TIỂU BẠCH DƯƠNG

Dưới sườn dốc Bạch Tân Vũ lặng lẽ bò về phía trước, vừa khéo ở phía trên rễ cây mọc dày, che khuất thân thể cậu, Bạch Tân Vũ cảm thấy kẻ địch rất có khả năng đang ở không xa phía trên, cậu do dự có nên ngẩng đầu hay không, vừa quyết định đứng lên, đã có người lập tức bổ nhào trên người cậu, đoạn, hai tiếng súng “đoàng đoàng ” vang lên, có người bắn bọn họ.

Bạch Tân Vũ bị ép tới chút nữa hộc máu, cậu nhìn lại, đối diện là khuôn mặt của Du Phong Thành, Du Phong Thành kéo cậu rút xuống dưới đám rễ cây, hướng cậu lắc lắc đầu, sau đó chỉ chỉ đỉnh đầu.

Té ra có người ở ngay trên đầu họ…… Đột nhiên, bọn họ nghe tiếng Lưu Liễu nói: “Ối giời người anh em, cậu có nước không thế, khát chết tôi rồi.” Hắn nói một lần, không ai để ý đến hắn, hắn lại hỏi: “Khát quá má, có thể thả tôi xuống trước được không, máu chảy ngược hết rồi nè.”

Một người thấp giọng nói: “Tự mình xuống đ……”

Hắn còn chưa dứt lời, chính một tiếng súng vang, chỉ nghe người kia hổn hển nhảy dựng lên: “Cứ ở đấy đi cha!” Phỏng chừng là trúng đạn rồi.

Lưu Liễu cười nói: “Không phải tôi chết rồi à?”

“Vậy cậu còn lắm mồm cái gì?”

“Giờ không thả tôi xuống là mém chết thiệt đó.”

Du Phong Thành ra hiệu bằng ánh mắt cho Trần Tĩnh, Đại Hùng, ba người dùng khẩu hình miệng nói “một, hai, ba”, sau đó chợt bật lên, hướng tới chỗ phát ra giọng nói bắn mấy phát đạn, nhất thời tiếng súng không ngừng vang lên, đạn giấy đánh vào thảm cỏ cạnh đó, khiến một ít cỏ bung lên, Bạch Tân Vũ cùng Vương Thắng yểm hộ, bọn họ một bên đánh một bên xông về phía trước.

Bạch Tân Vũ thở phì phò nói: “Cuối cùng thì bên kia có bao nhiêu người?”

“Hơn mười đi, không coi là nhiều.” Du Phong Thành bốc ba lô hành quân khoác lên người, “Đại Hùng cùng tôi từ bên kia sườn dốc bò đến phía sau bọn họ, ép bọn họ chạy ra.”

Hai người phủ phục lui về phía sau hơn ba mươi thước, vòng một vòng lớn bò ra phía sau kẻ địch, Bạch Tân Vũ cầm súng lặng lẽ vươn ra khỏi bụi cỏ, hơi hơi ló đầu, tìm kiếm bóng dáng kẻ địch lấp ló trong rừng cây.

Du Phong Thành nhỏ giọng nói: “Vào vị trí, chuẩn bị hết chưa?”

Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Ổn.”

Phía sau “đoàng đoàng” mấy tiếng súng, giữa lúc đó bụi cỏ cách không xa chỗ Bạch Tân Vũ đang nấp đột nhiên lay động, cậu không chút do dự bóp cò, mấy phát đạn liên tiếp, trong bụi cỏ bốc lên khói trắng, giây tiếp theo, bụi cỏ phía trước mặt cũng truyền đến tiếng súng, cậu nhanh chóng bò lại xuống dưới đám rễ cây, dùng sức thở hào hển mấy hơi, sau đó lại ló đầu ra, hướng tới bụi cỏ mà bắn. Một băng đạn rất nhanh đã xả cạn, Bạch Tân Vũ lưu loát đổi băng đạn, nâng súng lên, cùng Trần Tĩnh đổi vị trí, tiếp tục giáp công kẻ địch.

Du Phong Thành nói: “Xử lý vài người, chúng ta có thể rút lui, tạm thời bọn họ hẳn là không dám đuổi theo.”

“Mau trở lại.”

Lý Giai Nhạc cất tiếng trong vô tuyến điện: “Lưu Liễu, chúng ta sẽ gặp lại.”

Lưu Liễu thở dài, “Mọi người cố gắng lên.”

Du Phong Thành cùng Đại Hùng bò lên, bảy người cúi thấp thân thể chạy về phía trước, được một khoảng cách khá an toàn, liền đứng thẳng mà chạy như điên, tiếng súng vang lên ở sau lưng, nhưng khoảng cách quá xa, mất hết độ chính xác, bọn họ nhanh chóng rút chạy đến một khoảng an toàn, nhưng không ai dám thả lỏng, trốn trốn tránh tránh trong rừng nửa giờ, mới cắt đuôi được đám người phía sau.

Bọn họ ngã quỵ dưới một gốc đại thụ, gắng sức thở phì phò, cảm giác sao bay đầy trong mắt rồi. Gần ba mươi giờ qua, cả đám chỉ ăn một chút đồ ăn hành quân, một ít cỏ dại cùng hai con giun đất, uống không đến 500ml nước, lại phải vận động mãnh liệt như vầy, năng lượng sinh ra không thể bù cho thể năng đã tiêu hao, đã bắt đầu đói đến có chút choáng. Hơn nữa vừa rồi Lưu Liễu bị knockout, khiến tâm trạng cả đám thực sự nặng nề, không biết lúc nào sẽ đến phiên chính mình.

Lương Tiểu Mao thở dài: “Bẫy như vừa rồi, mọi người cảm giác mình tránh được không?”

Cả đám không ai nói một lời.

Lương Tiểu Mao lắc đầu, “Tôi chắc chắn không thể.”

Bạch Tân Vũ tự biết chắc chắn mình cũng không thể, Lưu Liễu không kém cỏi hơn bọn họ một chút nào, chỉ là không may mắn, nếu là đường đường chính chính chiến đấu mà thua, bọn họ nhận, nhưng mấy cái bẫy kia dẫm phải một cái, nhỡ đâu người đạp trúng lại chính là kẻ có thực lực nhất thì thế nào? Bạch Tân Vũ bắt đầu nghi ngờ phương thức chọn lựa như thế này thật sự có công bằng hay không? Cậu phỏng đoán những người khác ở trong lòng cũng đang nghi ngờ như vậy.

Bởi vì Lưu Liễu bị knockout, cùng với hơn ba mươi giờ mệt mỏi, không khí bên trong đội ngũ bắt đầu trở nên nặng nề. Bởi vì không ngừng bị người truy sát chạy trối chết trong rừng, bọn họ căn bản không thể bám theo con đường đã tính toán trước đó, nhiều lần cần đổi hướng rất xa để tránh truy kích, đã hơn một ngày mà vẫn chưa chạy được nửa đường, lúc này, bọn họ chỉ có thể lại một lần nữa điều chỉnh tọa độ, chạy về phía trước.

Đến lúc mặt trời lặn, bụng cả đám lại sôi lên ùng ục, tốc độ nhanh chóng chậm lại, đào ra thứ gì đó từ trong đất căn bản không thể lấp đầy dạ dày, nước đã uống hết sạch, bọn họ chỉ có thể hút nước bên trong rễ cây, chất lỏng kia khó uống bao nhiêu có bấy nhiêu, uống vào xong toàn bộ đầu lưỡi đều mất hết cảm giác.

Bạch Tân Vũ cảm thấy hai đùi mình sắp đứt ra rồi, trên chân cậu đã chảy ra huyết tương, bàn chân tê tê, tất dính đầy máu, mỗi một bước đều rất đau, nhưng cậu không thể dừng ở đây, cậu đã vượt qua được nửa đường, nếu bây giờ bỏ cuộc, cơn ức này không nuốt xuống được.

Buổi tối lúc nghỉ ngơi, bọn họ không chỉ ăn giun đất, dường như nhìn thấy con côn trùng nào có chút thịt là hai mắt đều sáng lên, cỏ dại đào lên nhắm mắt lại tọng vào miệng, bởi vì không thể ăn từ từ, chỉ có thể nhét hết vào trong họng, không có nước tráng miệng, thường xuyên bị nghẹn đến đỏ mặt tía tai.

Ăn xong “cơm”, bọn họ ôm bụng rên hừ hừ.

Lý Giai Nhạc nhẹ giọng nói: “Cả đời này tôi chưa đói như vậy bao giờ, cảm giác bị đói thật đáng sợ.”

“Đói tui còn chịu được, nhưng không có nước……” Đại Hùng dùng lực nuốt nuốt nước miếng, “Tui cảm giác cổ họng tui muốn bốc hơi rồi.”

Bạch Tân Vũ lẩm bẩm nói: “Khát quá……” Thật sự là khát quá, cậu đang nghĩ quỳ xuống cầu trời, chỉ cần có thể cho xuống một trận mưa.

Vương Thắng nói: “Chúng ta chạy được một nửa rồi chứ?”

Trần Tĩnh nói: “Đã 30 km đường, nếu thuận lợi mà nói, buổi tối ngày mai có lẽ sẽ đến.”

Du Phong Thành cầm bản đồ cùng la bàn nghiên cứu, “Ngày mai còn chưa biết sẽ bị phục kích bao nhiêu lần, giờ tôi còn đang nghi là bọn họ cố ý đuổi chúng ta chạy theo một hướng, bọn họ vốn đã rất quen thuộc đối với địa hình nơi này, sớm bố trí mai phục, lúc đuổi bắt chúng ta cố ý khiến chúng ta phải chạy đường vòng, gia tăng khó khăn.”

“Chuyện đó cũng không có biện pháp, dù thế nào đi chăng nữa đối với chúng ta cũng không có lợi.”

Du Phong Thành chỉ vào một điểm trên bản đồ, “Chỗ này có một đập chứa nước loại nhỏ, cách chúng ta còn có hơn mười km, chúng ta phải tranh thủ giữa trưa đến được chỗ này, không thì thật sự sẽ bị mất nước.”

“Hơn mười km……” Trần Tĩnh lắc đầu, “Giữa trưa chưa chắc đã tới được.”

Bạch Tân Vũ kêu rên một tiếng, “Hơn mười km, mẹ nó, đúng là đòi mạng.” Cậu cảm giác sắp gục đến nơi, hiện tại cho dù cậu có bao nhiêu tiền, vẫn chẳng thể mua nổi một ngụm nước, cả đời này cậu vẫn chưa khổ như thế bao giờ, cậu nghi ngờ chính mình có thể sống sót trở ra từ nơi này được không được không, cậu nằm vật ra trên đất, tay không ý thức mà kéo lấy ống quần Du Phong Thành, nhịn không đặng rầm rì: “Khát quá……”

Du Phong Thành nhìn cậu một cái, lấy ra một chai nước từ trên người, đưa tới trước mặt cậu, “Còn có một ngụm.”

Bạch Tân Vũ ngẩng phắt đầu lên, một phen nắm chặt lấy, “Thật, thật hả?” Cậu nghĩ ngợi, lại đẩy trở về, nhỏ giọng nói: “Thôi, cậu chắc chắn cũng đang khát, cậu….cậu uống đi.” Nói là nói như vậy, nhưng cái tay đang nắm lấy lại không muốn buông ra.

Du Phong Thành nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì, anh uống đi.”

Tất cả mọi người không tự giác nuốt nuốt nước miếng, một ngụm nước lúc này có bao nhiêu quý giá, chỉ có người khát gần chết mới biết, đồ ăn còn có thể lấy cỏ dại nhét vào bụng, nhưng nước thì sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, so với ăn, so với nghỉ ngơi, hiện tại cái bọn họ cần nhất chính là nước, mà Du Phong Thành lại đem giọt nước cuối cùng tặng cho Bạch Tân Vũ.

Bạch Tân Vũ chăm chăm nhìn Du Phong Thành, cậu không nỡ buông tay, uống thì quá sượng sạo, nhất thời cứng người lại.

Du Phong Thành buông lỏng tay ra, “Uống đi.”

Bạch Tân Vũ chớp mắt nhìn hắn, bên trong mắt tràn ngập cảm động, nhưng đồng thời cậu lại vô cùng xấu hổ, cậu có thể cảm giác được những người khác đều đang nhìn mình, cậu cảm giác cái chai nhẹ bẫng trong tay kia đột nhiên nặng đến ngàn cân.

Lương Tiểu Mao đột nhiên vụt đến giật lấy chai nước, lạnh lùng nói: “Đây là một ngụm nước cuối cùng, cậu ta cho anh mà anh dám không biết xẩu hổ uống luôn đó hả!” Nói xong đem chai nước ném trở về trên người Du Phong Thành.

Bạch Tân Vũ ngẩn ra, mặt ngay lập tức đỏ lên.

Lương Tiểu Mao trừng Bạch Tân Vũ, khinh thường đầy mặt, “Nếu khát đến kêu cha gọi mẹ, anh ngay lập tức bỏ quyền, cầu cứu đi, để người ta tới đón anh, anh sẽ có đồ ăn đồ uống ngay thôi.”

Bạch Tân Vũ run giọng nói: “Tôi sẽ không bỏ quyền!”

Trần Tĩnh trầm giọng nói: “Tiểu Mao, đừng nói nữa!”

Lương Tiểu Mao lúc này đây không hề để lọt tai lời của Trần Tĩnh, trong hoàn cảnh này tâm trạng mỗi người đều khó chịu, khó ở gì đều bộc lộ hết ra ngoài, cậu ta chua ngoa rằng: “Anh không bỏ quyền, là đang tính vẫn sẽ bám vào những người khác sao? Ngay từ đầu không biết anh đi cửa sau như thế nào mà được chọn, người đạp trúng bẫy không nên là Lưu Liễu, hẳn là……”

Bạch Tân Vũ vọt lên từ trên mặt đất, lập tức bổ nhào lên người Lương Tiểu Mao, mắt đỏ hồng, một đấm phóng đến mặt cậu ta, Lương Tiểu Mao cũng không phải ăn chay, nghiêng đầu tránh thoát cú đấm của cậu, liền muốn đạp vào chân Bạch Tân Vũ, những người khác nhanh chóng nhào lên, kéo hai người ra, bọn họ đánh đến đỏ mắt, đấm đá gì đều tung ra, hoàn toàn chẳng có đấu pháp gì ráo, lửa giận âm ỉ cuối cùng cũng tìm được một con đường để bộc phát.

Trần Tĩnh lạnh lùng nói: “Con mẹ nó hai người dừng lại cho tôi! Các cậu có muốn kéo người tới chỗ này không! Dừng tay!”

Năm người ba chân bốn cẳng đem bọn họ kéo ra.

Bạch Tân Vũ hai tay bị nắm lấy, còn dùng sức đạp chân trong không khí, mắng to nói: “Con mẹ mày, ông đây không đi cửa sau! Ông được đại đội trưởng chọn, được chính đại đội trưởng chọn!”

Lương Tiểu Mao kêu lên: “Anh có cái gì mà được đại đội trưởng chọn!”

Bạch Tân Vũ giận dữ hét: “Bởi vì ông đây có tiềm lực hơn so với thằng quỷ nịnh bợ như mày, ngoại trừ nịnh hót thì mày còn….”

Trần Tĩnh xông lên, cho mỗi người một đạp, trực tiếp đá vào bắp đùi, đá không mạnh, nhưng đau, đau đến nỗi cả hai không thể phun ra được gì nữa. Trần Tĩnh tức giận đến phát run, chỉ vào bọn họ mắng: “Con mẹ nó, các cậu phản đấy à! Trong mắt các cậu còn có đội trưởng là tôi không hả! Các cậu nghe xem chính mình vừa nói cái gì, đây là những lời mà quân nhân nên nói sao, đây là những lời mà các cậu nói với chiến hữu đồng cam cộng khổ với mình sao, trở về mỗi người viết một bản kiểm điểm 10000 chữ cho tôi!”

Hai người tức giận đến quai hàm ngạnh lên, hung tợn trừng đối phương.

Du Phong Thành ôm ngang lưng Bạch Tân Vũ, đem cậu kéo sang một bên, hai người ngồi ở sau một cây đại thụ, cả người Bạch Tân Vũ vẫn còn phát run, tay vẫn nắm chặt thành quả đấm.

Du Phong Thành vỗ vỗ đầu cậu, đầy mặt bất đắc dĩ.

Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, hừ nói: “Hắn  chọc tôi trước.”

“Anh cũng nổi điên với cậu ta luôn à? Anh có biết rống lên như vậy rất dễ thành mục tiêu bị bại lộ, chỗ này không thể ở lâu, chúng ta phải đổi địa phương nghỉ ngơi.”

Bạch Tân Vũ bĩu môi, không cam tâm nói: “Chẳng lẽ lại cứ như vậy chửi tôi? Tôi không đi cửa sau, tôi vào bộ đội là do đi cửa sau, nhưng lúc đó cũng không phải tôi tự nguyện, tôi được chọn là vì đại đội trưởng coi trọng tôi, tôi không đi cửa sau.” Cậu lẩm bẩm, thanh âm nghẹn ngào, trong lòng tràn đầy uất ức. Đến bây giờ cậu mới ngỡ ra, cho dù hiện tại cậu đạt được chút thành tích, vẫn chẳng là cái thá gì trong mắt những kẻ khác, cậu vẫn không thể triệt để thoát ra khỏi hình tượng hèn nhát ở trại tân binh, chắc chắn có rất nhiều người ở sau lưng cảm thấy cậu nhất định là dựa vào quan hệ, mới khiến Hứa Sấm cho cậu một chỉ tiêu này, căn bản không ai cảm giác cậu danh chính ngôn thuận. Trong lòng Bạch Tân Vũ rất khó chấp nhận, nghĩ tới hai ngày nay lăn lộn, cậu không rõ chính mình tới nơi này làm gì, cậu vốn không ham gia nhập Báo tuyết đại đội, một xíu lòng tin cậu cũng chẳng có, tại sao cậu lại muốn đến đây? Vì cái gì mà cậu kiên trì đến bây giờ vẫn chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ cuộc? Cậu ngẩng đầu nhìn Du Phong Thành, tầm mắt hơi mờ đi.

Đúng rồi, cậu là muốn đuổi theo bước chân của Du Phong Thành, cậu nghĩ mình phải tiến bộ cùng với Du Phong Thành, mà không phải cái kẻ bị nhét ở phía cuối xe, kỳ thật cậu muốn cố gắng chứng minh bản thân, cũng không hẳn đều là vì Du Phong Thành, lòng tự tôn của cậu đang không ngừng trưởng thành, cậu muốn chuộc lại hình tượng ở trại tân binh, cậu muốn trở thành đàn ông trong đám đàn ông, cậu muốn khiến mỗi người, đều thật sự từ đáy lòng tán thành cậu, tôn trọng cậu, bởi vì mọi kết quả cậu đạt được khi đi bộ đội đều dựa vào chính bản thân cậu. Cậu quý trọng những người đã cho cậu cơ hội khiến họ nhìn cậu với con mắt khác xưa, cậu nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ hơn! Mạnh mẽ hơn nữa! Cậu nghĩ muốn khiến cho đám người ôm trong bụng ý nghĩ xem thường cậu giống như Lương Tiểu Mao, nhìn cậu không ngừng tiến bộ, cuối cùng đem vài câu khó nghe kia, mấy thứ nghi ngờ gì nó nuốt lại vào bụng!

Du Phong Thành nhìn bộ dáng uất ức của Bạch Tân Vũ, đột nhiên có chút đau lòng, hắn sờ sờ đầu Bạch Tân Vũ đầu, “Được rồi, các anh vốn không hợp nhau, cậu ta nói những lời này là cố ý kích động anh, không cần để ý lắm đâu, việc anh được chọn là đường đường chính chính, tôi cùng tiểu đội trưởng đều biết.”

Bạch Tân Vũ nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu cảm thấy tôi đủ tư cách để được chọn ư?”

Du Phong Thành nói: “Có.”

Bạch Tân Vũ trong lòng đột nhiên được an ủi, cậu hừ nhẹ nói: “Lần này tôi nhất định sẽ kiên trì hơn so với Lương Tiểu Mao, tại sao tôi phải chết dí ở đằng sau hắn ta chứ.”

Du Phong Thành đưa chai nước cho cậu, “Vậy uống nước đi.”

Bạch Tân Vũ quay đầu, kiên quyết nói: “Không uống, tôi mà uống sẽ càng khiến hắn ta coi thường, tôi khát chết cũng không uống.”

“Uống đi, cậu ta không nhìn thấy đâu.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không uống.”

Du Phong Thành mở nắp chai, đem một ngụm nước cuối cùng đổ vào miệng, sau đó nâng cằm Bạch Tân Vũ lên, hôn lên bờ môi cậu, Bạch Tân Vũ cả kinh, ánh mắt liếc sang bên cạnh, sợ bị người khác nhìn thấy, Du Phong Thành dùng đầu lưỡi tách mở đôi môi cậu, đem nước mớm cho Bạch Tân Vũ.

Nháy mắt khi chất lỏng ngọt lành kia tiến vào khoang miệng khô cháy, Bạch Tân Vũ cảm giác mình đang uống xuống quỳnh tương ngọc dịch xịn nhất trên đời, dòng nước mát lạnh chảy qua yết hầu khô khốc, phảng phất trong nháy mắt toàn thân đều dễ chịu, cậu khống chế không nổi vươn đầu lưỡi, liếm láp chất lỏng trong miệng Du Phong Thành, Du Phong Thành há miệng, quấn lấy trêu đùa đầu lưỡi Bạch Tân Vũ. Đằng sau cái cây họ đang tựa lưng chính là năm người đồng đội đang nghỉ ngơi, hai người lại hôn đến không muốn tách ra, một nụ hôn này khiến cho thể xác cùng tinh thần mệt mỏi của cả hai đều chiếm được chút thư thái.

“Phong Thành, Tân Vũ.” Trần Tĩnh kêu lên ở phía xa xa: “Chúng ta đổi chỗ nghỉ đi.”

Hai người cả kinh, nhanh chóng tách ra, giọng Du Phong Thành bình tĩnh vang lên, “Đi thôi.”

Sau phút gần gũi, Bạch Tân Vũ không chút chớp mắt đem con ngươi đen láy của mình nhìn Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng nhìn cậu, trong mắt có một loại tình cảm khó có thể hình dung

Bọn họ đeo hành lý trên lưng, tiếp tục chạy về phía trước hai ba km mới tìm được một chỗ thích hợp để nghỉ ngơi, vẫn như cũ bốn người ngủ, bốn người canh gác, cắt lượt nghỉ ngơi. Du Phong Thành cùng Bạch Tân Vũ lúc ngủ vẫn tựa vào nhau, thời điểm canh gác vẫn như cũ kề sát vào người bên cạnh, bọn họ cả một đêm cũng chưa nói với nhau câu nào — mệt đến nói không ra lời, nhưng Bạch Tân Vũ cảm giác hai người chưa bao giờ gần gũi đến như thế.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, bọn họ lại xuất phát.

Nghỉ ngơi mấy giờ, không thực sự giải quyết được vấn đề gì, bọn họ nhặt nhạnh từng chút sương cùng dịch rễ cây, nhưng uống được chút nước này còn lâu mới thấy đủ, nhu cầu cấp thiết nhất bây giờ của cả đám là tìm được nguồn nước uống, bằng không thật sự không thể kiên trì được nữa.

Chân Bạch Tân Vũ đã đau đến mất đi cảm giác, mấy hồi rồi cậu chưa bao giờ biết, chính mình có thể ương ngạnh như vậy, trước đây cậu là dạng trên mặt nổi mụn đã cuống quýt chạy đến bệnh viện, ở trong bộ đội đã hơn một năm, đem tật xấu trong 23 năm yếu ớt của Bạch Tân Vũ đều uốn nắn thẳng lại, mẹ cậu nếu biết được bây giờ cậu đang làm trò gì, cũng sẽ đau lòng, song chắc chắn cũng sẽ rất vui mừng.

“Các cậu cứ chạy về phía trước đi, tôi đi vệ sinh đã.” Lý Giai Nhạc xoa bụng, trên mặt đầy vẻ thốn không nói ra được.

Đại Hùng nhíu mày nói: “Không phải cậu vừa mới đi sao?”

Lý Giai Nhạc lắc đầu, “Lại muốn …… Mẹ, các cậu cứ đi trước, tôi sẽ đuổi theo sau.” Nói xong quay đầu chạy vào trong bụi cỏ.

Mấy người thả chậm tốc độ chạy về phía trước đi, qua vài phút, Lý Giai Nhạc đuổi theo, nhưng sắc mặt vẫn khó ở như cũ.

Mới đầu, mọi người đều không để ý, nhưng khi Lý Giai Nhạc trong một giờ phải đi vệ sinh đến 3 lần, bọn họ rốt cuộc ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Lý Giai Nhạc ôm bụng, hai chân như muốn nhũn ra, “Chắc chắn là hôm qua ăn cái gì đó không tốt vào bụng, kỳ lạ, các cậu đều không bị làm sao à?”

Mọi người đều lắc đầu.

Lý Giai Nhạc thở dài, “Coi như tôi xui xẻo, đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.”

Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng hắn, nghiêm túc nói: “Cậu rốt cuộc có chịu được hay không? Chúng ta bây giờ vừa đói vừa khát, thể lực còn lại không nhiều, cậu như thế thực sự có khả năng sẽ ngất, không đùa được đâu.”

Lý Giai Nhạc lắc đầu, thẳng sống lưng, cười nói: “Hắc, việc nhỏ ấy mà, do tiêu chảy mà bị knockout? Thế không phải vớ vẩn quá à, cứ đi một chút đi, chúng ta tiếp tục.”

Mấy người đều lo lắng nhìn hắn một cái, nhưng thấy hắn quật cường như thế, cũng vô pháp khuyên nhủ. Đáng tiếc lần này đau bụng, căn bản không phải việc nhỏ, bọn họ vốn đã ăn côn trùng cùng cỏ dại không sạch sẽ gì, ai cũng không thể nói chính xác có thể hay không thật sự không cẩn thận nốc vào thứ gì đó có độc, Lý Giai Nhạc cuối cùng eo đau đến đứng không nổi, hai chân đều run lên, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

Vương Thắng khuyên nhủ: “Giai Nhạc, cậu đừng cậy mạnh, càng nhìn càng thấy nghiêm trọng rồi!”

Lý Giai Nhạc dùng sức lắc đầu, “Không được, tôi có thể chịu được, đập chứa nước…… Đập chứa nước còn cách bao xa?”

Du Phong Thành trầm giọng nói: “Có lẽ là còn hai ba km nữa.”

“Đi…… Mất nước…… tôi uống nước vào là được, chắc chắn có thể tốt lên.” Lý Giai Nhạc nắm chặt nắm tay, “Đã đi đến chỗ này, tôi không thể bỏ cuộc như vậy.”

Trần Tĩnh nói: “Cậu nói đúng, bây giờ mà bỏ cuộc thì thật đáng tiếc.” Anh đi đến trước mặt Lý Giai Nhạc, khom lưng, “Đến đây, tôi cõng cậu.”

Lý Giai Nhạc lắc đầu như trống bỏi, “Không được, mọi người cũng không mạnh khỏe gì, tôi không cần các cậu cõng, tôi có thể chịu được.”

Trần Tĩnh quay đầu nói: “Đến đây đi, chúng tôi không thể bỏ lại cậu ở phía sau.”

Đôi mắt Lý Giai Nhạc có hơi đỏ lên, vẫn lắc đầu, “Tôi sẽ làm chậm tốc độ của các cậu, cho nên các cậu đừng động đến tôi, các cậu đi trước đi, lúc tôi đỡ hơn tôi sẽ đuổi theo mà.”

Vương Thắng vỗ xuống lưng hắn, đem hành lý của hắn lôi xuống quăng lên người mình. “Đừng nhiều lời, bọn tôi thay nhau cõng cậu, đến đập chứa nước, uống nước xong nói không chừng cậu thật sự có thể khỏe lên, như thế nào cũng phải cõng cậu đến đập chứa nước.”

Tất cả mọi người đồng tình nói: “Đúng, chí ít cũng phải đưa cậu đến đập chứa nước.”

Lý Giai Nhạc hít hít mũi, nằm sấp trên người Trần Tĩnh. Lý Giai Nhạc vóc dáng không cao, cân nặng trên dưới 120, ngược lại không tính là nặng lắm, nhưng lúc Trần Tĩnh cõng hắn trên lưng, hai chân vẫn hơi run lên một chút, sau đó cắn răng đi về phía trước.

Lý Giai Nhạc nước mắt theo chảy xuống hai má, hắn gạt bỏ nước mắt, cúi thấp đầu.

Bọn họ thay phiên cõng Lý Giai Nhạc đi về phía trước, may mắn là, dọc theo đường đi không đụng phải bất cứ quân phục kích nào, thế nhưng chỉ có hai ba km đường ngắn ngủi, bọn họ vẫn phải mất hai giờ mới đi tới nơi, cuối cùng bắp chân cả đám đều rệu rã.

Rốt cuộc, bọn họ nhác thấy đập chứa nước cách đó không xa, mặt nước gợn sóng lấp lánh kia tản ra dụ dỗ to lớn, mỗi một giọt ngọt lành đều như đang lôi kéo bọn họ lao đến.

“Đập chứa nước! Sống rồi!” Bạch Tân Vũ kích động kêu lên.

Đại Hùng vỗ lưng Lý Giai Nhạc, “Giai Nhạc, rất nhanh là có nước để uống rồi.”

Lý Giai Nhạc đang ghé vào trên lưng Du Phong Thành ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi tựa như không còn chút máu, cho dù chỉ nhìn thôi, cũng tưởng tượng được bụng hắn đang đau đến mức nào, hắn run giọng nói: “Nước…… Uống nước……”

Du Phong Thành đem hắn đặt xuống đất, nói: “Tôi cùng tiểu đội trưởng đi xem, nếu an toàn các cậu mới được xuống.”

“Rõ.” Bạch Tân Vũ lấy súng từ trên vai xuống, “Chúng tôi yểm hộ.”

Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh lặng lẽ ra khỏi rừng cây, trên đường thật cẩn thận quan sát dấu vết để lại xung quanh, tìm kiếm khả năng mai phục. Hơn hai mươi phút sau, Trần Tĩnh nhẹ giọng nói: “Đến đây đi, an toàn.”

Bạch Tân Vũ cõng Lý Giai Nhạc, bình thường đừng nói một trăm hai mươi cân [1], cậu khiêng một cây gỗ nặng hơn bản thân cũng có thể chạy chậm, nhưng bây giờ, sức nặng trên lưng khiến cậu suýt chút muốn quỳ xuống, nhưng cậu vẫn cắn răng, đem người cõng trên lưng đi tới, nhưng mỗi bước chân đặt xuống cả người đều đau đến cùng cực.

Bọn họ rốt cuộc đến bên trên đập chứa nước, đập chứa nước kia khoảng chừng sâu đến 50-60 m, nhưng không nhìn thấy đáy, trừ việc phải bò xuống bên cạnh thì không còn cách nào khác, bọn họ đến bên phía trên con đập, giống như phát điên bổ nhào vào bên bờ, mãnh liệt đem đầu vục xuống mặt nước, từng ngụm từng ngụm uống ừng ực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi