bọn mình vì dân trừ hại đi.”

Cậu vốn tưởng Trần Tĩnh sẽ không do dự đi lên ngay, dù gì với giá trị vũ lực của Trần Tĩnh, mấy cú thọc thôi cũng đã đủ hạ gục đám lưu manh ấy rồi, thế nhưng mà Trần Tĩnh lại cau mày lắc đầu, “Người Hán chúng ta không được phép xung đột với dân bản xứ.”

“Hả? Tại sao chứ?”

“Không vì cái gì hết, đừng để ý đến là đuọc.” Trần Tĩnh nói: “Anh gọi điện báo cảnh sát đi.”

Thế nhưng có gọi cũng chẳng còn kịp nữa, một gã lưu manh trong đám đã đạp ông cụ ngã xuống đất, bước lên túm tóc của cô gái.

Du Phong Thành cười vỗ vai Trần Tĩnh, “Đội trưởng, chúng ta bây giờ có phải là người Hán đâu.”

Trần Tĩnh sững sờ, nhìn quần áo trên người mình, đoạn mới phản ứng, thấp giọng nói, “Đừng đánh người ta tàn phế là được, lên.”

Nói đoạn vứt đồ đạc xuống đất, người đầu tiên trong nhóm xung phong nhảy ra, cho gã lưu manh kia một cước té lăn ra đất, tặng thêm một cú lên bụng gã, người nọ phọt “tiết canh” ra, hết đứng dậy được nữa.

Đồng lõa bên cạnh thấy vậy đồng loạt hành động, thậm chí có người lấy dao ra, Du Phong Thành cũng vọt tới, bắt lấy cánh tay của người cầm dao, bổ tay xuống cổ tay hắn, người nọ ăn đau thét to một tiếng, buông dao ra, Du Phong Thành cầm lấy dao gõ mạnh vào sau ót gã, gã bèn bất tỉnh lăn ra đất.

Trình Vượng Vượng và Bạch Tân Vũ cũng nhào tới, lôi kinh nghiệm luyện tập bấy lâu nay ra. Trình Vượng Vượng ngày thường tí tửng cười đùa là thế, ai dè lúc đánh nhau lại ác hết nói, chả bù cho Bạch Tân Vũ từ hồi lên cấp 3 chẳng đánh đấm được ai, ngược lại toàn bị người ta đánh, ngay cả lúc bị anh họ đánh, đừng nói phản kháng, cậu không đái ra quần đã là may rồi, nhưng khi ở trước mặt bọn lưu manh bặm trợn này, cậu chợt phát giác tốc độ của bọn chúng rất chậm, ra quyền thì yếu, đá nghiêng thì không đúng tiêu chuẩn, xoay người lại còn chẳng vững, chỉ móc chân một cái mà đã nằm thẳng cẳng, tặng thêm vài cú lên bụng nữa, người đã hết đứng dậy nổi, những người trẻ tuổi này trông thì khỏe mạnh, nhưng rõ ràng không phải đối thủ của cậu, nửa năm qua cậu không ý thức được rằng mình đã tiến bộ bao nhiêu, hôm nay thì biết được đại khái một phần rồi.

“Lính bộ đội kìa, bọn chúng là lính bộ đội! Lính bộ đội đánh người bà con ơi!” Một gã lưu manh chỉ vào Du Phong Thành kêu to.

Hóa ra là động tác của Du Phong Thành quá mạnh bạo, thành thử vạt áo trước bung ra, lộ ra quân trang màu xanh bên trong. Du Phong Thành bước lên quật hắn ra đất.

Trần Tĩnh thấy vài người hết đứng dậy được nữa, bèn túm lấy Du Phong Thành và Bạch Tân Vũ la lên: “Chạy mau.”

“Hả? Cái gì cơ?”

Bạch Tân Vũ đánh đấm thỏa thê đến vã cả mồ hôi, bởi được làm anh hùng mà tí tởn dữ lắm, làm sao mà chịu đi ngay bây giờ, cậu đi qua nhẹ nhàng vịn vai cô nương nọ, tiêu sái vuốt vạt áo, nói “Em có sao không?”, sau đó lia mắt nhìn bốn phía, nhận lấy sự ngưỡng mộ của dân chúng, con mẹ nó chuyện này đã diễn xong đâu, sao có thể nói đi là đi được!

Trần Tĩnh kéo cổ áo cậu dắt đi, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Rút lui!” Nói đoạn gom hết đống đồ mới mua trên mặt đất, nhanh như chớp bỏ chạy xa chục mét, bỏ lại ba người thở hồng hộc đuổi theo phía sau.

Bốn người dùng tốc độ chạy nước rút chạy hết năm, sáu trăm mét, luồn lách quẹo cua trong hẻm nhỏ, cuối cùng về tới chỗ xe đang đậu.

Vừa khuân hết đồ lên xe xong, bốn người ai cũng thở hổn hển. cả buổi chẳng thẳng nổi eo, mắt cả bọn chạm nhau, cuối cùng không nhịn được bật cười lên ha hả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi